Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.4/10 từ 7 lượt Tác giả: Điềm Đào Chuyển ngữ: TND Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Chữa lành – cứu rỗi, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt, Song xử, Thanh mai trúc mã, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Tổng số chương: 80 Giới thiệu: Năm Kỷ Lâm Quyến mười tám tuổi, có một cô bé nhút nhát đến nhà anh. Cô gái nhỏ có đôi lông mày rất đẹp, đôi mắt như ẩn chứa ánh sao, ở khóe mắt có một nốt ruồi như ẩn như hiện. Sau đó Kỷ Lâm Quyến biết tên của cô là Bạch Lệ. Cô bé luôn lén nhìn anh từ trong bóng tối, nhưng lại không nói lời nào. Lúc mất điện cô sẽ túm lấy góc áo của anh nhỏ giọng nói: “Anh ơi em sợ lắm.” Chạng vạng một ngày nào đó, anh vừa đi chơi bóng về, bắt gặp Bạch Lệ ở cửa ra vào. Vì chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp đề phòng nên đâm sầm vào nhau, hai người ôm lấy đối phương. Gương mặt cô gái nhỏ hồng hào, ánh mắt hơi mơ màng. Cô như thể say rượu ngước mắt lên nhìn anh một cái rồi vội vàng cụp mắt. Kỷ Lâm Quyến nhếch môi, mái tóc ngắn đen sì ẩm ướt, cứng như cọng rơm, đôi mắt đen hờ hững có ý trêu chọc: “Thích anh trai à?” … Ngày cô gái nhỏ tỏ tình, Kỷ Lâm Quyến chỉ nói vài câu đâm thủng lớp áo giáp cuối cùng của Bạch Lệ, nhìn cô ôm trái tim tan nát chạy trối chết. Anh cứ ngỡ mình sẽ không hề bận tâm, cô cũng đâu quan trọng đối với anh đến thế. Nhưng sau đó cô ra nước ngoài một năm, lúc ấy Kỷ Lâm Quyến mới hiểu ra. Có những mùi vị phải thật lâu về sau mới biến thành chất độc ăn vào tận xương tủy. Gỡ mìn: Nam nữ chính là mối tình đầu của đối phương. Thiết lập câu chuyện đã được sửa đổi, không phải truyện hỏa tá tràng, nếu không thích có thể quay lại. Tóm lại vẫn là câu chuyện theo đuổi vợ. Theo đuổi vợ là ưu tiên hàng đầu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 4

Chương 4

Kỷ Lâm Quyến cũng không giải thích, anh chỉ mím môi không nói lời nào.

 

Nhưng bị trêu chọc giữa đám đông như thế, Bạch Lệ đâu thể nào không biết xấu hổ mà nán lại lâu hơn nữa. Vậy nên cô cúi đầu vội vã dúi bài thi vào trong tay Kỷ Lâm Quyến, muốn mau làm xong việc rồi rời đi. Không ngờ động tác của cô nhanh quá, lại thành ra không nhét vào tay Kỷ Lâm Quyến.

 

Tờ đề nhẹ nhàng trượt khỏi kẽ hở giữa cánh tay anh, đáp xuống trên chiếc giày bóng rổ của anh.

 

Bạch Lệ vừa định quay người lại nhặt nó lên thì thấy bóng người kia đã cúi người xuống trước.

 

Kỷ Lâm Quyến từ tốn cúi người nhặt lên, liếc nhìn qua tờ giấy. Chữ viết gọn gàng sạch sẽ chỉnh tề, hơn nữa, có thể nhận thấy rằng mỗi một đường nét đều được viết một cách nghiêm túc.

 

Hiếm khi anh lại quan tâm đến vấn đề khác: "Không phải bây giờ đang là giờ học sao, em lén chạy đến đây à?"

 

Nói đến chuyện này Bạch Lệ lại đỏ mặt, cô vô cùng xấu hổ mà thừa nhận: "Em, em lấy cớ bị đau bụng."

 

Kỷ Lâm Quyến bị câu trả lời của cô chọc cười, dường như anh thật sự thấy thú vị.

 

Anh hơi ngước mặt lên, dựa vào bên lan can: "Nhóc con, cảm ơn em nhé."

 

Còn chưa nói được đôi câu thì đã bị tiếng động vang lên ở trong lớp cắt ngang.

 

Giáo viên Vật lý đã đứng ở cửa từ lúc nào, ông đẩy gọng kính lên, sau khi nhìn rõ Bạch Lệ thì ngạc nhiên trong giây lát, sau đó hỏi cô: "Bạn học này, em học năm mấy cấp hai vậy? Chạy qua đây làm gì?"

 

Bạch Lệ hoảng hốt, cô cúi mình chào giáo viên: "Em chào thầy, tạm biệt thầy ạ."

 

Nói xong cô đã chạy ra ngoài rất xa, như thể bôi dầu vào lòng bàn chân vậy.

 

Chờ tới khi bóng người biến mất ở khúc quẹo cầu thang, giáo viên Vật lý mới nhíu mày nhìn Kỷ Lâm Quyến: "Cầm đề rồi vào trong lớp nghe giảng đi mau lên."

 

Kỷ Lâm Quyến vẫn giữ tư thế đứng yên, đưa mắt nhìn về phía cầu thang.

 

Đằng kia đã trống không chẳng còn một bóng người.

 

Anh hơi nhíu mắt lại, nhìn đi chỗ khác rồi đi vào phòng học.

 

Quay về chỗ ngồi, anh còn chưa kịp ngồi ấm mông thì Hứa Bác Văn đã tiến lại gần: "Cái cô bé vừa nãy mới đưa tờ đề cho anh ở cửa là ai đó?"

 

"Em gái tôi." Kỷ Lâm Quyến nói dửng dưng, trải tờ đề trong tay ra.

 

Hứa Bác Văn thấy kỳ lạ, kéo cái ghế kêu kẽo kẹt, anh ta xuýt xoa một tiếng, nói: "Anh có thêm một đứa em gái từ bao giờ thế? Không phải anh chỉ có một thằng em trai thối thôi sao?"

 

Ánh mắt Kỷ Lâm Quyến lạnh lùng: "Họ hàng xa, cậu có ý kiến à?"

 

"Nào có." Hứa Bác Văn vuốt cằm, lẩm bẩm nói như đang suy nghĩ chuyện gì: "Chưa nói tới em gái anh trông xinh đẹp thật đó."

 

Kỷ Lâm Quyến nâng tay chống cằm nhìn anh ta, trong ánh mắt anh chứa đựng cảm xúc không rõ ràng: "Liên quan gì tới cậu."

 

Cũng không biết là đã chạm phải dây thần kinh nào của Hứa Bác Văn mà anh ta che mặt cười đến mức thái quá: "Nếu như em theo đuổi thì là chuyện liên quan tới em rồi phải không?"

 

Hơi dừng lại, sau đó anh ta nói tiếp: "Nhưng hình như bọn em chênh nhau vài tuổi, liệu có tính là trâu già gặm cỏ non không nhỉ?"

 

"Cậu còn biết là thế à." Kỷ Lâm Quyển liếc mắt nhìn anh ta.

 

Một lát sau.

 

Hứa Bác Văn lại vỗ bả vai anh: "Anh vợ à, cho em mượn cây bút đi."

 

Kỷ Lâm Quyến: "Cút đi."

 

Vừa dứt lời, trên bục giảng vang lên một tiếng "bộp".

 

Sách giáo khoa đập mạnh xuống bàn, từng lớp bụi tung bay.

 

"Kỷ Lâm Quyến! Quay về lớp rồi mà vẫn không yên lặng, tôi thấy có vẻ là em muốn đứng ngoài lớp một tiết đó!"

 

"Ai mà còn nói xì xào xì xào nữa thì mời các em lên trên bục giảng mà nói."

 

"Ngày nào cũng thế, không hiểu các em nghĩ cái gì trong đầu nữa."

 

"Dù sao tôi giảng bài cũng là giảng bài cho các em, nhất là em đó Hứa Bác Văn, chơi thân với Kỷ Lâm Quyến như thế, thế mà người ta được bao nhiêu điểm, còn em thi được bao nhiêu điểm."

 

"Còn không thi được nổi ba mươi điểm, hay ho gì chứ!"

 

 

Tòa nhà giảng dạy của cấp ba và tòa nhà giảng dạy chính cách nhau khá xa, ngang với khoảng cách từ nam ra bắc, giữa hai nơi có hai căn tin, ba sân bóng rổ và một siêu thị.

 

Giờ lên lớp, ở sân trường yên tĩnh vô cùng. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh từ các phòng học.

 

Ở ngã tư còn có dì quét dọn trên đường đang hóng mát dưới bóng cây, thấy cô gái nhỏ kia chạy tới chạy lui thì dì ấy cũng nhìn thêm đôi lần.

 

Mặt trời chói chang treo trên cao, sân bê tông tắm nắng nóng hầm hập.

 

Trong không khí cũng cuộn lên những cơn sóng nhiệt chập chờn.

 

Bạch Lệ chạy qua chạy lại một hồi cũng đã chảy mồ hôi đầy đầu, tay áo ngắn nhanh chóng dính vào da thịt, cái nóng oi bức giống như bị một nắm cát vụn lấp đầy cổ họng.

 

Cho nên sau khi cô tới tòa nhà giảng dạy cũng không quay trở lại nữa mà đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt trước.

 

Trong phòng vệ sinh có bóng mát, cửa sổ mở ra, một làn gió mát thổi qua.

 

Bạch Lệ vừa vặn vòi nước, một dòng nước đã chảy ra.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nước lạnh dội xuống cả người.

 

Lúc này đã không còn thấy nóng như hồi nãy nữa.

 

Nhưng đột nhiên bị dội nước lạnh cũng không dễ chịu chút nào.

 

Cả người cô có một cảm giác khó chịu.

 

Xung quanh cũng không có khăn lông, Bạch Lệ bèn rút một chiếc khăn tay trong túi ra rồi lau qua loa.

 

Cửa lớp mở rộng, giáo viên đang viết công thức trên bảng đen, tiếng phấn viết "xoẹt xoẹt xoẹt" vang vọng trong căn phòng học, càng làm nổi bật sự yên tĩnh.

 

Bạch Lệ hơi lê bước chân nặng nề đi tới cửa, cô gõ cửa: "Báo cáo."

 

Giáo viên hóa học cũng không hé răng, chỉ nhìn cô một cái rồi gật đầu với cô ra hiệu.

 

Các bạn học trong lớp cũng đều cúi đầu, thỉnh thoảng mới có người ngẩng mặt lên nhìn một tí.

 

Cô vừa quay về chỗ ngồi, còn chưa kịp cầm bút lên thì đột nhiên chiếc ghế bị nam sinh đằng sau đạp một phát.

 

Bạch Lệ quay nửa người lại: "?"

 

"Bút của tôi rơi dưới ghế cậu, nhặt lên hộ tôi cái."

 

Bạch Lệ liếc nhìn, đúng là có chiếc bút thật.

 

Cô cúi người nhặt lên đưa cho nam sinh đằng sau.

 

Người kia nhận lấy cây bút rồi cũng chẳng nói gì.

 

Tiết học cuối cùng trôi qua rất nhanh, chưa kịp giảng được hai đề thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

 

Vì nhà Kỷ Lâm Quyến ở gần nên thường thì Bạch Lệ sẽ về nhà ăn.

 

Lúc cô về đến nhà thì cũng chỉ có một mình Thái Gia Hòa.

 

Thái Gia Hòa vừa xới cơm vừa bắt chuyện với cô: "Đô Đô, ngày đầu tiên đến trường thấy thế nào?"

 

Bạch Lệ gật đầu một cát đáp: "Tốt lắm ạ."

 

"Vậy là được rồi, không có gì lạ lẫm với cháu đúng không?"

 

Bạch Lệ lắc đầu: "Không có ạ."

 

"Cháu hòa đồng với giáo viên và các bạn cùng lớp chứ?"

 

Bạch Lệ đột nhiên nhớ ra rằng mình còn chưa nói với bạn ngồi cùng bàn một câu nào, và cả nam sinh bàn sau nữa.

 

Có lẽ Thái Gia Hòa cũng biết sự cô đơn của cô: "Không sao đâu, sau này cứ từ từ hòa đồng là được rồi, cháu ăn cơm trước đi."

 

"Vâng, cháu cảm ơn dì ạ."

 

Khóe mắt hơi nhìn thoáng qua, cô chợt phát hiện dì Thái chỉ xới hai bát cơm.

 

Như là chú ý tới ánh mắt của cô, Thái Gia Hòa cũng giải thích theo thói quen: "Buổi trưa Lâm Quyến không về nhà ăn, chúng ta cứ ăn thôi."

 

Bạch Lệ lặng lẽ đáp: "Vâng."

 

Trong mấy món ăn trưa có ớt, thật ra Bạch Lệ cũng không phải người ăn cay giỏi lắm, hơn nữa hôm nay khí trời rất nóng, cô cũng không có hứng ăn uống gì cả.

 

Vậy nên cô ăn một bát cơm rồi về phòng đi ngủ, ngủ trưa một mình.

 

Làm ổ trong chăn, lúc cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới mình có một luồng khí lạnh ập tới. Cái cảm giác này vừa xa lạ vừa kỳ cục.

 

Cô tưởng rằng buổi trưa mình ăn phải đồ thiu nên cũng không nghĩ nhiều.

 

Lớp học buổi chiều vô cùng ngột ngạt, vừa bước vào cửa là đã có cảm giác buồn ngủ rồi.

 

Cái mùi phả vào mặt rất nồng, xen lẫn với mùi mô hôi, cực kỳ khó ngửi.

 

Vẫn chưa đến giờ học, mấy nữ sinh ở góc phòng xúm lại nói chuyện phiếm.

 

"Cậu với cái người kia thế nào rồi?"

 

"Người nào cơ? Kỷ…?"

 

"Cậu biết tớ nói tới ai mà, không phải đã thêm WeChat rồi đó sao?"

 

"Cũng chỉ có vậy thôi, hẹn cậu ấy ra ngoài cậu ấy cũng không để ý tới tớ. Có phải là cậu ấy không có hứng thú gì với đàn em không nhỉ?"

 

"Chuyện này cũng khó mà nói được, dù sao cũng là học sinh học lại mà."

 

Bạch Lệ cũng được coi như là tới sớm, lúc ngồi về chỗ thì gục xuống bàn bắt đầu ôn bài.

 

Ngón tay cô lạnh cóng, rõ ràng nhiệt độ rất cao, mà cô lại cứ chảy từng dòng mồ hôi lạnh.

 

Cũng bởi vì bụng dưới khó chịu mà cả buổi trưa cô không thể nào nghỉ ngơi được.

 

Nằm gục xuống bàn mà cả người cô cũng chẳng có tí sức lực nào.

 

Không biết làm thế nào.

 

Chỉ một lát sau, tiếng chuông chuẩn bị vang lên.

 

Học sinh trong phòng học cũng đã lục tục tới.

 

Bạch Lệ liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh, vẫn không có ai.

 

Cho đến tận giờ học Giang Tinh Tự cũng chưa tới.

 

"Chuẩn bị vào học rồi, các em mau chóng về chỗ ngồi đi." Không biết từ lúc nào mà Dương Thư Lâm đã đứng ở cửa lớp học, đang vỗ vỗ quyển sách giáo khoa trong tay.

 

Cô ấy liếc mắt nhìn qua chỗ Giang Tinh Tự rồi đột nhiên hỏi Bạch Lệ: "Giang Tinh Tự bị làm sao vậy, vẫn chưa tới à?"

 

Bạch Lệ bị hỏi thì đơ ra, rồi do dự gật đầu.

 

"Ừ, tôi biết rồi." Dương Thư Lâm nói xong thì cũng đi.

 

Bạch Lệ mở sách vở ra, lòng bàn tay cô sờ lên bụng dưới.

 

Hai nam sinh ở đằng sau đang thầm thì bàn tán.

 

Trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh, tay chân cô lạnh cóng.

 

"Lại trốn học à?"

 

"Haiz, anh trai cậu ta là người như vậy, thì cậu ta có thể tốt được đến đâu chứ?"

 

"Chắc là lại đi với đám côn đồ rồi."

 

"Tớ đoán là…" Một nam sinh nói nhỏ, như là biết được một bí mật khủng khiếp chấn động nào đó, giọng nói cậu ta cũng không kìm nén được sự hưng phấn: "80% là cậu ta đã ngủ với người nào rồi."

 

Vốn dĩ Bạch Lệ cũng không muốn nghe họ bàn tán, nhưng tiếng nói chuyện của hai người họ lại rất to.

 

Nhưng mà cô cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, truyền vào tai trái rồi lại đi qua tai phải.

 

Chỉ là trọng tâm câu chuyện khá là nhạy cảm, cô cũng không khỏi hơi nhíu mày.

 

Suốt cả buổi chiều, cô cũng cực kỳ chật vật.

 

Sau khi xoa xoa mắt xong, Bạch Lệ chợt cảm thấy tình hình có gì đó không ổn.

 

Bụng dưới bắt đầu có cảm giác đau quặn lên, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

 

Đợi tới khi vào giờ học, cô đột nhiên có cảm giác bụng dưới có một dòng nhiệt, rất giống như bỗng dưng mất kiểm soát mà tè dầm ra quần.

 

Cái cảm giác này khiến cô rất khó chịu.

 

Vậy nên cô lẳng lặng giơ tay lên.

 

Giáo viên trên bảng nâng cằm lên: "Em làm sao?"

 

Bạch Lệ yếu ớt đáp: "Thưa cô, em muốn đi vệ sinh."

 

"Đi đi."

 

Sau khi được cho phép, Bạch Lệ mới từ từ đứng dậy khỏi ghế.

 

Hai chân cô nặng như bị đổ chì, cô che bụng bước đi rất chậm.

 

Vừa tới cửa, cô đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên những tiếng nói ồn ào.

 

Bạch Lệ không kìm được mà liếc nhìn, thấy có một nam sinh ngồi ở hàng trước cười cực kỳ khoa trương, cứ như phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp, cậu ta bắt đầu chia sẻ cho mọi người xung quanh.

 

Sau khi cô vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra q**n l*t mình toàn là máu, thậm chí còn thấm ra ngoài, khiến cho mặt trên quần đồng phục học sinh cũng toàn máu. Có điều cũng may là quần đồng phục học sinh có màu đậm nên không thấy rõ lắm, nhưng điều đáng xấu hổ là, vạt áo chiếc áo ngắn tay cũng bị dính.

 

Trong nháy mắt đó, Bạch Lệ chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não.

 

Sau đó cô đột nhiên hiểu ra.

 

Chắc hẳn là lúc cô vừa đi ra ngoài thì đã bị nam sinh kia nhìn thấy rồi.

 

Cô im lặng cắn môi không lên tiếng, lấy khăn tay lau qua.

 

Lúc quay lại phòng học, Bạch Lệ đã không còn nghe nổi giáo viên đang giảng gì nữa. Cô chỉ cảm thấy như cả lớp đều đang như có như không liếc nhìn mình, cô chỉ ước gì có thể vùi đầu vào ngực.

 

Chỗ ngồi bên cạnh cô trống không, cảm giác cô độc càng rõ ràng hơn.

 

Cứ như vậy cho tới trước giờ cơm tối, cô vẫn không nhúc nhích.

 

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đi ăn cơm tối, phòng học trở nên vắng tanh.

 

Nhưng vẫn còn mấy nam sinh chưa đi.

 

Bạch Lệ cúi mặt xuống bàn không nhúc nhích.

 

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm giác chiếc ghế bị kéo mạnh một cái.

 

Bạch Lệ choàng tỉnh từ cảm giác bị rơi xuống, cô ngẩng đầu lên.

 

Mấy nam sinh chưa rời đi đột nhiên vây quanh cô.

 

Bạch Lệ cũng không quen biết bọn họ.

 

Cô chỉ vừa mới chuyển tới đây học, cô thấy ai cũng đều là những gương mặt xa lạ.

 

Chỉ là vẻ mặt của họ lại tràn đầy ác ý.