Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 4 lượt Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đình hầu tước, OE Giới thiệu: Thừa Bình công chúa, kiêu căng ngạo mạn, hoang dâm vô độ, bất ngờ rơi vào hôn mê sau một tai nạn ngoài ý muốn. Mười năm sau, khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện thế giới này đã hoàn toàn thay đổi. Phụ hoàng luôn yêu chiều nàng vô điều kiện vừa mới băng hà, người kế vị lại chính là nhi tử của Tiêu Quý phi – kẻ thù không đội trời chung của nàng. Năm xưa, Tiêu Quý phi luôn bị nàng chèn ép, nay đã trở thành Hoàng Thái hậu, buông rèm nhiếp chính. Còn vị trạng nguyên lang từng bị nàng bắt về cung chỉ vì dung mạo xuất chúng, để rồi hết lần này đến lần khác trêu đùa, sỉ nhục, nay đã trở thành quyền thần khuynh đảo triều đình. Nhìn cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thừa Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nghiệp báo mà nhà Phật vẫn nói? Couple: Công chúa chẳng phải người tốt x Trạng nguyên lang trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại có khí chất “trà xanh”.   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 222 Chương 221 Chương 220 Chương 219 Chương 218

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 196

Chương 196

Người trong bóng tối nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, giọng nói u ám: “Trưởng công chúa định đùa bỡn ta sao?”

Doanh Đông Quân vô tội đáp: “Tính mạng của người trong lòng bổn cung vẫn đang nằm trong tay ngươi, bổn cung nào dám đùa bỡn? Chỉ là… bổn cung cũng phải biết kẻ muốn lấy mạng mình rốt cuộc là thứ gì chứ?”

“Xem ra Trưởng công chúa không thấy quan tài thì không đổ lệ. Nếu đã vậy, thì đành để tình lang của người chịu thêm chút đau khổ nữa.”

Lời vừa dứt, ba mũi tên lập tức lao ra từ ba hướng khác nhau, hoàn toàn phong tỏa đường lui của Ngu Thuấn Thần. Dù có thân cây che chắn, hắn cũng khó mà né tránh hết được.

Tiếng lưỡi dao xuyên qua da thịt vang lên, Ngu Thuấn Thần khẽ rên một tiếng.

Sắc mặt Doanh Đông Quân lập tức thay đổi, nàng không kìm được mà bước lên một bước.

“Đừng qua đây.” Giọng nói của Ngu Thuấn Thần vẫn vững vàng như cũ, khiến người ta gần như nghĩ rằng tiếng rên vừa rồi chỉ là ảo giác, “Chỉ bị rạch một vết trên vai, không đáng ngại.”

Người trong bóng tối dường như rất vui vẻ: “Lần này là cánh tay, lần sau thì chưa biết sẽ là chỗ nào đâu. Trưởng công chúa, người thực sự muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Chần chừ thêm chút nữa, máu trên người hắn sẽ chảy cạn đấy. Trên người hắn đâu chỉ có mỗi một vết thương.”

Trước khi Doanh Đông Quân đến, Ngu Thuấn Thần đã bị thương, vệt máu loang lổ trên ống tay áo chính là bằng chứng.

Vậy mà Ngu Thuấn Thần lại lạnh nhạt nói: “Trưởng công chúa cứ rời đi đi. Hắn tổn thương ta chỉ để uy h**p người, thực ra không dám lấy mạng ta đâu. Nếu người còn ở lại, cả hai chúng ta đều sẽ bị thương. Nếu người đi, chúng ta đều an toàn.”

Người trong bóng tối bật cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất: “Không dám giết ngươi? Ngu đại nhân có phải nghĩ quá đơn giản rồi không! Mạng của ngươi trong tay ta chẳng khác gì con ngựa chết kia! Giết ngươi, cũng chỉ là một mũi tên mà thôi.”

“Vậy sao?” Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp, “Vậy thì cứ thử xem.”

Nói xong, hắn không những không ẩn nấp mà còn bước hẳn ra khỏi gốc cây, hoàn toàn phơi bày bản thân trước mũi tên của kẻ địch.

Đồng thời, vết thương trên người hắn cũng lộ rõ.

Từ khuỷu tay trở xuống, cánh tay phải của hắn gần như bị máu nhuộm đỏ, từng giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống mặt đất. Vai trái cũng bị thương do trúng tên, cánh tay trái mất đi lực, buông thõng xuống bên người.

Doanh Đông Quân nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng ánh mắt Ngu Thuấn Thần chưa từng nhìn về phía nàng, hắn chỉ khẽ dựa vào thân cây, nhìn chằm chằm về hướng kẻ địch ẩn nấp, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tới giết.”

Trong giọng nói của hắn mang theo ý chế giễu rõ ràng, khiến kẻ trong bóng tối tức giận đến run lên: “Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết ngươi?”

Từ chỗ nấp vang lên âm thanh mũi tên được đặt lên dây cung, nhưng tên vẫn chưa b*n r*.

Ngu Thuấn Thần hoàn toàn không quan tâm đến kẻ đang ngắm bắn mình, mà chỉ quay sang nói với Doanh Đông Quân: “Trưởng công chúa thấy chưa? Hắn không dám xuống tay đâu. Mau đi đi, đừng kéo ta xuống nước cùng.”

Dường như thái độ không biết điều của hắn khiến Doanh Đông Quân cũng tức giận, nàng lạnh lùng nói: “Đi thì đi! Chẳng lẽ bổn cung còn phải cầu xin để cứu ngươi sao?”

Dứt lời, nàng xoay người lên ngựa, quát: “Tiểu Cát Tường, chúng ta đi!”

Tiểu Cát Tường vừa cảnh giác đề phòng ám tiễn, vừa nhanh chóng lên ngựa.

Người trong bóng tối sững sờ, tình huống dường như không diễn ra theo mong muốn của hắn. Nhìn thấy Doanh Đông Quân quay đầu ngựa định rời đi, hắn hoảng hốt giận dữ, cuối cùng phải bước ra khỏi nơi ẩn nấp, hét lớn: “Đứng lại! Không ai được phép đi! Bắt nàng lại cho ta!”