Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 6 lượt Thể loại:  Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cưới trước yêu sau , Cận thủy lâu đài Văn án: Sau sáu tháng thực tập, sắp trở thành nhân viên chính thức thì bị người có mối quan hệ chen chân, Trình Diên tuyệt vọng chặn tổng giám đốc lại, mạnh miệng nói: “Tôi muốn được nhận vào làm chính thức ở công ty của anh, anh có thể giúp tôi đi cửa sau không?” Đối phương khinh thường nâng mắt lên, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói: “Điều kiện?” Chàng trai mặc bộ vest cao cấp, dáng người cao thẳng, giọng điệu lạnh lùng. Khiến Trình Diên nhớ tới ngày nhận giấy đăng ký kết hôn với anh, ánh mắt lạnh lùng của anh lúc đó giống hệt bây giờ. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, lấy hết can đảm, hỏi: “Nếu không, ly hôn có được không?” Trì Nghiễn Hành: “…..Lần này tôi sẽ giúp cô vô điều kiện, nhưng sẽ không có lần sau.” – Bị bố mẹ sắp đặt, Trình Diên kết hôn trong tình trạng mơ hồ khi chưa tốt nghiệp đại học. Chồng cô đẹp trai, yêu thương và chiều chuộng cô. Bạn bè thường ghen tị và khen cô tốt số. Nhưng chỉ có Trình Diên mới biết, cô và Trì Nghiễn Hành không thể cùng nhau đi hết con đường. Anh xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc, lạnh lùng cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán. Còn cô chỉ là một phiên dịch viên nhỏ bé chậm chạp và sợ xã hội. Không lâu sau cô đưa ra thỏa thuận ly hôn rồi bay sang nước Anh ngay tối đó, không quay lại nữa. Hai năm sau, Trình Diên trở thành một phiên dịch viên nổi tiếng trong ngành. Cô càng ngày càng chín chắn, trưởng thành và tự tin xử lý mọi việc dễ dàng hơn. Ngày hôm đó, tuyết rơi dày ở Manchester, sếp vô cùng lo lắng tìm cô vì có một khách hàng lớn khó tính và ngang ngược, chỉ có cô mới có thể phiên dịch được. Trình Diên vội vã bước vào phòng bao trong cơn gió tuyết, vừa vội vàng vừa lo lắng thì bỗng đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Cô sững sờ tại chỗ. Trì Nghiễn Hành ngồi ở vị trí chính, nói bằng tiếng Trung mà chỉ hai người mới hiểu được. “Tôi không đồng ý ly hôn, vậy nên bà Trì khi nào về nhà?” – 【Vở kịch nhỏ】 Trong công ty lan truyền rằng cô thực tập sinh mới tới thật xui xẻo, bài ppt bị chê tơi tả, nên sếp mặt mày tối sầm gọi riêng cô vào văn phòng. Mọi người đều xì xào thương hại, đoán xem liệu cô có phải khóc khi quay lại hay không. Cho đến khi có nhân viên đến văn phòng tổng giám đốc giao tài liệu. Cửa bị đẩy mở một khe hở nhỏ, Trì Nghiễn Hành ngồi trên ghế sofa, ôm chặt người vào vòng tay, rồi hôn đến ý loạn tình mê. Trình Diên bị ép buộc phải tiếp nhận, tay của cô chống tay vào ngực anh, vội vàng ngăn lại: “Có người! Anh đừng…” Nhân viên vừa mở cửa giống như bị sét đánh. Trì Nghiễn Hành phớt lờ sự chống cự của cô, cười nghiêng đầu hôn tiếp: “Ra ngoài, đóng cửa lại, cảm ơn.” 【Góc nhìn của nam chính】 Trì Nghiễn Hành trở về nước và miễn cưỡng gặp người vợ mới cưới ông nội sắp xếp cho anh. Đột nhiên có việc, anh vội vàng đến công ty và bỏ mặc người đó một mình ở nhà suốt đêm. Ngày hôm sau khi về nhà, Trì Nghiễn Hành mang theo một bản hợp đồng lạnh lùng, với vẻ kiêu ngạo và xa cách anh chuẩn bị tìm cô ký vào bản thỏa thuận hôn nhân hình thức. Mở cửa ra, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Trình Diên. Trì Nghiễn Hành: ……Tôi thật đáng chết. *Chuyện đi cửa sau có ẩn tình, không phải thật sự đi cửa sau đâu nhé. *风筝: con diều nghĩa Hán Việt là Phong Tranh. Phong Tranh là tên ở nhà của nữ chính Trình Diên. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 8

Chương 8: Xen vào – Lại về biệt thự

Theo lời kể lại sau này của người trong cuộc – Mạnh Miểu Miểu, khi Trình Diên nói ra câu: “Hình như anh ấy là chồng tớ”, cả thế giới bỗng chốc trở nên im lặng.

Cánh tay cô ấy đang chỉ thẳng vào mặt người khác bỗng dừng lại giữa không trung, còn Trì Nghiễn Hành – người bị mắng suốt nửa ngày lại nhìn cô ấy như đang nhìn một kẻ ngốc.

Vậy mà người gây ra màn lùm xùm này – Trình Diên lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết trời đất gì.

Mạnh Miểu Miểu run rẩy thu tay về.

“Không phải, anh……”

“Cô ấy……”

“Tôi……”

Mạnh Miểu Miểu – người vốn đang đứng trên đỉnh cao đạo đức đột nhiên cứng họng, cô ấy đứng chôn chân như tượng gỗ suốt một hồi lâu. Cuối cùng, vẫn là Trì Nghiễn Hành gọi điện cho Kha Húc Dương, bảo rằng anh có việc phải về nhà trước, tiện thể thay bọn bọ thanh toán hóa đơn.

Khi Mạnh Miểu Miểu lấy lại tinh thần, cô ấy đã ngồi ở ghế phụ chiếc Maybach.

Hồi đó vì cảm thấy ở ký túc xá không thoải mái, vừa lên Đại học năm nhất cô ấy đã thuê nhà ngoài trường. Giờ đã quá nửa đêm, cổng ký túc xá đã khóa nên vốn dĩ kế hoạch ban đầu là đưa Trình Diên về nhà cô ấy.

Ai ngờ Trì Nghiễn Hành trực tiếp gọi tài xế lái thay còn anh đỡ Trình Diên ngồi ở ghế sau.

Hai người vài phút trước còn như nước với lửa, giờ lại ngồi hòa thuận trên xe. Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, bầu không khí trên đường nặng nề như một cỗ quan tài di động.

Mạnh Miểu Miểu cúi đầu, chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.

Đêm đã khuya, đường phố vắng vẻ, cửa sổ xe đóng kín, ánh đèn đường và biển hiệu cửa hàng chói mắt lướt qua vùn vụt.

Đường xá bằng phẳng, tài xế lại lái rất êm nên Trình Diên ngủ rất sâu.

Mạnh Miểu Miểu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô tựa vào ghế sau, cơ thể hơi nghiêng về phía Trì Nghiễn Hành. Cánh tay dài của chàng trai vươn ra, một tay đặt sau lưng ghế, tư thế như đang ôm lấy cô.

Không phải chứ? Hôm nay mới nói là hôn nhân giả cơ mà……

Cô ấy đưa tay x** n*n thái dương, cảm giác đầu đau nhức.

Ở ghế sau, Trì Nghiễn Hành nhắm mắt, trầm tư. Tối nay anh không uống rượu, nhưng mùi rượu trên người cô làm anh choáng váng.

Cô ngồi quá gần, hương thơm dễ chịu bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh.

Mạnh Miểu Miểu nhìn vào định vị trên xe, vừa hay thấy đi qua khu gần nhà cô ấy nên cô ấy mặt dày mở lời: “Làm phiền dừng ở khu Hồ Tân một chút.”

Tài xế gật đầu, “Được thôi.”

Khi đến khu Hồ Tân, tài xế lái xe thẳng đến trước tòa nhà chung cư, Mạnh Miểu Miểu ngoan ngoãn xuống xe, cố ý đi vòng ra phía sau và gõ nhẹ vào cửa kính.

Trì Nghiễn Hành hạ kính xuống và nhìn cô ấy với vẻ nghi hoặc.

Mạnh Miểu Miểu lúng túng nói: “Chuyện là……Sếp Trì, thật sự xin lỗi anh vì chuyện tối nay. Tôi không biết anh là chồng của Diên Diên, thật sự xin lỗi.”

Trì Nghiễn Hành thản nhiên nói: “Không sao, giờ cô biết cũng chưa muộn.”

Mạnh Miểu Miểu ngượng chín mặt: “Vậy chúng tôi về trước nhé, tối nay đã làm phiền anh rồi.”

Nghe vậy, Trì Nghiễn Hành liếc cô ấy một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Mạnh Miểu Miểu không hiểu.

Chỉ nghe chàng trai chậm rãi nói: “Tôi đưa vợ tôi về nhà, có phạm pháp đâu?”

Cô ấy đứng lặng trong gió, bối rối mất một lúc rồi cúi người, làm động tác “Mời anh đi.”

Khi cô ấy lấy lại bình tĩnh, chiếc Maybach đã lao đi, chỉ còn lại bóng đuôi xe khuất dần.

Tối nay cô ấy và Trình Diên đều uống không ít, tuy cô ấy uống khá hơn một chút nên không đến mức say mèm, nhưng về nhà cũng đổ gục xuống giường ngủ thiếp đi. Nếu thật sự đưa Trình Diên về nhà cô ấy chắc cả hai đều chẳng thể nào ổn nổi.

Chiếc xe chạy thẳng một mạch về phía Tây thành phố. Chẳng mấy chốc biệt thự ở Thúy Hồ, nơi Trì Nghiễn Hành sống đã hiện ra trước mắt.

Sau khi đậu xe và thanh toán cho tài xế, Trình Diên vẫn chưa tỉnh.

Anh nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng.

Gần biệt thự có một hồ nước lớn được công ty chuyên nghiệp bảo dưỡng, môi trường yên tĩnh và thoáng đãng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo.

Trì Nghiễn Hành cả ngày làm việc bận rộn ở công ty, sau khi vừa hoàn tất việc mua lại Lam Dịch, rất nhiều công việc cần đích thân anh giải quyết.

Anh mệt mỏi tựa vào ghế sau, hai chân dài thoải mái duỗi thẳng ra. Đáng lẽ giờ anh nên nhanh chóng đưa Trình Diên vào trong nhà, nghỉ ngơi sớm để mai còn làm việc.

Xe tắt máy, không gian xung quanh lập tức yên tĩnh.

Đêm nay ánh trăng sáng đến lạ kỳ, không khí trong xe yên tĩnh dễ chịu khiến anh nhắm mắt lại tận hưởng hương thơm nhàn nhạt từ cô, tiếng chim hót thỉnh thoảng lại vang lên bên tai.

Cô ngủ yên, tiếng thở nhẹ nhàng như được khuếch đại.

Không hiểu sao anh lại chẳng muốn trở về căn phòng ngủ rộng lớn và lạnh lẽo đó.

Khi Trình Diên tỉnh lại, thái dương cô đau nhói, cả người khó chịu. Cô nhíu mày nằm im một lát, vô thức vươn tay duỗi người.

Không ngờ, vừa vươn tay ra lại chạm phải thứ gì đó ấm áp.

Trình Diên lập tức tỉnh táo hẳn.

Mở mắt ra, cô phát hiện mình vẫn còn trên xe.

Quay đầu nhìn sang bên cạnh, Trì Nghiễn Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thời gian: đã một giờ rưỡi sáng.

Người bên cạnh dường như có dấu hiệu sắp tỉnh, Trình Diên vội vàng giảm độ sáng màn hình, theo thói quen lướt xem tin nhắn wechat rồi gửi một tin cho Miểu Miểu:

“Cậu sao rồi, về nhà chưa?”

Vừa gửi xong, ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt.

Trì Nghiễn Hành đã tỉnh.

Không gian nhỏ bé trong xe lập tức trở nên chật chội, cô lúng túng lên tiếng: “Xin lỗi, tôi làm anh thức giấc phải không?”

Trì Nghiễn Hành vốn không ngủ sâu, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt cô ửng hồng do men say, tóc tai rối bời, trông giống như một chú mèo nhỏ lông xù.

Thấy cô nói năng bình thường, có vẻ đã tỉnh táo khá nhiều.

Anh quay đầu, mở cửa xe: “Không sao, về nhà thôi.”

Đêm khuya lạnh giá, khi cửa xe mở ra một luồng gió lạnh tràn vào.

Trình Diên nhích ra cửa xe nhưng vừa chạm chân xuống đất, đôi chân của cô bỗng mềm nhũn như sợi bún, chưa kịp đứng vững đã ngã khuỵu.

Trì Nghiễn Hành phía sau nhanh tay kéo cô lại, ôm trọn cả người vào lòng.

Giọng anh không mấy hài lòng: “Chưa tỉnh rượu sao?”

Cô vẫn bị anh giữ chặt trong lòng, ngẩng đầu lên gần sát cằm anh. Khoảng cách quá gần khiến cô lúng túng né tránh ánh mắt anh, đỏ mặt đáp: “Tỉnh rồi, chỉ là chân tê thôi.”

Thầy vậy Trì Nghiễn Hành không nói nhiều lời, trực tiếp bế cô lên.

“Ấy! Không cần đâu, tôi tự đi được mà!”

Anh bực bội nói: “Đợi em đi bộ đến cửa nhà, chắc trời đã sáng rồi.”

Cửa vừa mở, đèn phòng khách tự động bật sáng, Trì Nghiễn Hành bế cô thẳng lên tầng hai, ánh đèn cầu thang sáng dần theo từng bước chân.

Trình Diên được đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Vừa chạm vào đệm mềm, cô cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây bồng bềnh nên nằm im bất động.

Trì Nghiễn Hành đứng trên cao nhìn cô một cái .

“Tôi đi tắm trước, mật ong pha nước ấm sẽ được mang lên ngay, lát em ngồi dậy uống đi.”

Trình Diên vẫn nằm im không nhúc nhích.

Hai mươi phút sau, Trì Nghiễn Hành tắm xong, anh quấn khăn trên cổ, lau tóc qua loa rồi gõ cửa phòng ngủ chính.

“Trình Diên?”

Không có tiếng trả lời, nhưng qua khe cửa vẫn thấy ánh đèn, chắc cô chưa ngủ.

Trì Nghiễn Hành mở cửa, bước nhẹ vào.

Trên chiếc giường lớn, Trình Diên đã ngủ say, từ tư thế nằm ngửa ban đầu đã chuyển sang nằm sấp, áo của cô bị xô lệch trong lúc trở mình để lộ một đoạn eo trắng ngần.

Trì Nghiễn Hành liếc qua, anh lập tức quay đầu, kéo chăn đắp kín người cô.

Ngay lúc đó, một cảm giác nặng nề bất ngờ đè lên người khiến cô tỉnh dậy.

Trình Diên ngồi dậy, chớp mắt như đang thích nghi.

Nước mật ong giải rượu vừa pha xong, Trì Nghiễn Hành mang lên và đặt trên bàn cạnh giường cô.

“Uống cái này đi.”

Thấy cô không phản ứng, anh hỏi lại: “Em thấy thế nào? Có muốn nôn không?”

Cô ngồi yên, ánh mắt đờ đẫn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh ồn quá.”

Trì Nghiễn Hành bật cười, anh có lòng tốt đưa người ta về nhà, chuẩn bị nước mật ong giải rượu vậy mà người ta lại không tỉnh táo.

“Em say quá rồi. Uống cái này đi.”

Anh kiên nhẫn cầm ly nước mật ong đưa tới trước mặt cô.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không hề đưa tay nhận lấy. “Được rồi, em uống xong rồi.”

……Trì Nghiễn Hành vẫn cầm ly nước, thậm chí cô còn chưa chạm vào ly mà dám nói uống xong?

Sau một giấc ngủ ngắn, Trình Diên cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ như bị đè nặng cả ngàn cân, đến mức không thể nhấc nổi.

Căn phòng trước mắt không còn là một căn phòng, mà chỉ là những đường cong xám trắng, ánh đèn chói mắt khiến cô choáng váng.

Trì Nghiễn Hành đặt ly nước mật ong lên bàn cạnh giường, anh lau khô tóc thêm vài lần và quan sát tình trạng của cô.

Đột nhiên, người trên giường cất tiếng.

“Tôi nhớ anh.”

Trì Nghiễn Hành quay đầu, buồn cười nhìn cô, hỏi lại:

“Tôi là ai?”

Trình Diên đáp: “Anh là tổng giám đốc công ty Lam Dịch.”

Trì Nghiễn Hành gật đầu: “Ừhm, đúng rồi, tôi là tổng giám đốc Lam Dịch.”

Giọng Trình Diên bỗng trở nên nghiêm túc: “Vì vậy, tôi muốn nhờ anh một việc.”

Khóe môi Trì Nghiễn Hành khẽ cong lên: “Nói nghe thử xem, việc gì?”

Cô thẳng thắn: “Tôi muốn đến Lam Dịch làm việc, anh giúp tôi đi cửa sau.”

Người này đúng là uống say thật rồi.

Trì Nghiễn Hành bước lại gần vài bước, hỏi: “Khẩu khí thật lớn, em nói xem, tại sao tôi phải cho em vào Lam Dịch làm việc?”

Trình Diên lắc đầu: “Không đúng, anh không được nói như vậy.”

“Thế tôi phải nói sao?”

“Anh nên nói thế này——” Cô nghiêm mặt, cố bắt chước giọng điệu thường ngày của Trì Nghiễn Hành, ưỡn ngực, ra vẻ nghiêm túc: “Điều kiện là gì?”

“Được.” Trì Nghiễn Hành phối hợp, lạnh lùng đáp: “Điều kiện?”

“Đúng rồi!” Cô vỗ tay, “Thế mới đúng.”

Trì Nghiễn Hành tiếp lời: “Đến lượt em, trả lời đi.”

Trình Diên thật sự chống cằm suy nghĩ, cô nhắm mắt lại, thất thần một hồi lâu mới đưa ra được câu trả lời.

Khi Trì Nghiễn Hành còn tưởng cô chống cằm ngủ quên mất.

Cuối cùng, Trình Diên chậm rãi nói: “Hay là, ly hôn được không?”

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Trì Nghiễn Hành thay đổi.

Anh nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đối diện với ánh mắt cô, như muốn nhìn thấu xem cô có đang giở trò gì hay không.

Nhưng Trình Diên hoàn toàn không có, cô không biết giả vờ say để cầu xin người khác, dù có bị công ty tùy tiện sa thải cô cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt, sau đó tiếp tục tìm một công việc khác.

Chuyện người khác không đồng ý, cô cũng chẳng dám cưỡng cầu.

Hơn hai giờ sáng, biệt thự yên tĩnh, Trình Diên đang say rượu lại một lần nữa đến nhà Trì Nghiễn Hành. Một người đứng, một người ngồi trên giường, như đang âm thầm đối đầu trong im lặng.

Hồi lâu, chàng trai cuối cùng cũng lên tiếng: “Không được.”

Trình Diên nghi hoặc nhìn anh: “Tại sao không được? Rõ ràng đâu phải lỗi của tôi, là do quản lý Phương kia cứ khăng khăng nhét cháu gái mình vào, cướp mất suất chuyển chính thức của tôi mà.”

Chuyện này anh biết rất rõ, hôm đó anh đã cho điều tra xong xuôi, cô cháu gái kia và Phương Vân đã bị đuổi việc.

Việc này từng gây không ít lời ra tiếng vào trong nội bộ công ty, nhưng việc Trì Nghiễn Hành muốn làm, chưa từng có gì là không thành công.

Tối hôm đó, Dương Hạo đã xử lý xong mọi thủ tục, cuối cùng nhìn qua hồ sơ, hỏi: “Sếp Trì, giờ có cần liên hệ với cô Trình, mời cô ấy quay lại làm việc không?”

Trì Nghiễn Hành ngồi trong văn phòng, tay gõ nhịp từng tiếng trên mặt bàn, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô khi rời khỏi thang máy, đôi mắt đỏ hoe.

Anh mở miệng nói: “Mấy ngày nữa hãy liên lạc, đợi tôi thông báo.”

Trình Diên càng nói càng thấy tủi thân: “Tôi đã rất cố gắng, chỉ còn chút nữa là được chuyển chính thức, người khác ai cũng có chỗ dựa, chỉ có tôi là không.”

Thấy cô sắp khóc, Trì Nghiễn Hành ngồi xuống giường, đổi giọng nói nhẹ nhàng hơn.

“Ly hôn thì không được, chuyện khác có thể bàn.”

Cô ngẩng đầu lên: “Ý anh là gì?”

Trì Nghiễn Hành nhướng mày, chậm rãi đáp: “Lần này tôi giúp em vô điều kiện, nhưng chỉ lần này thôi.”