Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.4/10 từ 7 lượt Tác giả: Điềm Đào Chuyển ngữ: TND Designer: Jo Malone Tag: 1Vs1, Chữa lành – cứu rỗi, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Nghiệp giới tinh anh, Ngọt, Song xử, Thanh mai trúc mã, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Tổng số chương: 80 Giới thiệu: Năm Kỷ Lâm Quyến mười tám tuổi, có một cô bé nhút nhát đến nhà anh. Cô gái nhỏ có đôi lông mày rất đẹp, đôi mắt như ẩn chứa ánh sao, ở khóe mắt có một nốt ruồi như ẩn như hiện. Sau đó Kỷ Lâm Quyến biết tên của cô là Bạch Lệ. Cô bé luôn lén nhìn anh từ trong bóng tối, nhưng lại không nói lời nào. Lúc mất điện cô sẽ túm lấy góc áo của anh nhỏ giọng nói: “Anh ơi em sợ lắm.” Chạng vạng một ngày nào đó, anh vừa đi chơi bóng về, bắt gặp Bạch Lệ ở cửa ra vào. Vì chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp đề phòng nên đâm sầm vào nhau, hai người ôm lấy đối phương. Gương mặt cô gái nhỏ hồng hào, ánh mắt hơi mơ màng. Cô như thể say rượu ngước mắt lên nhìn anh một cái rồi vội vàng cụp mắt. Kỷ Lâm Quyến nhếch môi, mái tóc ngắn đen sì ẩm ướt, cứng như cọng rơm, đôi mắt đen hờ hững có ý trêu chọc: “Thích anh trai à?” … Ngày cô gái nhỏ tỏ tình, Kỷ Lâm Quyến chỉ nói vài câu đâm thủng lớp áo giáp cuối cùng của Bạch Lệ, nhìn cô ôm trái tim tan nát chạy trối chết. Anh cứ ngỡ mình sẽ không hề bận tâm, cô cũng đâu quan trọng đối với anh đến thế. Nhưng sau đó cô ra nước ngoài một năm, lúc ấy Kỷ Lâm Quyến mới hiểu ra. Có những mùi vị phải thật lâu về sau mới biến thành chất độc ăn vào tận xương tủy. Gỡ mìn: Nam nữ chính là mối tình đầu của đối phương. Thiết lập câu chuyện đã được sửa đổi, không phải truyện hỏa tá tràng, nếu không thích có thể quay lại. Tóm lại vẫn là câu chuyện theo đuổi vợ. Theo đuổi vợ là ưu tiên hàng đầu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 55

Chương 55

Bầu không khí im lặng hồi lâu. 

 

Chủ đề kết thúc đột ngột như thể không còn gì để nói nữa. 

 

Tốc độ của cáp treo dần dần ổn định lại. Ngoài những tiếng ồn kỳ lạ thỉnh thoảng kéo đến, còn những thứ khác cũng khá an toàn. 

 

Trong khoang không có ánh sáng, ánh trăng mỏng manh tràn vào, khó có thể nhìn rõ hình dáng tổng thể. 

 

Trong khoang có những hộp thuốc lá đã qua sử dụng, có dấu hiệu bị ma sát kéo lê trên mặt đất, hình như có người thường xuyên dùng cáp treo để di chuyển đồ đạc. 

 

Có vẻ như nó không bị bỏ hoang đã lâu như người dân trong thị trấn nói. 

 

Bạch Lệ cụp mắt, ôm đầu gối, nhẹ nhàng thở ra, để sương trắng từ từ tản đi. Chẳng trách đám Hầu Tam dám tùy tiện để cô vào, bọn họ biết nó có thể di chuyển được cho nên mới muốn bỏ cô vào núi. 

 

Cô vội vàng rời đi, chỉ mặc bộ đồ ngủ rất dày, nhưng đó không phải là bộ đồ ngủ hình con vịt cô lần trước cô mặc khi gặp Kỷ Lâm Quyến, mà là một bộ đồ nhung kiểu dáng rất bình thường, màu xám, không có hoa văn, trông rất đơn giản. 

 

Lúc trước cô được đám Hầu Tam bao vây, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng nên cô không hề cảm thấy lạnh. Bây giờ ở trong cáp treo không có điều hòa làm ấm, chênh lệch nhiệt độ trong đây gần như giống bên ngoài, chỉ ngồi một lúc không cử động, tay chân Bạch Lệ đã lạnh buốt, chỉ cần cử động nhẹ các khớp cũng đã cứng đờ. 

 

Cô đưa tay sờ lên chóp mũi, hơi thở ấm áp nhưng mũi lại lạnh như băng.

 

Ở phía xa xa, bóng tối đã bao phủ vạn vật, có dấu vết nông sâu nhấp nhô liên tục, phản chiếu ánh trăng, như bị một tấm màn che phủ.

 

Trên thực tế, nếu tình hình hiện tại không quá nhếch nhác thì bây giờ đây cũng một trải nghiệm khá mới lạ. 

 

Kỷ Lâm Quyến nhắm mắt lại, chợp mắt một lát, sau khi nghỉ ngơi gần như cũng đã khôi phục được một phần sức lực, anh đứng dậy cởi áo khoác. 

 

Trong lòng của Bạch Lệ vẫn còn ngăn cách với anh, có một số việc nhất thời quả thật không thể giải quyết ổn thỏa được. 

 

Chỉ là đối mặt với việc cô vẫn không tin tưởng anh, Kỷ Lâm Quyến có chút tổn thương.

 

Cho dù đối phương là một tên lưu manh đường phố, cô cũng không lựa chọn tin tưởng anh. 

 

Tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí im lặng như vậy. 

 

Bạch Lệ khó có thể không chú ý tới động tác của anh, vì vậy cô ngước mắt liếc anh một cái.

 

Cô còn chưa kịp nhìn rõ anh đang làm gì, thì tầm nhìn của cô đã tối đi, hơi ấm ngay lập tức bao trùm lấy cô. 

 

Áo khoác của anh không nặng lắm, khoác lên vai rất nhẹ, mùi hương quen thuộc dễ chịu lan tỏa khắp nơi. 

 

"Anh… anh đưa quần áo cho em, vậy anh phải làm sao?" Cô chớp mắt, cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Nói xong, cô l**m khóe môi, giơ tay muốn gỡ ra: "Hơn nữa em cũng không lạnh." 

 

Mặc dù bốn phía đều có kính để chắn gió, nhưng chênh lệch nhiệt độ quá thấp, chiếc áo len mỏng của anh trông cũng không giữ ấm được cho lắm. 

 

Mu bàn tay đột nhiên bị một lòng bàn tay khô lạnh bao phủ, vừa chạm vào đã lập tức rời đi, anh nheo mắt nói: “Em cứ mặc vào đi là được.”

 

Kỷ Lâm Quyến cúi đầu không nói thêm gì nữa, sau đó vòng tay ra sau lưng cô, buộc chặt áo khoác lại. Dáng người của cô gái nhỏ không lớn lắm, ngồi ở đó đắp áo khoác, nửa khuôn mặt vùi vào cổ áo, trông giống như một đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn mặc. Vẻ mặt cô đang rất bối rối không biết phải làm sao, nhìn như vậy trông cô thực sự rất dễ thương. 

 

Kỷ Lâm Quyến rũ mắt xuống, thu hết mọi động tác nhỏ bé của cô vào trong đáy mắt của mình. 

 

"Còn anh thì sao?" 

 

"Không cần lo cho anh."

 

Bạch Lệ hơi nâng cằm, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh.

 

Dưới ánh sáng phản chiếu, đường cong quai hàm của anh rất hoàn hảo. 

 

Nói xong hai câu, Bạch Lệ không biết nên nói cái gì nữa. 

 

Giọng điệu của anh bình thản, nghe còn có phần xa cách, có cảm giác như anh đang tức giận. 

 

Chẳng lẽ anh tức giận vì cô nghe lời của Hầu Tam sao? 

 

Lúc này Bạch Lệ cũng muộn màng phản ứng lại, cũng cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có chút ngu ngốc. 

 

Cô không biết nhiều về Hầu Tam, nhưng đối với Kỷ Lâm Quyến đã quen biết từ lâu thì cô cũng phải hiểu anh chút chứ. 

 

Anh quả thực không giống một người sẽ làm ra loại chuyện như vậy. 

 

Xét theo tính cách của anh mà nói. 

 

Sau khi nhận ra lời nói vừa rồi của mình đã quá l* m*ng, Bạch Lệ cảm thấy câu nói không tin tưởng đó rất tổn thương người ta.

 

“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng thì thầm. 

 

Cho dù tính cách của cô có kỳ cục và nặng nề đến đâu, cô cũng biết làm sai thì phải sửa.

 

Kỷ Lâm Quyến đột nhiên bật cười, dùng giọng điệu như cũ nói: "Em xin lỗi cái gì?" 

 

"Ban nãy em đã nghe lời của người đó, em cảm thấy… ừm… anh không phải là người như vậy. Cho nên em xin lỗi vì vừa rồi mình đã hiểu lầm anh." Cô thẳng thắn nói: "Nhưng làm sao biết em đã xảy ra chuyện?" 

 

"Vậy anh là người như thế nào?" Kỷ Lâm Quyến nheo mắt lại, có chút hứng thú hỏi. Anh không trả lời câu hỏi khác của cô. 

 

Anh ích kỷ không muốn nói cho Bạch Lệ chuyện của Từ Nhất Hải. 

 

Nếu như cô biết người bố ruột lẽ ra lúc đó có thể cứu cô nhưng lại lựa chọn bỏ cuộc vì nhát gan thì e rằng cô sẽ rất buồn. 

 

Giống như những lời Chung Trần Di đã nói với anh năm đó, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhắc đến trước mặt Bạch Lệ. 

 

Năm đó khi bị những lời nói của Chung Trần Di uy h**p, anh cũng không nghĩ tới danh dự của chính mình. Còn đối với những lời vu oan giá họa của Chung Trần Di, anh hoàn toàn có thể kiện bà ấy ra tòa, công khai vụ án, đưa tin lên giới truyền thông, để dư luận xã hội dậy sóng để làm sáng tỏ sự vô tội của anh. 

 

Anh không hề có hảo cảm với Chung Trần Di, cũng không quan tâm đến việc nhìn bà ấy đâm đầu vào chỗ chết. 

 

Nhưng anh không muốn làm như vậy. 

 

Dư luận đó giờ đều là con dao hai lưỡi. 

 

Chung Trần Di chỉ muốn dùng nó để uy h**p anh, nhưng bà ấy không nghĩ một khi phản tác dụng, nó sẽ mang đến tổn hại gì cho Bạch Lệ.

 

Cô gái nhỏ hoàn toàn không thể chịu đựng được những lời mắng mỏ tràn ngập khắp nơi trên mạng. 

 

Đôi mắt của Kỷ Lâm Quyến hơi nheo lại.

 

Đột nhiên, một đám mây đen kéo đến che khuất ánh trăng cao treo trên bầu trời, xung quanh lại chìm vào bóng tối. 

 

“Nói đi, anh đang nghe đây.” Giọng anh trầm thấp xuống, giọng mũi trở nên nặng hơn một chút. 

 

Đã không thể phân biệt rõ được vị trí của mình, Bạch Lệ bỗng nhiên có chút lúng túng. 

 

Cô lại mím môi, cảm giác khô khốc trong miệng càng lộ rõ: "Chỉ là…một người không tốt cũng không xấu." 

 

Một cái biểu đạt rất đúng trọng tâm, cô tự nghĩ như vậy. 

 

"Đây là loại đáp án gì thế?" Kỷ Lâm Quyến nói, nhưng cũng không tiếp tục băn khoăn về câu hỏi này nữa. 

 

Bạch Lệ im lặng cúi đầu, một lúc sau mới hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi?" 

 

"Không sao cả." Kỷ Lâm Quyến nói: "Lát nữa quay về sẽ khử trùng và băng bó là được." 

 

"Có cần đi bệnh viện không?" Bạch Lệ nhịn không được nói, cô phát hiện Kỷ Lâm Quyến Tịch đối với bản thân… thật sự rất là qua loa… 

 

Lòng bàn tay anh đột nhiên ấn vạt áo khoác đang rũ xuống, tiến lại gần hơn. Bởi vì tầm nhìn đang tối tăm nên các giác quan khác của cô trở nên đặc biệt nhạy cảm, Bạch Lệ cảm thấy hơi thở ấm áp của anh đang phả vào người cô, mây mù đột nhiên tan đi, ánh trăng đã chiếu sáng trở lại. 

 

Kỷ Lâm Quyến tựa người vào cửa sổ, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn cô. Dưới hàng lông mi có một bóng râm nhạt. 

 

“Anh không rành đường.” Anh nói: “Em đưa anh đến đó nhé.” 

 

Lấy lui làm tiến. 

 

… 

 

Ban đầu cô nghĩ rằng quá trình đi cáp treo tối đa chỉ mất khoảng nửa giờ, nhưng khi giữa đường nó bị hỏng, Bạch Lệ mới cảm thấy mình đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

 

Lúc này, bọn họ treo lơ lửng gần ngàn mét trên không trung, cáp treo đột nhiên ngừng chuyển động, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể trèo lên để xem đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất cô có thể làm là chạm vào cửa kính, trong lòng thầm cầu nguyện. 

 

Nhân tiện thầm mắng mình thật sự rất xui xẻo mà. 

 

Trước mắt thấy đã có thể thuận lợi leo xuống, sau đó đi về theo đường núi rồi nhưng đột nhiên giữa chừng lại bị dừng lại. 

 

Nghĩ đến đây, Bạch Lệ dùng đầu ngón tay chọc vào tấm kính. 

 

Khi đặt đầu ngón tay lên đó, cô chỉ cảm thấy lạnh và ẩm ướt. 

 

Anh hai, tốt xấu gì mày cũng nhúc nhích chút đi chứ. 

 

Vừa rồi có gió thổi qua không phải là còn đung đưa rất vui vẻ hay sao, bây giờ lại đứng yên như vậy… thật sự có chút đáng sợ đó nha. 

 

Thực ra lúc này khoảng cách gần như đã sắp đến đầu bên kia rồi, ở sâu trong bóng cây đang dao động, có thể mơ hồ nhìn thấy một tia sáng nhàn nhạt. Phía dưới chân là những dãy núi trùng điệp, xa xa là bầu trời đầy ánh sao lung linh. 

 

"Điện thoại ở trong túi áo khoác của anh." Kỷ Lâm Quyến nói với cô. Dừng một chút, anh ho khan hai tiếng, khàn giọng nói: "Lấy nó ra gọi cho Hứa Bác Văn đi." 

 

Hiện tại không còn cách nào khác, Bạch Lệ chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời anh nói. 

 

Điện thoại di động của cô đã bị Hầu Tam vứt đi đâu mất từ lâu rồi. 

 

Bạch Lệ mò mẫm, quả nhiên tìm thấy một vật hình vuông lạnh lẽo trong túi. 

 

Cô lấy nó ra, thấy điện thoại đã tắt nên nhấn nút mở nguồn. 

 

Một lúc sau. 

 

“Có mật khẩu.” Một góc màn hình điện thoại đã bị vỡ, có lẽ là do trước đó anh đã đánh nhau nên bị hỏng. 

 

Kỷ Lâm Quyến đọc một dãy số.

 

Bạch Lệ sững người.