Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 4 lượt Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đình hầu tước, OE Giới thiệu: Thừa Bình công chúa, kiêu căng ngạo mạn, hoang dâm vô độ, bất ngờ rơi vào hôn mê sau một tai nạn ngoài ý muốn. Mười năm sau, khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện thế giới này đã hoàn toàn thay đổi. Phụ hoàng luôn yêu chiều nàng vô điều kiện vừa mới băng hà, người kế vị lại chính là nhi tử của Tiêu Quý phi – kẻ thù không đội trời chung của nàng. Năm xưa, Tiêu Quý phi luôn bị nàng chèn ép, nay đã trở thành Hoàng Thái hậu, buông rèm nhiếp chính. Còn vị trạng nguyên lang từng bị nàng bắt về cung chỉ vì dung mạo xuất chúng, để rồi hết lần này đến lần khác trêu đùa, sỉ nhục, nay đã trở thành quyền thần khuynh đảo triều đình. Nhìn cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thừa Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nghiệp báo mà nhà Phật vẫn nói? Couple: Công chúa chẳng phải người tốt x Trạng nguyên lang trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại có khí chất “trà xanh”.   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 222 Chương 221 Chương 220 Chương 219 Chương 218

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 39

Chương 39

Đỗ ngự sử chỉ vào Hạ Đa Thọ đang quỳ dưới đường, lông mày nhướn cao: “Công chúa không ngại mở mắt nhìn khổ chủ đang quỳ dưới đường kia, trông có giống người tự nguyện bán điền trang không? Khi đó, e rằng là công chúa đã dùng quyền thế ép buộc, khiến nhà họ Hạ đành phải bán rẻ gia sản tổ tiên tích lũy bao đời cho người! Đây gọi là cường đoạt, cưỡng ép mua bán!”

Hạ Đa Thọ lập tức khóc lóc kêu oan: “Đại nhân nói quá đúng! Năm đó, nếu không phải công chúa dẫn theo một đám tráng đinh đến nhà ta, đánh đập mấy huynh đệ, lại còn uy h**p phụ thân ta rằng nếu không chịu bán điền trang cho nàng, nàng sẽ đánh chết chúng ta, sau đó phóng hỏa thiêu rụi trang viên, thì phụ thân ta đâu nỡ dâng cả cơ nghiệp vất vả gây dựng cho nàng chứ?”

Khổ chủ vừa lên tiếng kể khổ, đám bách tính bên ngoài lập tức phẫn nộ.

Bọn họ đều là dân thường, rất dễ đồng cảm với cảnh ngộ của Hạ gia năm đó. Nếu bản thân cũng bị công chúa có quyền thế ngút trời tìm đến tận cửa, lấy tính mạng cả nhà uy h**p, thì e rằng cũng không dám không thuận theo.

“Công chúa phải trả lại trang viên cho Hạ gia!” Có kẻ lớn gan hô to.

“Đúng vậy! Trang viên vốn là của nhà họ Hạ, công chúa năm đó là cưỡng đoạt trắng trợn!” Có người hùa theo.

Tiếng hô “Công chúa trả lại trang viên cho Hạ gia!” bắt đầu vang lên liên tục.

Đỗ ngự sử vuốt râu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

“Bình tĩnh!” Đại Lý tự khanh buộc phải lấy ra kinh đường mộc trước nay ít khi dùng tới, đập mạnh một cái, giọng nghiêm nghị.

Bách tính bên ngoài bị quan uy trấn áp, âm thanh nhỏ lại đôi chút, nhưng vẫn không nhịn được thì thầm với nhau, bày tỏ sự bất mãn.

Hoa ma ma chỉ muốn kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt, làm lớn hóa nhỏ, liền nhân cơ hội nói: “Điền trang Hạ gia, công chúa sau này tất nhiên sẽ trả lại.”

Vừa nghe lời này, đám bách tính bên ngoài quả nhiên dần im lặng.

Hạ Đa Thọ quỳ dưới đường, trong mắt lóe lên tia vui mừng.

Đỗ ngự sử nhíu mày, định nói rằng việc trả lại trang viên vốn là lẽ đương nhiên, nhưng tội trạng của công chúa lại không thể vì thế mà xí xóa.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Doanh Đông Quân đã ung dung nói: “Bổn cung chưa từng nói sẽ trả trang viên!”

Lời này vừa thốt ra, bách tính vốn đã dịu xuống lập tức bùng nổ, cơn giận còn mãnh liệt hơn trước. Nếu không phải có đám nha dịch mang đao cùng Kim Dực vệ đứng bên ngoài duy trì trật tự, e rằng đã có người xông lên lý luận giúp khổ chủ.

Đại Lý tự khanh nhìn Thừa Bình công chúa dường như hoàn toàn không để tâm đến sự phẫn nộ của bách tính, lại nhìn đám dân chúng đang kích động bên ngoài cùng khổ chủ lần nữa òa khóc lăn lộn trên đất, cảm thấy đau đầu vô cùng.

Đỗ ngự sử thì lại vui mừng khôn xiết, chỉ hận công chúa này càng ngang ngược càng tốt, để xem sáng mai lên triều ông ta không hạch tội nàng một trận mới lạ!

Hoa ma ma giận vô cùng, thấp giọng quát: “Công chúa mau đổi lời! Chỉ là một điền trang thôi, trả lại là được!”

Doanh Đông Quân lại thản nhiên nói: “Điền trang đó bổn cung đã tặng người khác rồi, đồ đã tặng đi, nào có chuyện lấy lại? Chẳng lẽ bổn cung không cần thể diện sao?”

Công chúa vừa dứt lời, Hoa ma ma còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy đại nhân họ Ngu trên cao đột nhiên mở miệng hỏi: “Không biết công chúa đã chuyển nhượng điền trang cho ai?”

Doanh Đông Quân ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Thuấn Thần, thấy hắn ngồi trên ghế ngay ngắn, tư thế đoan chính như tùng, khí chất thanh nhã như lan. Hàng mi dài và dày khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt lạnh nhạt, dường như chỉ là tùy ý hỏi một câu có liên quan đến vụ án.

“Bổn cung đã tặng cho…” Doanh Đông Quân vốn định thuận miệng đáp, nói đó là một mỹ lang quân từng có duyên gặp gỡ với nàng như thường lệ, nhưng đúng lúc này, ánh mắt Ngu Thuấn Thần khẽ nâng, nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Giọng nói của Doanh Đông Quân thoáng ngừng lại, theo bản năng đổi giọng: “Một bằng hữu bổn cung quen biết từ lâu.”

Tiểu Cát Tường, người hiểu rõ công chúa nhà mình nhất, tức giận trợn mắt. Hắn không cho rằng công chúa nhà mình nhát gan, chỉ hận Ngu Thuấn Thần lo chuyện bao đồng, còn dựa vào quyền thế hiện tại để chèn ép công chúa của hắn.

Ngu Thuấn Thần thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói với Đại Lý tự khanh: “Nếu đã có người khác liên quan đến vụ án, vậy nên triệu lên công đường cùng xét hỏi.”

Đại Lý tự khanh cảm thấy lời này rất có lý. Nếu công chúa nói đã tặng điền trang cho bằng hữu, vậy bằng hữu kia cũng là người có liên quan đến vụ án, đương nhiên phải được triệu đến xét hỏi.

“Không biết vị bằng hữu kia của công chúa họ tên là gì, cư trú ở đâu?” Đại Lý tự khanh hỏi.

Doanh Đông Quân nhíu mày nghĩ ngợi, đang định trả lời, thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo ôn hòa: “Không cần phiền hà như vậy.”

Theo cùng câu nói này, là một nam tử áo trắng từ trong đám người vây xem bước ra, hướng lên công đường chắp tay hành lễ: “Tiểu sinh Hạ Điệp Vận, bái kiến các vị đại nhân. Tiểu sinh chính là vị ‘bằng hữu’ được Thừa Bình công chúa tặng điền trang.”

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung vào nam tử áo trắng này. Những bách tính đứng xa không nhìn rõ, liền nhón chân, rướn cổ, thậm chí có người bất chấp nha dịch ngăn cản, leo cả lên cây trong sân.

Những ai nhìn rõ dung mạo của nam tử này đều không nhịn được mà khẽ hô lên.

Vị công tử tên Hạ Điệp Vận này, tóc đen như mực, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa sáng ngời ẩn chứa ý cười, dung mạo thậm chí còn đẹp hơn phần lớn nữ tử. Thế nhưng, trên người hắn lại không có chút phong thái mềm mại lả lơi nào, ngược lại cử chỉ đoan chính, khí chất ôn hòa nho nhã, khiến người ta không thể khinh nhờn.

Đại Lý tự khanh tuy bất ngờ vì hắn đến kịp thời như vậy, nhưng lập tức trầm giọng nói: “Người liên quan đến vụ án Hạ Điệp Vận, tiến lên công đường trả lời câu hỏi.”

Hạ Điệp Vận không chút do dự, sải bước tiến vào công đường.

Doanh Đông Quân quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười, ánh mắt cong cong.

Hạ Điệp Vận vừa thấy Doanh Đông Quân, bước chân lập tức khựng lại. Hắn hơi chỉnh lại vạt áo, sau đó cung kính hành lễ với nàng.

“Công chúa.”

Khi ngẩng đầu lên, Hạ Điệp Vận cũng không nhịn được mà mỉm cười, trong mắt chứa đầy sự nhớ nhung sau thời gian dài xa cách, lại có cả niềm vui hội ngộ.

Ngồi trên cao, Ngu Thuấn Thần nhìn người vừa đến, khẽ nheo mắt lại