Hôn Lễ Không Cô DâuChương 10
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 2 lượt Trước ngày cưới, tôi tình cờ đọc được đoạn chat cũ giữa anh và bạn thân. “Chưa từng gặp ai dễ lừa như cô ta.” “Con gái nhà đơn thân, thiếu hơi ấm gia đình.” “Chỉ cần tỏ ra tử tế một chút là cô ta sẽ quấn lấy tôi như cún con.” … Tôi từng nghĩ anh là người kéo tôi khỏi vực sâu, cuối cùng hóa ra chính anh là tay đẩy tôi xuống đáy. Tôi ngỡ mình gặp được tình yêu, nào ngờ thứ tôi mang hết lòng trao đi, trong mắt anh chỉ là đồ dư thừa – cho chó cũng chẳng tiếc. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 10

Chương 10

“Em còn nhớ con đường đó không, hình như là nơi anh cõng em về nhà.”

“Tiểu Dụ, em sẽ ở bên người khác chứ?”

“Tiểu Dụ, mấy hôm nay anh về muộn vì không muốn truyền cảm lạnh cho em.”

“Tiểu Dụ, em nói xem, anh phải làm sao mới không mất em?”

“Anh muốn cưới em, Tiểu Dụ.”

“Anh có thể im lặng một chút được không?”

Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi không nhịn nổi mà lên tiếng.

Người này uống rượu rồi hóa thành người nhiều lời thế này sao? Hay chỉ đơn giản là do sốt quá nên đầu óc hỏng rồi?

Anh còn định nói tiếp, nhưng chuông điện thoại của tôi vang lên.

Là đồng nghiệp của Tô Nguyên gọi đến.

“Alo? Chị dâu, tôi muốn hỏi Tô Nguyên đã về nhà chưa?”

“Hôm nay anh ấy uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn khăng khăng đòi đi bộ về. Chị dâu à, ngoài trời gió lớn như vậy…”

Tôi vừa trả lời đồng nghiệp, vừa liếc nhìn Tô Nguyên qua gương chiếu hậu.

Đôi mắt đào hoa đặc trưng của anh nhìn thẳng vào tôi. Ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu trong mắt anh, rực rỡ nhưng cũng như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy, Tô Nguyên?”

Cúp điện thoại, tôi lạnh lùng hỏi anh.

“Trời gió lớn thế, gọi taxi cũng không biết sao? Anh muốn chết à?”

“Nếu anh chết, em có buồn không?”

Giữa chúng tôi là một khoảng lặng ngắn ngủi.

Tôi lập tức quay đi, ánh đèn xe lướt qua vạch dành cho người đi bộ. Bên ngoài, những ánh sáng lộng lẫy như chẳng bao giờ tràn vào được không gian trong xe, chỉ để lại sự rực rỡ lốm đốm.

Anh bật cười khẽ, như thể không bận tâm đến câu trả lời của tôi.

“Tiểu Dụ, anh nhớ, em ghét mùi rượu trên người anh.”

Khu cấp cứu lúc đêm khuya vẫn đông đúc người qua lại.

Khi tôi làm xong thủ tục, Tô Nguyên đã ngủ gục trên ghế chờ.

Anh ngủ mà vẫn nhíu mày.

Dạo này anh có vẻ tiều tụy hơn trước nhiều, lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn anh như vậy.

Kết quả là anh mở mắt, vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt liền hiện lên ý cười.

Tôi đặt miếng dán hạ sốt lên trán anh.

Bác sĩ nói không thể dùng kháng sinh sau khi uống rượu, đành lấy thuốc uống về nhà.

Nửa đêm làm chuyện này, tôi thật sự bị anh làm khổ đủ rồi.

Tôi pha nước ấm, mang lên phòng ngủ.

Vừa rồi chạm vào trán anh, cảm giác nhiệt độ đã hạ xuống, không biết có phải nhờ miếng dán hạ sốt không.

“Uống thuốc đi.”

Người đàn ông trước mặt chẳng để lộ chút gì cho thấy mình sốt nặng, ngoan ngoãn uống thuốc từ tay tôi.

Nhưng lúc tôi rút tay lại, anh lại giữ chặt lấy.

“Tô Nguyên.”

Tôi không muốn nhìn vào mắt anh nữa.

Trước đây, chính đôi mắt này đã làm tôi chìm sâu.

Liệu anh có nhìn ai cũng dịu dàng như vậy không?

Liệu anh có luôn khiến người khác nghĩ rằng họ là duy nhất?

Anh đưa tay tắt đèn bàn.

Căn phòng bất ngờ chìm vào bóng tối.

Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã kéo tôi vào lòng.