Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.4/10 từ 7 lượt Tác giả: Điềm Đào Chuyển ngữ: TND Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Chữa lành – cứu rỗi, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt, Song xử, Thanh mai trúc mã, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Tổng số chương: 80 Giới thiệu: Năm Kỷ Lâm Quyến mười tám tuổi, có một cô bé nhút nhát đến nhà anh. Cô gái nhỏ có đôi lông mày rất đẹp, đôi mắt như ẩn chứa ánh sao, ở khóe mắt có một nốt ruồi như ẩn như hiện. Sau đó Kỷ Lâm Quyến biết tên của cô là Bạch Lệ. Cô bé luôn lén nhìn anh từ trong bóng tối, nhưng lại không nói lời nào. Lúc mất điện cô sẽ túm lấy góc áo của anh nhỏ giọng nói: “Anh ơi em sợ lắm.” Chạng vạng một ngày nào đó, anh vừa đi chơi bóng về, bắt gặp Bạch Lệ ở cửa ra vào. Vì chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp đề phòng nên đâm sầm vào nhau, hai người ôm lấy đối phương. Gương mặt cô gái nhỏ hồng hào, ánh mắt hơi mơ màng. Cô như thể say rượu ngước mắt lên nhìn anh một cái rồi vội vàng cụp mắt. Kỷ Lâm Quyến nhếch môi, mái tóc ngắn đen sì ẩm ướt, cứng như cọng rơm, đôi mắt đen hờ hững có ý trêu chọc: “Thích anh trai à?” … Ngày cô gái nhỏ tỏ tình, Kỷ Lâm Quyến chỉ nói vài câu đâm thủng lớp áo giáp cuối cùng của Bạch Lệ, nhìn cô ôm trái tim tan nát chạy trối chết. Anh cứ ngỡ mình sẽ không hề bận tâm, cô cũng đâu quan trọng đối với anh đến thế. Nhưng sau đó cô ra nước ngoài một năm, lúc ấy Kỷ Lâm Quyến mới hiểu ra. Có những mùi vị phải thật lâu về sau mới biến thành chất độc ăn vào tận xương tủy. Gỡ mìn: Nam nữ chính là mối tình đầu của đối phương. Thiết lập câu chuyện đã được sửa đổi, không phải truyện hỏa tá tràng, nếu không thích có thể quay lại. Tóm lại vẫn là câu chuyện theo đuổi vợ. Theo đuổi vợ là ưu tiên hàng đầu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 70

Chương 70

Ra mắt dự án kết thúc mỹ mãn, những ngày tháng tăng ca dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

 

Vì khao mọi người gần đây phải làm việc vất vả, nên giám đốc bộ phận đã mời cả bộ phận đến The Ritz – Carlton ăn một bữa.

 

Sau khi ăn xong thì đoàn người lại đến pub hát karaoke và uống rượu.

 

Khó khăn lắm mới xong một dự án lớn, phải vui vẻ một bữa cho ra trò.

 

Mười giờ đêm, trời vừa mới mưa xong, trên mặt đất bốc lên hơi nước nhàn nhạt, sự ẩm ướt lan tràn trong không khí.  

 

Lúc này phố đi bộ ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

 

Quán pub đối diện với quảng trường trung tâm, có thể nhìn thấy thiếu niên đang trượt ván, những cặp đôi đi dạo phố và cụ già bán bóng bay qua cửa sổ một cách rõ ràng, giống như dừng hình ảnh ở một giây nào đó cũng đều tràn ngập mùi khói lửa vậy.

 

Bạch Lệ ngồi cạnh mấy đồng nghiệp. Cô nghe các cô ấy nói câu được câu chăng về những tin đồn trong công ty, thỉnh thoảng bị hỏi cái gì đó thì cũng sẽ tán dóc vài câu.  

 

Mấy chàng trai đang chọn bài hát ở microphone trước quầy rượu, không gian trong pub cũng không tồi, ở gần cửa có một cái kệ trang trí, phong cách trang trí tổng thể của cửa tiệm này cũng theo hơi hướng Âu Mỹ, ánh đèn lờ mờ, những giai điệu nhẹ nhàng du dương, mọi thứ trong khung cảnh tối tăm đều trở nên tĩnh lặng vô vị.

 

Các đồng nghiệp nhỏ giọng nói chuyện, cười khẽ với nhau, bầu không khí cũng khá tốt.

 

Không lâu sau, ông chủ quán rượu cầm thực đơn đến gần: “Xin chào, xin hỏi ở đây có cần gọi thêm gì không?”

 

“Bởi vì ở chỗ chúng tôi, mỗi người đều phải có mức tiêu dùng tối thiểu.” Như là sợ bị hiểu lầm nên ông chủ còn giải thích thêm một câu.

 

Khi thực đơn được đưa tới trước mặt Bạch Lệ, cô nhìn sơ qua một lượt.

 

Bạch Lệ chưa từng đến quán rượu thế này bao giờ, mà tên rượu trong thực đơn vừa nhiều vừa phức tạp, cô nhìn sự lựa chọn của các đồng nghiệp, không phải rượu Rum thì là Vodka.  

 

So với những tên rượu kì lạ khác, cô di ngón tay đến một cái tên nhìn sơ khá đơn giản lại an toàn: "Tôi muốn một ly Long Island Iced Tea.”

 

“Cái này không phải trà, là rượu đấy.” Ông chủ nhắc nhở nói.

 

Bạch Lệ gật đầu: “Ừ, được.”

 

Ông chủ quán rượu không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhận lại thực đơn, sau đó bảo mấy cô gái bọn cô chờ một lát.

 

Các đồng nghiệp bên cạnh thì lại có chút kinh ngạc mà nhìn Bạch Lệ một cái, nhưng vì đã kết thúc dự án rồi nên mọi người cũng đều rất thả lỏng, vả lại ngày mai cũng được nghỉ, nên cũng nói: “Cô cứ yên tâm uống đi, chắc chắn tối hôm nay chúng tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn.”

 

“Hả? Không sao đâu. Tửu lượng của tôi khá tốt.” Bạch Lệ khéo léo nói.

 

Cái tên Long Island Iced Tea này, nghe thì giống như tên của hồng trà, cô nghĩ có lẽ nồng độ cồn cũng sẽ không quá cao.

 

Nói chuyện phiếm được vài câu thì ông chủ bưng khay đến.

 

Rượu của các đồng nghiệp đủ mọi màu sắc, nhìn đã thấy tràn ngập mùi nguy hiểm, giống hệt như “Một ly là gục”.  

 

Bạch Lệ lại liếc nhìn ly Long Island Iced Tea của mình một cái, ly rượu là một hình chữ nhật rất bình thường, màu sắc bên trong nhìn qua thì giống như hồng trà, lá bạc hà điểm xuyết ở trên miệng ly, có một ống hút màu đỏ, đá viên chồng chất ở dưới đáy ly, phản chiếu màu hồng nhạt của rượu.

 

So với rượu mà các đồng nghiệp gọi thì ly này của cô vô cùng bình thường.

 

Cô khẽ ngậm ống hút nếm một ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt, xen lẫn là sự mát lạnh của đá viên.

 

Mà khi dừng lại một lát thì lại có hương thơm thoang thoảng truyền đến từ đầu lưỡi. 

 

Mùi vị cũng khá ổn.

 

Cô cắn ống hút, còn chưa kịp phản ứng lại thì ly đã thấy đáy.

 

“Lệ Lệ, cô uống từ từ thôi.”

 

“Uống nhanh như vậy, đợi lát nữa rượu ngấm sẽ khó chịu lắm đấy.”

 

Các đồng nghiệp cười trêu chọc hai câu, Bạch Lệ quơ quơ ống hút, mắt hạnh lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nở nụ cười ngại ngùng.

 

Điện thoại trong túi rung lên hai tiếng, cô lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn của Kỷ Lâm Quyến.

 

Không biết vì sao mà hai má bỗng nhiên phả lên hơi nóng nhàn nhạt, tuy rằng nhiệt độ không rõ ràng, nhưng vẫn vấn vít lắng đọng.

 

[Bảo vệ Kỷ: Bao giờ thì xong? Anh đến đón em.]

 

Bạch Lệ l**m khóe môi, vẫn còn dính lại một chút vị ngọt.

 

Cô ngẩn ngơ vài giây rồi mới chậm chạp trả lời.

 

[Lily: Bây giờ bọn em đang ở Pub. Có lẽ phải chơi thêm một lúc nữa mới về được.]

 

[Bảo vệ Kỷ: Pub? Em có uống gì không đấy?]

 

[Lily: Có, uống một ly Long Island Iced Tea rồi, cảm thấy mùi vị cũng khá ổn.]

 

Một lát sau, các đồng nghiệp đều bắt đầu xúm lại chơi trò chơi.

 

Bạch Lệ nhìn giao diện trò chuyện một cái, thấy Kỷ Lâm Quyến mãi vẫn không trả lời, cô mới cất điện thoại đi.

 

Nói thật hay mạo hiểm, một trò chơi cực kỳ phổ biến, không có gì mới mẻ cả.

 

Nhưng mà nhiều người chơi cùng nhau thì vẫn rất thú vị.

 

Bình rượu ở trên bàn quay một vòng rồi lại một vòng, Bạch Lệ chống đôi tay nhỏ bé lên cằm. Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần tăng cao, giơ tay lên cọ vào má, mu bàn tay nóng hầm hập.

 

Bạch Lệ nghĩ, có lẽ là bởi vì nhiều người quá.

 

Xung quanh rất ầm ĩ, sau mấy đợt nói thật liên quan đến chuyện riêng tư thì bầu không khí đã trở nên cực kỳ sôi động.

 

Miệng chai từ từ dừng lại giữa những cái nhìn chăm chú, lần này là chỉ về phía Bạch Lệ.

 

“Cô chọn nói thật hay là mạo hiểm?” Chàng trai ngồi phía đối diện có vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, thoạt nhìn dáng vẻ khá nhã nhặn. Anh ta nhìn Bạch Lệ một cái, lia mắt qua, rồi lại rất không tự nhiên mà thu tầm mắt lại, nhìn một cái rồi lại rời đi.

 

“Mạo hiểm.” Bạch Lệ suy nghĩ hai giây, nói.

 

Cô không muốn lúc nào cũng vừa ngoan ngoãn vừa trầm lặng nữa, cũng muốn thử trở nên thú vị hơn một chút.

 

Bình thường cô gái nhỏ ở trong công ty đã khá được chào đón rồi, đương nhiên lúc này lại càng được chú ý nhiều hơn.

 

Tiếng ồn ào của các đồng nghiệp dần vang lên.

 

Hình như chàng trai kia cũng cảm thấy xấu hổ với cô, không làm khó thêm nữa, lập tức nói: “Vậy… Vậy tôi vật tay với cô nhé.”

 

Một đồng nghiệp nam khác ở bên cạnh không nhìn được nữa, trêu chọc nói: “Trần Dục, cái yêu cầu này của cậu thì mạo hiểm chỗ nào chứ?”  

 

Chàng trai tên Trần Dục kia ngại ngùng gãi ót, khuôn mặt đỏ bừng, cũng đã đi được nửa đường rồi không biết có nên dừng lại hay không.

 

Có mấy chàng trai trong công ty biết Trần Dục thích Bạch Lệ, thấy thế thì vội vàng giúp đỡ: “Ôi trời, lão Lý anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, cũng chẳng vi phạm quy tắc, mạo hiểm ấy mà, đương nhiên không phải là chuyện vi phạm đạo đức thì đều được.”

 

Thật ra Bạch Lệ cũng thấy Trần Dục khá quen mắt, anh ta là người mới đến công ty đợt trước, vừa mới tốt nghiệp đại học, bình thường sẽ nói vài chuyện chuyện liên quan đến công việc với Bạch Lệ, nhưng hai người nói chuyện không bao giờ vượt quá ba câu.

 

Ấn tượng của Bạch Lệ về Trần Dục rất tốt.  

 

“Vật tay, có được không?” Trần Dục mất tự nhiên mà đẩy gọng kính, hỏi ý kiến của Bạch Lệ theo bản năng.

 

Anh ta biết Bạch Lệ có bạn trai, cũng tận mắt nhìn thấy bạn trai của cô đến đón cô, nhưng vẫn không cầm lòng được mà thích cô.  

 

Những chuyện như thích này, thật sự chẳng thể nào phân rõ phải trái.

 

Trần Dục không có cách nào để khống chế trái tim của mình, chỉ có thể nghĩ cách kéo gần khoảng cách với cô.

 

Giọng nói của cô gái nhỏ rất dịu dàng: “Đương nhiên là được.”

 

Trần Dục rũ mắt, che đậy cảm xúc trong đáy mắt.

 

Anh ta sợ ý đồ của mình quá đường đột, sẽ làm cô gái nhỏ trước mặt sợ.

 

Đương nhiên, điều anh ta sợ hơn đó là sau khi cô biết, sẽ chán ghét và xa lánh mình.

 

Hai người ngồi đối diện với nhau, ngồi vây bốn xung quanh đều là các đồng nghiệp đang xem trò vui.

 

Bạch Lệ thẳng lưng, vươn tay, cánh tay nhỏ nhắn của cô so với cánh tay của Trần Dục ở đối diện, nói một cách không hề lố lăng thì… Có cảm giác có thể bị anh ta vật gãy bất cứ lúc nào.  

 

Lòng bàn tay của Trần Dục hơi ẩm, Bạch Lệ nắm lấy muốn hạ gục anh ta, nhưng quả thực sức lực lại không bằng anh ta, dù cho cô dùng sức như thế nào cũng không có cách nào khiến cánh tay của anh ta di chuyển dù chỉ một chút.

 

Nhưng hiển nhiên là Trần Dục cũng không có ý định muốn thắng cô ngay lập tức, anh ta không động đậy cũng không dùng sức, cứ giằng co như thế mãi.

 

Bạn bè bên cạnh anh ta cũng ít nhiều đoán được suy nghĩ của Trần Dục: “Đủ rồi đấy, phải biết nhường con gái một chút chứ. Trần Dục, cậu có còn là đàn ông nữa không thế.”

 

“Đúng vậy, đừng thấy Bạch Lệ vào công ty sớm mà lầm, thật ra tuổi của hai người các cậu xấp xỉ nhau đấy.”

 

Đám bạn ầm ĩ một trận, bầu không khí cũng theo đó mà trở nên nóng hơn

 

Hai má Bạch Lệ nghẹn đến đỏ bừng, còn đang gắng sức, tiếc là thật sự không có chút tác dụng nào.

 

“Tôi…” Trần Dục bị đám bạn nói cho lúng túng, cứng người một lúc lâu.

 

Anh ta đang định lót cánh tay còn lại lên bàn, sợ lát nữa dùng sức một chút sẽ đụng trúng Bạch Lệ.

 

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, có người nhanh hơn anh ta một bước.

 

Lòng bàn tay rộng lớn khô ráo ấn xuống trước một bước.  

 

Mu bàn tay của Bạch Lệ cũng nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay người này.

 

Hơi thở quen thuộc trộn lẫn với mùi gỗ trầm lạnh lẽo, khác hẳn với mùi trong không khí, gần như chỉ trong nháy mắt, cô đã nhận ra được.

 

Bạch Lệ quay đầu lại, đúng lúc gặp phải đôi mắt đen nhánh của Kỷ Lâm Quyến.

 

Trên tóc anh còn dính một chút hơi ẩm, vẻ mặt thản nhiên, cũng không nói chuyện. Khi khóe mắt liếc nhìn Trần Dục thì lạnh lẽo như là chứa vụn băng.

 

Thấy thế, Trần Dục nào còn dám làm gì nữa, lập tức rụt tay lại giống như là bị bỏng.

 

Nhưng khi anh ta thấy lòng bàn tay của Kỷ Lâm Quyến cuộn tròn lại, bao bọc lấy tay của Bạch Lệ, thì vẫn cảm thấy cực kỳ chói mắt.

 

Bầu không khí im lặng trong nháy mắt.

 

“Sao anh lại tới đây thế?” Cô gái nhỏ đã ngấm men say, đôi mắt hạnh sáng ngời, cong lên giống như vầng trăng non.