Hôn Lễ Không Cô DâuChương 15
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 2 lượt Trước ngày cưới, tôi tình cờ đọc được đoạn chat cũ giữa anh và bạn thân. “Chưa từng gặp ai dễ lừa như cô ta.” “Con gái nhà đơn thân, thiếu hơi ấm gia đình.” “Chỉ cần tỏ ra tử tế một chút là cô ta sẽ quấn lấy tôi như cún con.” … Tôi từng nghĩ anh là người kéo tôi khỏi vực sâu, cuối cùng hóa ra chính anh là tay đẩy tôi xuống đáy. Tôi ngỡ mình gặp được tình yêu, nào ngờ thứ tôi mang hết lòng trao đi, trong mắt anh chỉ là đồ dư thừa – cho chó cũng chẳng tiếc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 15

Chương 15

“Anh từng viết thư tình cho em?” Tôi ngay lập tức nắm bắt được chi tiết này.

“Phải.” Anh chớp mắt nhìn tôi.

Nhưng tôi hoàn toàn chưa từng nhận được.

Tôi định hỏi thêm thì một bàn tay đặt lên vai tôi.

“Ồ, đây chẳng phải là ai đó sao?”

Tô Nguyên mỉm cười, nhưng tôi cảm thấy trong mắt anh chẳng hề có chút ý cười nào.

Thậm chí… bàn tay anh bóp vai tôi có phần hơi chặt.

“Sư, sư huynh Tô cũng ở đây à…”

Phản ứng của Hạ Diệu Chiêu khá thú vị, mặt anh bỗng tái nhợt.

Tôi chưa hiểu chuyện gì, định đưa tay đỡ anh thì Tô Nguyên đột ngột kéo lấy cổ tay tôi.

“Anh ấy không sao.” Giọng anh lạnh tanh.

“Phải, phải, tôi không sao… Vậy tôi không làm phiền hai người nữa…”

Hạ Diệu Chiêu chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tô Nguyên kéo tay tôi, bước đi thật nhanh.

Cổ tay tôi bị anh nắm chặt đến đau, khiến tôi bật kêu lên.

Lúc đó anh mới buông tay.

“Anh quen Hạ Diệu Chiêu sao, Tô Nguyên?”

Tôi ngẩng đầu hỏi, chỉ để nhận ra anh hôm nay khác thường.

Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy anh không cười?

Ánh mắt anh đen như vực sâu, nguy hiểm đến mức tôi cảm thấy như có một con thú dữ đang ẩn trong đó.

Ngón tay lạnh buốt của anh lướt nhẹ qua cằm tôi.

“Tại sao lại cười với anh ta?”

“Tại sao lại quan tâm anh ta?”

“Em định bỏ anh để đến với anh ta à, hả?”

Tôi tránh né bàn tay anh. Phản ứng của anh hôm nay thật kỳ lạ, khiến tôi có cảm giác bất an.

“Không có. Anh đang nói gì vậy?”

Phản ứng này là…

“Đừng nói với em là anh ghen đấy, Tô Nguyên.”

“…”

Anh bật cười khẽ, ngón tay nghịch tóc tôi một cách không yên.

“Đúng vậy, nên em cách xa anh ta ra.”

“Em không tránh đấy, thì sao?”

“Em nhất định phải chọc anh giận, đúng không, Tiểu Dụ?”

Anh cười, nhưng nụ cười không có chút ý cười nào, lại rất hợp với thời tiết âm u hôm nay.

Nhưng trước đây anh cũng từng đối xử với tôi như vậy.

Tôi thậm chí không có đủ can đảm để nói “Đừng chơi với những cô gái đó nữa.”

Tôi và anh đối đầu trong im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ quay người bước đi.

Anh sững sờ một hai giây, sau đó đuổi theo tôi.

“Lời anh nói nặng quá sao, Tiểu Dụ?”

Anh muốn nắm tay tôi, nhưng tôi hất ra.

Con gái đúng là vừa phức tạp vừa khó hiểu, đúng không?

Chính tôi cũng không biết mình khó chịu vì điều gì, định quay lại nói rõ ràng với anh, nhưng nước mắt đã rơi trước.

“Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng khóc mà.”

Anh nhận lỗi cực kỳ nhanh.

“Anh không hỏi nữa, là lỗi của anh. Đừng khóc nữa, được không?”

Tôi hít mũi, không muốn anh nghĩ tôi đang giận dỗi vô cớ.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi.

“Những bức thư tình Hạ Diệu Chiêu viết cho em hồi đại học, đều ở chỗ anh, đúng không?”