Giới thiệu truyện

Đánh giá: 5.7/10 từ 6 lượt Thể loại:  Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cưới trước yêu sau , Cận thủy lâu đài Văn án: Sau sáu tháng thực tập, sắp trở thành nhân viên chính thức thì bị người có mối quan hệ chen chân, Trình Diên tuyệt vọng chặn tổng giám đốc lại, mạnh miệng nói: “Tôi muốn được nhận vào làm chính thức ở công ty của anh, anh có thể giúp tôi đi cửa sau không?” Đối phương khinh thường nâng mắt lên, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói: “Điều kiện?” Chàng trai mặc bộ vest cao cấp, dáng người cao thẳng, giọng điệu lạnh lùng. Khiến Trình Diên nhớ tới ngày nhận giấy đăng ký kết hôn với anh, ánh mắt lạnh lùng của anh lúc đó giống hệt bây giờ. Cô siết chặt tay thành nắm đấm, lấy hết can đảm, hỏi: “Nếu không, ly hôn có được không?” Trì Nghiễn Hành: “…..Lần này tôi sẽ giúp cô vô điều kiện, nhưng sẽ không có lần sau.” – Bị bố mẹ sắp đặt, Trình Diên kết hôn trong tình trạng mơ hồ khi chưa tốt nghiệp đại học. Chồng cô đẹp trai, yêu thương và chiều chuộng cô. Bạn bè thường ghen tị và khen cô tốt số. Nhưng chỉ có Trình Diên mới biết, cô và Trì Nghiễn Hành không thể cùng nhau đi hết con đường. Anh xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc, lạnh lùng cũng rất mạnh mẽ và quyết đoán. Còn cô chỉ là một phiên dịch viên nhỏ bé chậm chạp và sợ xã hội. Không lâu sau cô đưa ra thỏa thuận ly hôn rồi bay sang nước Anh ngay tối đó, không quay lại nữa. Hai năm sau, Trình Diên trở thành một phiên dịch viên nổi tiếng trong ngành. Cô càng ngày càng chín chắn, trưởng thành và tự tin xử lý mọi việc dễ dàng hơn. Ngày hôm đó, tuyết rơi dày ở Manchester, sếp vô cùng lo lắng tìm cô vì có một khách hàng lớn khó tính và ngang ngược, chỉ có cô mới có thể phiên dịch được. Trình Diên vội vã bước vào phòng bao trong cơn gió tuyết, vừa vội vàng vừa lo lắng thì bỗng đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Cô sững sờ tại chỗ. Trì Nghiễn Hành ngồi ở vị trí chính, nói bằng tiếng Trung mà chỉ hai người mới hiểu được. “Tôi không đồng ý ly hôn, vậy nên bà Trì khi nào về nhà?” – 【Vở kịch nhỏ】 Trong công ty lan truyền rằng cô thực tập sinh mới tới thật xui xẻo, bài ppt bị chê tơi tả, nên sếp mặt mày tối sầm gọi riêng cô vào văn phòng. Mọi người đều xì xào thương hại, đoán xem liệu cô có phải khóc khi quay lại hay không. Cho đến khi có nhân viên đến văn phòng tổng giám đốc giao tài liệu. Cửa bị đẩy mở một khe hở nhỏ, Trì Nghiễn Hành ngồi trên ghế sofa, ôm chặt người vào vòng tay, rồi hôn đến ý loạn tình mê. Trình Diên bị ép buộc phải tiếp nhận, tay của cô chống tay vào ngực anh, vội vàng ngăn lại: “Có người! Anh đừng…” Nhân viên vừa mở cửa giống như bị sét đánh. Trì Nghiễn Hành phớt lờ sự chống cự của cô, cười nghiêng đầu hôn tiếp: “Ra ngoài, đóng cửa lại, cảm ơn.” 【Góc nhìn của nam chính】 Trì Nghiễn Hành trở về nước và miễn cưỡng gặp người vợ mới cưới ông nội sắp xếp cho anh. Đột nhiên có việc, anh vội vàng đến công ty và bỏ mặc người đó một mình ở nhà suốt đêm. Ngày hôm sau khi về nhà, Trì Nghiễn Hành mang theo một bản hợp đồng lạnh lùng, với vẻ kiêu ngạo và xa cách anh chuẩn bị tìm cô ký vào bản thỏa thuận hôn nhân hình thức. Mở cửa ra, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Trình Diên. Trì Nghiễn Hành: ……Tôi thật đáng chết. *Chuyện đi cửa sau có ẩn tình, không phải thật sự đi cửa sau đâu nhé. *风筝: con diều nghĩa Hán Việt là Phong Tranh. Phong Tranh là tên ở nhà của nữ chính Trình Diên. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 10

Chương 10: Sống chung – Đêm đầu tiên sống chung

Trên bàn ăn, sau khi Trì Nghiễn Hành nói xong câu đó thì cả hai đều chìm vào im lặng.

Tay đang rút khăn giấy của Trình Diên khựng lại, dừng lại giữa không trung. Cô giả vờ như không có chuyện gì, nhanh chóng rút một tờ giấy, lau tay qua loa hai lần. Có lẽ vì bầu không khí quá ngượng ngùng, cô lại bắt đầu dùng khăn giấy lau bàn.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng cô cũng mở miệng nói trước.

“Nhưng đồ của tôi đều ở trường.”

Trì Nghiễn Hành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Trình Diên lập tức cúi đầu xuống.

Chàng trai dường như không cho rằng đây là chuyện khó khăn, “Ăn xong tôi lái xe đưa em đi lấy.”

Trước đây cô chưa bao giờ quan sát kỹ anh, nhưng đôi mắt của Trì Nghiễn Hành rất đẹp. Nhớ lại lần trước gặp em gái anh, cô ấy cũng có đôi mắt to với hàng mi dài, có lẽ là do di truyền.

Tuy nhiên vẫn có sự khác biệt, đôi mắt của Trì Nghiễn Hành thon dài, lạnh lùng. Lúc anh không cười, luôn toát ra khí chất uy nghiêm không cần phải tức giận mà vẫn khiến người ta nể sợ. Ánh mắt ấy như phủ một lớp băng giá, có lẽ vì làm tổng giám đốc lâu rồi nên lời nói và hành động của anh đều vô thức mang theo cảm giác áp lực.

Chính vì điều này, Trình Diên không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.

“Chiều mai họ mới đến, bình thường ông bà nội ở Nam Thành, hai người già không quen khí hậu miền Bắc. Thỉnh thoảng thời tiết tốt mới đến ở một thời gian. Em không cần chuẩn bị gì đâu, chỉ cần ông bà gặp em là đã vui lắm rồi.”

Trình Diên vẫn cảm thấy bất an trong lòng, “Được, tôi biết rồi.”

“Người giúp việc theo giờ sẽ đến vào sáng mai. Em chỉ cần mang đồ đạc của mình về trước khi đó là được……”

Trình Diên bất ngờ ngắt lời anh, “Tôi có thể hỏi một câu không?”

Trì Nghiễn Hành khẽ nhướng mày, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Khăn giấy lau bàn đã bị cô vò nát, một nửa siết chặt trong tay, Trình Diên lấy hết can đảm, nói: “Tôi muốn hỏi, tại sao ban đầu anh lại đồng ý kết hôn với tôi?”

Trì Nghiễn Hành không ngờ cô lại hỏi vấn đề này.

Lúc này anh mới đặt đũa xuống, chậm rãi rút một tờ giấy để lau miệng, nhìn cô chằm chằm và hỏi ngược lại: “Vậy cô Trình tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi? Không phải chỉ vì tiền thôi đâu nhỉ?”

“Nếu tôi nói đúng thì sao?” Trình Diên hỏi lại.

Anh không lộ ra ánh mắt giễu cợt hay khinh thường, mà bình tĩnh trả lời: “Vậy chỉ chứng minh rằng em đã chọn đúng, em là một người thông minh.”

“Nếu kết hôn là một việc đôi bên cùng có lợi thì có thể không cần quan tâm đến tình cảm. Cô Trình cũng nghĩ vậy phải không?”

Anh gánh vai trên quá nhiều thứ nên tự do rất ít. Nếu nhất định phải chọn một người để kết hôn thì lựa chọn tốt nhất là một cô gái có quan hệ xã hội đơn giản, gia đình không phức tạp, tâm tư trong sáng.

Xét theo tiêu chuẩn đó, cô dường như đều phù hợp.

Trình Diên cứng họng, xem ra anh thực sự đã nghe thấy những lời hôm đó cô nói ở quán bar.

“Tôi xin lỗi vì những lời đã nói ở quán bar hôm trước, nhưng tôi thực sự không có ý xúc phạm anh.” Trình Diên nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp với công việc của anh, không để ai nghi ngờ.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại trang trọng của cô, ngay cả Trì Nghiễn Hành – một tổng giám đốc đã quen làm việc nhiều năm, cũng gần như nghĩ rằng cô sắp đứng dậy, bắt tay anh rồi buông ra một câu: “Hợp tác vui vẻ.”

Tất nhiên Trình Diên không làm vậy, cuối cùng cô ngại ngùng nói: “Tối qua đã làm phiền anh rất nhiều, thực sự xin lỗi.”

Trì Nghiễn Hành nhấp một ngụm nước đá, bình thản đáp: “Không sao.”

Sau bữa sáng đầy ngượng ngùng, cả hai cùng lên xe đến Đại học Kinh Thị.

Lúc đi, Trì Nghiễn Hành vẫn lái chiếc Mercedes G65 đầy khí thế, oai phong lẫm liệt lao trên đường, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.

Dù ngồi sau lớp kính xe, Trình Diên vẫn cực kỳ không thích kiểu phô trương này. Cô lấy từ túi áo ra một chiếc khẩu trang, nhanh chóng đeo lên.

Trì Nghiễn Hành tập trung lái xe, vừa ngoảnh lại đã thấy cô che kín mặt mày.

“Sao tự nhiên lại đeo khẩu trang?”

Trình Diên nghe anh hỏi, bình thản trả lời: “Hơi cảm nhẹ, sợ lây cho anh.”

Trì Nghiễn Hành nhíu mày, tối qua quậy đến 3 giờ sáng, uống say còn không chịu đắp chăn, không bị cảm mới lạ.

Đến cổng Đại học Kinh Thị cô vẫn đeo khẩu trang, nhanh chóng mở cửa xe và nhảy xuống. Chiếc G65 đen như thể sẽ nuốt chửng cô bất cứ lúc nào, khiến cô chẳng muốn lại gần. Bóng lưng cô chạy thẳng về phía cổng trường trông cũng cực kỳ lén lút.

Khi Trình Diên về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều có mặt ở đó, họ vừa kết thúc kỳ thực tập, đang nằm dài nghỉ ngơi. Thấy cô trở về, ai nấy đều ló đầu ra từ sau rèm giường.

“Này, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả?”

Trình Diên mỉm cười: “Xin lỗi nhé, mấy ngày nay nhà tớ có chút việc, tớ có thể sẽ phải ra ngoài ở một thời gian, tạm thời không ở ký túc xá nữa.”

Bạn cùng phòng nghe vậy thì giật mình, nói: “Không phải có chuyện gì lớn chứ? Sao đột ngột thế?”

Cô không dám nói thật, dù gì cũng chẳng ở lâu nên bịa đại một lý do.

“Không sao đâu, họ hàng từ quê lên chơi, tớ ra ngoài ở với họ một thời gian thôi.”

Các bạn cùng phòng gật gù, không hỏi thêm gì nữa. Nhiều sinh viên đại học ra ngoài thuê trọ, cũng chẳng có gì lạ.

Trước khi đi, Trình Diên ghé siêu thị trong trường để mua một túi lớn đồ ăn vặt cho các bạn cùng phòng xong mới kéo vali ra cổng trường.

Từ lúc mặt trời lặn đến khi trời gần tối đen, dưới ánh đèn đường, một bóng dáng nhỏ bé chầm chậm bước ra.

Trình Diên kéo vali, cô đã thay bộ đồ khác, cô khoác chiếc áo khoác màu nâu, bước từng bước một đi tới. Dáng người mảnh mai, mái tóc dài buộc kiểu búi cao, bên dưới là váy dài hoa nhí trông vừa khí chất vừa thanh lịch.

“Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu.”

Trì Nghiễn Hành cũng không khách sáo, chỉ khẽ nâng mi, thản nhiên nói: “Đợi cũng khá lâu đấy.”

…..Trình Diên nghĩ thầm: mới có nửa tiếng thôi mà, cũng đâu phải lâu lắm, người này đúng là không khách sáo chút nào.

Anh mở cửa xe, bước xuống đi về phía cô, tự nhiên như chuyện thường ngày cầm lấy chiếc vali từ tay cô và đặt vào cốp xe.

“Lên xe đi.”

Trước khi về nhà, họ ghé vào một siêu thị nhập khẩu trong thành phố, Trì Nghiễn Hành giải thích: “Tủ lạnh trống quá.”

Lần đầu tiên Trình Diên đi siêu thị cùng người khác. Từ nhỏ cô đã học ở trường nội trú, khái niệm mua sắm trong siêu thị hay đi chợ chỉ dừng lại ở những lần theo ông nội đến chợ đầu mối. Cuối tuần đông đúc, siêu thị đầy những cặp vợ chồng đi mua sắm, nói không ngượng là nói dối, cô cứ cúi đầu mãi, không dám nhìn ai.

Khi Trì Nghiễn Hành đẩy xe hàng, ngoảnh lại thấy cô đã đeo khẩu trang che kín khuôn mặt nhỏ nhắn.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Trình Diên hơi ngẩn ra, tiến lại gần hỏi: “Sao thế?”

Phải nói rằng, khẩu trang đúng là rất thần kỳ, đeo nó lên giống như đeo một gương mặt khác, xấu cũng hóa đẹp. Hiệu quả của nó không nằm ở công nghệ chỉnh sửa hay phẫu thuật thẩm mỹ, mà nằm ở sự yên tâm trong tâm lý.

Là một tín đồ trung thành của khẩu trang, Trình Diên tin chắc rằng chỉ cần đeo khẩu trang là cô sẽ có thể tự tin một cách kỳ lạ.

Trì Nghiễn Hành không nói gì, dường như không hiểu hành động này. Anh đẩy xe đi phía trước vào khu thịt nhập khẩu và hải sản, chất đầy xe như thể đồ ở đó miễn phí, xong anh đẩy xe đến khu bánh ngọt.

Đến lúc thanh toán, xe hàng đã đầy ắp, nhân viên thu ngân lấy từng món từng món để quét mã, Trình Diên giật mình khi nhìn số tiền trên màn hình không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng ở con số có 4 chữ số, bắt đầu bằng số 5.

Trì Nghiễn Hành bình thản lấy điện thoại ra quét mã, thanh toán một cách nhanh chóng.

Không phải mùa dị ứng phấn hoa nên không có nhiều người đeo khẩu trang, có nhiều khách hàng đi qua vẫn vô thức liếc nhìn họ.

Trình Diên biết sự hiếu kỳ này không phải dành cho cô, mà là dành cho chàng trai bên cạnh cô.

Trì Nghiễn Hành hôm nay mặc một chiếc áo khoác dài rộng màu đen, dáng người cao lớn như thể anh sinh ra để làm người mẫu. Dường như anh đã trúng số độc đắc về gen di truyền, đôi lông mày rậm mắt to, dù đứng giữa đám đông cũng khiến người khác phải ngoái nhìn. Chưa kể anh còn lái chiếc xe sang trị giá mấy triệu tệ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ đắt ngang một căn nhà.

Về đến nhà, Trình Diên quen thuộc đi đôi dép lê màu hồng để ở cửa.

Cô cởi áo khoác treo lên móc, liếc thấy Trì Nghiễn Hành cũng thay một đôi dép lê cùng kiểu màu xanh. Hai đôi giày của hai người được đặt ngay ngắn trên kệ giày, một lớn một nhỏ, trông như của một đôi vợ chồng đầy ăn ý.

Trình Diên đột nhiên cảm thấy sự “Xứng đôi” này có chút không phù hợp và hơi gượng gạo.

Cô đặt vali trong phòng khách, định giúp Trì Nghiễn hành dọn đồ. Trước khi ông bà nội đến họ cần biến chiếc tủ lạnh ở nhiệt độ âm 25 độ thành một nơi có hơi ấm con người.

Trì Nghiễn Hành đặt chìa khóa xe xuống, thấy cô định kéo vali lên lầu, bèn nói: “Mai dì giúp việc đến rồi thu dọn cũng được, em cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Nhưng Trình Diên vẫn kéo vali lên lầu. Đứng trước cửa phòng khách, cô mới nhận ra có gì đó không ổn.

Sau khi ông bà nội đến ở thì ngày nào cũng sẽ chạm mặt họ, chẳng lẽ cô và Trì Nghiễn Hành vẫn ngủ riêng?

Chắc chắn là không thể.

Vậy thì…… Đồ của cô phải chuyển vào phòng ngủ chính thôi.

Khi Trì Nghiễn Hành đẩy cửa phòng ngủ, Trình Diên đang sắp xếp các lọ mỹ phẩm lên bàn trang điểm.

Cô nhìn thấy chàng trai qua gương, quay lại vừa đúng lúc chạm ánh mắt anh.

“Sao vậy?”

Trì Nghiễn Hành tựa vào khung cửa, anh vừa tắm xong, đang mặc áo thun và quần dài đơn giản, “Không có gì, chỉ định nhắc em đừng đi nhầm phòng.”

Tóc anh còn ướt, lòa xòa trước trán, tựa vào khung cửa nhìn cô sắp xếp mỹ phẩm.

Bị anh nhìn như vậy Trình Diên đột nhiên luống cuống, cô vừa cất chai nước hoa hồng vào ngăn kéo lại vội lấy ra.

Cô dọn dẹp gọn gàng, sau đó mở balo lấy vài bộ quần áo định đi tắm.

Không quên quay lại nói với anh: “Anh không sấy tóc sao?”

Nghe vậy, Trì Nghiễn Hành mới nhúc nhích, lấy khăn trên vai trùm lên đầu tùy tiện lau qua vài cái.

Anh cứ đứng đó mãi khiến không gian rộng rãi của phòng ngủ chính trở nên chật chội hơn hẳn.

Trình Diên liếc nhìn phòng tắm, như tìm thấy chiếc phao cứu mạng, vội vàng đứng lên nói: “Tôi đi tắm đây!”

Anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, quả nhiên chưa đầy hai giây sau cô đã lúng túng bước ra.

——Cô mang theo cả chiếc balo vào trong.

Trì Nghiễn Hành nhướng mày nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt hỏi: “Cả ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh rượu sao?”

Cô thấy xấu hổ, cúi đầu không nói gì.

Trình Diên tắm lần này dường như là lần tắm lâu nhất trong đời, cô dùng sữa tắm và dầu gội của mình, không dám đụng vào đồ của anh, còn dùng tận hai lần dầu xả. Sau khi tắm xong, cô sấy khô đuôi tóc rồi mới rón rén bước ra ngoài.

Nhưng Trì Nghiễn Hành đã không còn ở trong phòng ngủ.

Thở phào nhẹ nhõm, cô mở điện thoại và nhận được một tin nhắn.

Trì Nghiễn Hành: tôi qua phòng làm việc, em ngủ trước đi.

Có lẽ do tối qua thức khuya quá, chưa đến 10 giờ cô đã buồn ngủ không mở nổi mắt. Trình Diên đặt báo thức dậy sớm, tắt màn hình điện thoại và chuẩn bị đi ngủ.

Cô ngủ không sâu, bất kỳ tiếng động nào ban đêm cũng khiến cô tỉnh giấc. Vừa mới chợp mắt được một lúc, cô nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, ánh sáng nhè nhẹ lướt qua.

Lúc này, Trình Diên đã tỉnh một chút.

Tiếng bước chân ngày càng gần, trong bóng tối thính giác của con người trở nên nhạy bén hơn. Trình Diên cảm nhận được người kia cố ý bước đi nhẹ nhàng, cô nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy nhưng không dám lên tiếng.

Cô nắm chặt góc chăn, lòng bàn tay toát mồ hôi. Một giây sau, cảm nhận được bên cạnh hơi lõm xuống, một mùi hương thanh mát tựa như mùi rừng thông, tỏa ra từ người vừa nằm xuống bên cạnh.

Khi Trì Nghiễn Hành quay lại, cô đã nằm xuống rồi, còn ngủ khá sớm.

Rèm cửa chưa kéo, đêm nay không có trăng nhưng vẫn có chút ánh sáng. Lúc anh bước lại gần, nhìn thấy nửa khuôn mặt cô vùi trong chăn, mái tóc mềm mại xõa trên gối, lông mi vừa dài vừa dày. Anh không kìm được mà nhìn lâu thêm một chút, mới phát hiện lông mi cô đang run khẽ, bàn tay nắm góc chăn khẽ dùng sức.

Ồ, hóa ra là giả vờ ngủ.

Anh buồn cười, khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao?”