Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 6 lượt Thể loại:  Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cưới trước yêu sau , Cận thủy lâu đài Văn án: Sau sáu tháng thực tập, sắp trở thành nhân viên chính thức thì bị người có mối quan hệ chen chân, Trình Diên tuyệt vọng chặn tổng giám đốc lại, mạnh miệng nói: “Tôi muốn được nhận vào làm chính thức ở công ty của anh, anh có thể giúp tôi đi cửa sau không?” Đối phương khinh thường nâng mắt lên, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói: “Điều kiện?” Chàng trai mặc bộ vest cao cấp, dáng người cao thẳng, giọng điệu lạnh lùng. Khiến Trình Diên nhớ tới ngày nhận giấy đăng ký kết hôn với anh, ánh mắt lạnh lùng của anh lúc đó giống hệt bây giờ. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, lấy hết can đảm, hỏi: “Nếu không, ly hôn có được không?” Trì Nghiễn Hành: “…..Lần này tôi sẽ giúp cô vô điều kiện, nhưng sẽ không có lần sau.” – Bị bố mẹ sắp đặt, Trình Diên kết hôn trong tình trạng mơ hồ khi chưa tốt nghiệp đại học. Chồng cô đẹp trai, yêu thương và chiều chuộng cô. Bạn bè thường ghen tị và khen cô tốt số. Nhưng chỉ có Trình Diên mới biết, cô và Trì Nghiễn Hành không thể cùng nhau đi hết con đường. Anh xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc, lạnh lùng cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán. Còn cô chỉ là một phiên dịch viên nhỏ bé chậm chạp và sợ xã hội. Không lâu sau cô đưa ra thỏa thuận ly hôn rồi bay sang nước Anh ngay tối đó, không quay lại nữa. Hai năm sau, Trình Diên trở thành một phiên dịch viên nổi tiếng trong ngành. Cô càng ngày càng chín chắn, trưởng thành và tự tin xử lý mọi việc dễ dàng hơn. Ngày hôm đó, tuyết rơi dày ở Manchester, sếp vô cùng lo lắng tìm cô vì có một khách hàng lớn khó tính và ngang ngược, chỉ có cô mới có thể phiên dịch được. Trình Diên vội vã bước vào phòng bao trong cơn gió tuyết, vừa vội vàng vừa lo lắng thì bỗng đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Cô sững sờ tại chỗ. Trì Nghiễn Hành ngồi ở vị trí chính, nói bằng tiếng Trung mà chỉ hai người mới hiểu được. “Tôi không đồng ý ly hôn, vậy nên bà Trì khi nào về nhà?” – 【Vở kịch nhỏ】 Trong công ty lan truyền rằng cô thực tập sinh mới tới thật xui xẻo, bài ppt bị chê tơi tả, nên sếp mặt mày tối sầm gọi riêng cô vào văn phòng. Mọi người đều xì xào thương hại, đoán xem liệu cô có phải khóc khi quay lại hay không. Cho đến khi có nhân viên đến văn phòng tổng giám đốc giao tài liệu. Cửa bị đẩy mở một khe hở nhỏ, Trì Nghiễn Hành ngồi trên ghế sofa, ôm chặt người vào vòng tay, rồi hôn đến ý loạn tình mê. Trình Diên bị ép buộc phải tiếp nhận, tay của cô chống tay vào ngực anh, vội vàng ngăn lại: “Có người! Anh đừng…” Nhân viên vừa mở cửa giống như bị sét đánh. Trì Nghiễn Hành phớt lờ sự chống cự của cô, cười nghiêng đầu hôn tiếp: “Ra ngoài, đóng cửa lại, cảm ơn.” 【Góc nhìn của nam chính】 Trì Nghiễn Hành trở về nước và miễn cưỡng gặp người vợ mới cưới ông nội sắp xếp cho anh. Đột nhiên có việc, anh vội vàng đến công ty và bỏ mặc người đó một mình ở nhà suốt đêm. Ngày hôm sau khi về nhà, Trì Nghiễn Hành mang theo một bản hợp đồng lạnh lùng, với vẻ kiêu ngạo và xa cách anh chuẩn bị tìm cô ký vào bản thỏa thuận hôn nhân hình thức. Mở cửa ra, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Trình Diên. Trì Nghiễn Hành: ……Tôi thật đáng chết. *Chuyện đi cửa sau có ẩn tình, không phải thật sự đi cửa sau đâu nhé. *风筝: con diều nghĩa Hán Việt là Phong Tranh. Phong Tranh là tên ở nhà của nữ chính Trình Diên. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 23

Chương 23: Quý nhân – “Em đang hối lộ đấy à”

Trì Nghiễn Hành ít nhiều cũng có thể đoán được mối quan hệ giữa cô và gia đình không tốt.

Giống như lúc này, mỗi khi nhắc đến người nhà thì ánh mắt cô luôn né tránh, giọng nói cũng thiếu tự tin, rõ ràng là không muốn để người khác tiếp tục đào sâu hơn.

Trong biệt thự chỉ còn lại tiếng Trình Diên chậm rãi ăn cơm. Cô cúi đầu, gắp thức ăn một cách máy móc, chỉ hận không thể chui đầu vào trong bát.

Thật bất ngờ vì Trì Nghiễn Hành lại không truy hỏi thêm về chuyện gặp gia đình cô.

Anh bày tỏ rất thoải mái: “Không muốn thì thôi, nghe em hết.”

Trình Diên sững người một giây, sau đó cô ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.

Nhưng Trì Nghiễn Hành lại không thấy đây là chuyện to tát. Bố mẹ anh đã mất vì tai nạn, những người thân còn lại cũng chẳng ra gì. Anh có một mớ hỗn độn phải xử lý và cũng không muốn kéo cô vào, chỉ cần hai người sống tốt với nhau là đủ.

Giàu thì có giàu, nhưng anh là người sống thực tế, kiên định.

Đây là những điều bố mẹ anh đã dạy anh khi họ còn sống.

Thấy cô ăn xong, Trì Nghiễn Hành nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh tới công ty một lát.”

Sau khi uống cà phê xong anh bắt đầu thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.

Trình Diên thở dài, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Sau khi sống cùng anh vài ngày, Trình Diên càng có hình dung cụ thể hơn về công việc của một tổng giám đốc.

Trước hết là rất bận. Trì Nghiễn Hành không chỉ đi làm đúng giờ mỗi ngày mà còn thường xuyên phải thức khuya xử lý công việc. Rất nhiều chi nhánh đặt ở nước ngoài, cộng thêm chênh lệch múi giờ, anh hiếm khi được ngủ trọn vẹn một giấc.

Dĩ nhiên, với vai trò là một cô vợ mới cưới không chút kinh nghiệm, Trình Diên cũng không thể rảnh rang. Vào những đêm khuya, khi anh ở lâu trong phòng làm việc, cô thường xuyên ân cần mang cho anh một ly trà sữa nóng, nhiều đường và trân châu.

Sau khi nhăn mày uống hai ngụm, Trì Nghiễn Hành không cho cô mang vào nữa.

“Uống xong ly này, hai tháng tập gym coi như công cốc.”

Cuối cùng, toàn bộ trà sữa đều vào bụng cô.

Vào buổi tối, khi Trì Nghiễn Hành họp trong phòng sách cô sẽ kéo ghế lại gần, cầm bịch khoai tây ngồi bên cạnh xem phim Hàn.

Tối nay có vẻ anh không hài lòng, giọng điệu rất lạnh lùng.

“Dự án này đã tiến hành nửa năm mà đến giờ vẫn không có chút kết quả nào.”

Các thành viên trong cuộc họp đều im phăng phắc.

“Sao không ai lên tiếng?”

Tai nghe không ngăn nổi âm lượng của anh, Trình Diên nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên căng thẳng.

“Phương án thì được, nhưng nghiên cứu này hoàn toàn không có giá trị, không cần tiếp tục.”

Nỗi sợ bị sếp áp chế lập tức ùa về, tay cô đang lấy khoai tây cũng chậm lại, lo rằng người tiếp theo sẽ là mình.

May mà Trì Nghiễn Hành không phải kiểu người dễ nổi nóng, sau khi họp xong anh vẫn cư xử lý trí và nhẹ nhàng.

Ngoài việc kiên quyết không uống trà sữa, còn lại chuyện gì cũng dễ bàn bạc.

Sau một ngày nghỉ ngơi, rõ ràng tinh thần cả hai đều đã tốt hơn nhiều. Khi họ đến nhà cũ thì Trì Dật Nhiên đã tới từ trước.

Đây là lần đầu tiên Trình Diên đến nhà cũ của nhà họ Trì. Ông cụ không thích leo cầu thang, lại thích yên tĩnh nên đã mua một căn tứ hợp viện ở ngoại ô.

Trong sân trồng đầy sen thơm mát, vừa tới nơi Trình Diên đã được Trì Dật Nhiên kéo đi cho cá Koi ăn.

Hàng chục con cá Koi màu đỏ vàng béo ú bơi tung tăng trong nước. Trình Diên ném vài hạt thức ăn cho cá, lập tức cả đàn cá tranh nhau nhảy lên khỏi mặt nước, há to miệng nuốt chửng thức ăn, sau đó vẫy đuôi làm nước bắn lên tung tóe và lặn mất dưới lớp lá sen.

Trình Diên ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh hồ, chống cằm đùa nghịch với đàn cá một lúc thì Trì Dật Nhiên chạy lại.

“Chị dâu, để em xem vận khí cho chị nha!”

Còn chưa đợi cô trả lời, Trì Dật Nhiên đã lấy ra một xấp thẻ bài từ balo, nghiêm túc trải lên bàn đá.

Xếp từng lá ngay ngắn, cô ấy hỏi: “Chị dâu, chị muốn hỏi gì, bắt đầu nha?”

Mặc dù chưa từng chơi nhưng Trình Diên thấy khá thú vị, hình ảnh các lá bài cũng rất tinh xảo. Cô nghĩ một lát, hỏi: “Hình như gần đây không có gì cần xem, hay là xem sự nghiệp đi, sắp tới có một dự án quan trọng.”

“Không thành vấn đề!”

Bàn tay cô ấy khá khéo léo, liên tục thay đổi đủ cách trộn bài rồi rút ra ba lá đặt lên bàn.

“Hìhì, cùng nhau xem đáp án nhé.”

Từng lá được lật lên, mắt Trì Dật Nhiên sáng rực: “Chị dâu à, các lá bài cho thấy sự nghiệp của chị đang lên như diều gặp gió, còn có quý nhân phù trợ, chắc chắn sắp tới vận may sẽ bùng nổ đó!”

Nghe vậy thật khiến người ta vui vẻ.

Sau khi nghe xong Trình Diên bật cười, cong môi nhìn cô ấy: “Thật sự thần kỳ vậy à?”

Mặt Trì Dật Nhiên đầy tự tin, vừa trộn bài vừa nói: “Tất nhiên! Bình thường trước kỳ thi, nhiều bạn học đều nhờ em xem. Từ điểm kiểm tra từng tiết cho tới ngày nào cô giáo không kiểm tra điện thoại, em đều có thể đoán——”

Giây kế tiếp, Trì Dật Nhiên đã bị gõ một cái rõ mạnh lên đầu.

“Ái da!”

Vừa quay đầu lại đã thấy Trì Nghiễn Hành đứng sau, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Lấy chai nước đá tới đây.”

Trình Diên thấy vậy định đứng dậy, nhưng bị một tay của anh đè lên vai.

“Em không cần đi, để em ấy đi.”

Bạn học Trì Dật Nhiên đảo mắt trắng dã đến tận đỉnh đầu, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi về phía tủ lạnh.

Cô ấy vừa đi khỏi, Trì Nghiễn Hành bèn ngồi xuống bên cạnh.

Trình Diên chống cằm nhìn anh, khóe mắt chân mày cong lên vui vẻ.

“Vừa nãy em gái nói dạo này em có quý nhân giúp đỡ.”

Trì Nghiễn Hành tiện tay ném vài hạt thức ăn cho cá, nghe vậy khẽ nhướng mày, trong mắt lộ rõ ý cười, cố ý hỏi: “Vậy quý nhân ở đâu?”

Trình Diên không trả lời mà hơi cúi người xuống, khẽ hôn lên má anh.

Khoé môi của Trì Nghiễn Hành cong lên: “Em đang hối lộ đấy à.”

“Thế anh nói xem có hiệu nghiệm không?”

“Có.”

“Quý nhân có giúp em không?”

“Giúp em.”

Trình Diên cực kỳ hài lòng, cô đưa hết thức ăn cá cho anh, giám sát anh tiếp tục cho cá ăn, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Thấy sắc mặt cô rạng rỡ trở lại, không còn buồn bực như hôm qua nữa, lúc này Trì Nghiễn Hành mới yên tâm.

Chưa bao lâu, hai ông bà đã quay về.

Tuy nói là hẹn nhau ăn tối, nhưng ông nội Trì bảo chiều nay thời tiết đẹp, có thể nhìn thấy mây hồng bên hồ.

Thế là, hai ông bà bàn nhau xong bèn để đám trẻ ở nhà, tự mình vác vài chiếc máy quay ra hồ ngắm hoàng hôn, chụp nắng chiều.

Mãi tới khi mặt trời lặn, trời đã bắt đầu tối họ mới quay về.

“Tiểu Diên đến rồi à, mau ngồi xuống, đứng đó làm gì thế?”

Trình Diên dạ khẽ rồi bị bà nội kéo tới ghế sofa để cùng xem ảnh hoàng hôn bà cụ chụp lúc chiều.

Bà nội cầm máy ảnh, mở cho cô xem từng tấm một, còn không quên liếc nhìn Trì Nghiễn Hành, dùng lời nói nhắc khéo anh: “Tối nay không ăn cơm à?”

Ông nội ở bên cạnh phụ họa: “Món ăn đặt từ sớm rồi, chỉ chờ hai người trò chuyện xong là ăn.”

“Được rồi, vậy chuyện sắp xếp thì để mọi người lo, tôi với Tiểu Diên trò chuyện một lát.”

Biết Trình Diên không ăn được cay, một nửa món ăn được làm thanh đạm như: Hải sâm sốt hành, gà hấp sương sớm, canh gà cuộn cá… Đầy ắp một bàn lớn.

Bà nội nói: “Hay tối nay đừng về nữa, nhà có nhiều phòng thích ở phòng nào cũng được, mai hãy đi.”

Câu này là hỏi Trình Diên, nhưng cô hơi do dự, không phải vì không thích ông bà mà do cô không quen đột nhiên thay đổi chỗ ngủ, cảm giác ở ngoài không thoải mái bằng nhà mình.

Cô vô thức quay sang nhìn Trì Nghiễn Hành.

Anh gắp miếng cá ở đĩa xa, đặt vào bát cô, nói: “Không cần đâu bà, mai chúng cháu còn phải đi làm, sáng dậy sớm lại làm phiền bà nghỉ ngơi.”

Lý do này nghe hợp lý, bà nội Trì hiểu ra nên ừh khẽ.

“Được rồi, không thể làm lỡ công việc của Tiểu Diên.”

Bà cụ lại như sực nhớ ra điều gì: “Phải rồi, đám cưới các cháu định tính sao?”

“Lấy giấy kết hôn cũng lâu rồi, Nghiễn Hành còn chưa gặp bố mẹ bên kia, kéo dài mãi thế không ổn đâu.”

Sau khi Trình Diên nghe điều này, cô vô thức siết chặt tay, không biết nên trả lời ra sao. Nhưng ông bà đã hỏi, nếu không nói gì thì sẽ là bất kính.

Cô mở miệng đầy khó xử: “Bọn cháu định là…”

Đúng lúc này, tay cô chợt cảm nhận được hơi ấm, Trì Nghiễn Hành nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, vỗ nhẹ như trấn an.

“Bà ơi, chuyện này không vội, chờ cô ấy tốt nghiệp rồi tính. Bây giờ vừa đi học vừa đi làm, bận rộn quá chẳng còn tâm trí.”

Nghe thế ông bà cũng thấy có lý, gật đầu: “Được, chuyện hai đứa cứ tự quyết, quyết xong báo ông bà một tiếng là được.”

“Phải rồi, bên chú của cháu…”

Trì Nghiễn Hành xua tay, dứt khoát trả lời: “Không cần cho họ biết.”

Trình Diên cúi đầu ăn, chưa kịp phản ứng.

Cô chỉ từng gặp vài người thân bên phía anh, chưa từng nghe nói đến chuyện người chú gì đó, nhưng mọi người cũng không nói tiếp nên đề tài nhanh chóng quay lại chuyện món ăn.

Cơm nước xong xuôi cũng mới chỉ 8 giờ tối, chưa trễ là bao nên Trì Nghiễn Hành đưa cô về.

Về đến biệt thự, sau khi tắm xong Trình Diên vào phòng ngủ, bật máy tính bắt đầu làm việc.

Cô ngồi khoanh chân trên giường, tay không ngừng gõ bàn phím.

Trì Nghiễn Hành tắm xong bước ra thì thấy cô chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí không thèm liếc nhìn anh một cái.

Anh hắng giọng: “Em đang bận gì thế?”

Một mùi sữa tắm thơm mát thoảng qua, Trình Diên ngước mắt nhìn anh: “Em còn chưa viết xong bản PPT.”

Anh ngồi lên mép giường, cúi đầu nhìn vào màn hình: “Gấp lắm à?”

Cô giải thích: “Ngày kia phải họp rồi, mà em mới chỉ viết được phần mở đầu. Nếu mai còn phải làm tăng ca thì chắc không kịp viết.”

“Công việc bên bộ phận dịch thuật cũng đâu nhiều đến thế, sao lại nghĩ sẽ phải tăng ca?”

Trình Diên thở dài: “Dự án AI đó đấy, từ ngày mai bắt đầu vào nhóm. Nghe nói áp lực lớn, mà em lại chưa từng làm qua, lo không theo kịp hiệu suất……”

“Em nói cái dự án phát triển app dịch bằng AI ấy hả?”

Trình Diên gật đầu: “Mọi người đều nói đây là dự án quan trọng, nghe nói người phụ trách cũng rất nghiêm khắc.”

Trì Nghiễn Hành nhướng mày: “Vậy à?”

“Ừm, tin hành lang thôi.”

“Nghe ai nói?”

Quả nhiên cuối cùng lãnh đạo cũng bắt đầu dò xét. Tất nhiên không đời nào Trình Diên bán đứng đồng nghiệp.

Cô liếc nhìn chàng trai: “Không nói đâu. Em không đồng cảm với nhà tư bản.”

Sau khi trò chuyện mấy câu cô lại tiếp tục nhìn máy tính. Trì Nghiễn Hành liếc mắt nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa.

“Mai làm tiếp, tối nay ngủ sớm chút.”

Nhưng bên kia không có ý định dừng lại, cô lo lắng đến mức nhíu mày: “Không được không được, làm không kịp rồi……”

Một tiếng a vang lên, sau đó trời đất quay cuồng, cả người cô bị bế lên giường.

Trì Nghiễn Hành cúi người đè xuống: “Anh nói kịp là kịp, mau nghỉ ngơi đi.”

Trong đầu cô vẫn còn nhớ nhung bản PPT chưa làm xong, nhưng ngay sau đó, môi đã bị anh khóa lại.

Sau khi vận động, cơn buồn ngủ ập đến, quả nhiên chuyện gấp đến mấy cũng đều bị ném ra sau đầu.

Hai giờ sáng, điện thoại Trì Nghiễn Hành rung lên hai lần. Một cánh tay rắn rỏi từ trong chiếc chăn trắng muốt đưa ra, bật sáng màn hình.

Anh liếc nhìn, là công ty bên nước ngoài có vấn đề, đang chờ anh quyết định.

Thấy cô đang ngủ ngon, Trì Nghiễn Hành khẽ kéo chăn lên đắp lại bờ vai mảnh mai của cô. Anh mặc áo quần, bước chân nhẹ nhàng đẩy cửa, ra ban công hóng gió một lúc và nhanh chóng xử lý tốt công việc.

Vừa định quay vào ngủ thì tầm mắt chợt dừng lại ở cái laptop chướng mắt trên đầu giường.

Chính cái máy tính đó đã làm trì hoãn buổi tối tốt đẹp của anh.

Trì Nghiễn Hành bỗng nổi hứng, anh bật máy cô lên xem thử.

Không ngờ lại vô tư đến mức không đặt cả mật khẩu, tiện tay là mở được ngay, giữa màn hình desktop sáng choang là file tài liệu chưa hoàn chỉnh kia.

Trong không khí vang lên tiếng thở nhè nhẹ của cô. Khoé môi của Trì Nghiễn Hành cong lên, ngón tay anh lướt lên bàn phím mở tài liệu ra, lặng lẽ bắt đầu gõ chữ.