Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 4 lượt Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đình hầu tước, OE Giới thiệu: Thừa Bình công chúa, kiêu căng ngạo mạn, hoang dâm vô độ, bất ngờ rơi vào hôn mê sau một tai nạn ngoài ý muốn. Mười năm sau, khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện thế giới này đã hoàn toàn thay đổi. Phụ hoàng luôn yêu chiều nàng vô điều kiện vừa mới băng hà, người kế vị lại chính là nhi tử của Tiêu Quý phi – kẻ thù không đội trời chung của nàng. Năm xưa, Tiêu Quý phi luôn bị nàng chèn ép, nay đã trở thành Hoàng Thái hậu, buông rèm nhiếp chính. Còn vị trạng nguyên lang từng bị nàng bắt về cung chỉ vì dung mạo xuất chúng, để rồi hết lần này đến lần khác trêu đùa, sỉ nhục, nay đã trở thành quyền thần khuynh đảo triều đình. Nhìn cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thừa Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nghiệp báo mà nhà Phật vẫn nói? Couple: Công chúa chẳng phải người tốt x Trạng nguyên lang trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại có khí chất “trà xanh”.   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 222 Chương 221 Chương 220 Chương 219 Chương 218

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 190

Chương 190

Tiêu thái hậu nhìn cử chỉ và lời nói của Lý Hoằng Thừa, trong lòng có chút không quen.

Mười mấy năm trước, khi nàng còn chưa tiến cung, Lý Hoằng Thừa là một thiếu niên đoan chính quy củ. Tính cách hắn ôn hòa, đối nhân xử thế luôn theo khuôn phép. Khi ấy, hắn tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu bông đùa như thế để nói chuyện.

Tuy nhiên, Tiêu thái hậu không để lộ điều này ra, giọng nàng vẫn ôn hòa và thân thiết như trước: “Bây giờ sức khỏe của tổ phụ ngươi thế nào rồi?”

Ý cười trên mặt Lý Hoằng Thừa nhạt đi đôi chút, hắn khẽ thở dài rồi nói thẳng: “Không được tốt lắm, thái y nói cần tĩnh dưỡng, không thể lo nghĩ quá nhiều.”

Tiêu thái hậu cũng khẽ thở dài theo: “Tìm thêm vài vị đại phu nữa xem sao. Ngoài ra, nếu có gì cần, cứ vào cung nói với ai gia.”

Lý Hoằng Thừa: “Thần thay mặt tổ phụ, đa tạ nương nương.”

Tiêu thái hậu mỉm cười nhìn hắn: “Hôm nay ngươi đặc biệt xin cầu kiến, là có chuyện gì sao?”

“Vâng. Thật ra thần hôm nay là đến để…” Lý Hoằng Thừa nói đến đây bỗng khựng lại, sau đó cung kính hành lễ, “…Thỉnh tội với nương nương.”

Tiêu thái hậu nghe vậy thoáng kinh ngạc: “Thỉnh tội? Ngươi chẳng phải vừa mới hồi kinh sao? Sao lại có tội?”

Lý Hoằng Thừa đứng thẳng người, nghiêm túc đáp: “Gần đây, Lý gia có vài hành động không đúng mực. Thần cũng chỉ biết sau khi trở về kinh. Thần thân là thiếu tộc trưởng của Lý thị, lần này đến để thay mặt cả gia tộc, thỉnh tội với nương nương. Mong nương nương niệm tình giao hảo bao năm giữa Tiêu gia và Lý gia, đừng chấp nhất với chúng thần.”

Ngồi trên thượng vị, Tiêu thái hậu lặng lẽ quan sát Lý Hoằng Thừa, thầm nghĩ: Quả nhiên, Ngu Thuấn Thần lại đoán trúng. Lý gia đã chủ động tới cầu hòa.

Tiêu thái hậu khẽ cười, không tỏ rõ thái độ, chỉ hỏi: “Ngươi đến thỉnh tội với ai gia, tổ phụ ngươi có biết không?”

“Thân thể tổ phụ đã già yếu, bệnh tình lại nguy kịch, e rằng sau này cũng không thể tiếp tục quản lý gia tộc nữa.” Lý Hoằng Thừa nhìn thẳng Tiêu Thái hậu, giọng điệu chân thành: “Nhưng thần nghĩ, tổ phụ hẳn sẽ tán đồng cách làm của thần. Nếu nương nương không chịu chấp nhận lời thỉnh tội của thần, thần có thể thuyết phục tổ phụ đích thân đến dập đầu tạ tội với nương nương.”

Thấy hắn hạ mình đến mức này, Tiêu thái hậu càng tin vào suy đoán của Ngu Thuấn Thần.

Hiện tại, Lý gia đang ở giai đoạn chuyển giao quyền lực, vừa có nội loạn, vừa phải dè chừng uy h**p bên ngoài, vì vậy muốn tạm thời giữ vững mối quan hệ với nàng và Tiêu gia.

Nước cờ này thực sự đánh rất tốt.

Nếu như người đến hôm nay là Lý Xương Phụ, vừa khóc vừa cầu xin nàng tha thứ, thì nàng chắc chắn sẽ lập tức nghĩ đến mưu tính của lão già đó. Nhưng người đến lại là Lý Hoằng Thừa, nàng tất nhiên không phòng bị hắn như với Lý Xương Phụ. Vì trong ấn tượng của nàng, Lý Hoằng Thừa xưa nay vốn là kẻ hiền hòa, dễ nói chuyện.

Nếu không phải trước đó Ngu Thuấn Thần đã đoán trước được toan tính của Lý gia, có lẽ nàng thực sự đã tin vào sự thành khẩn của Lý Hoằng Thừa.

Dù vậy, Tiêu thái hậu cũng không trực tiếp từ chối, mà chỉ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Giữa Lý gia và Tiêu gia, trước đây tuy có chút hiểu lầm, nhưng vốn dĩ hai nhà là cùng chung một thuyền. Người ta thường nói, xương có gãy cũng vẫn liền gân, ai gia chưa từng để chuyện đó trong lòng.”

Những lời mang đầy tính lễ nghĩa này của Tiêu thái hậu, Lý Hoằng Thừa không rõ có thực sự tin hay không, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ vui mừng: “Thần đa tạ nương nương rộng lượng.”

Tiêu thái hậu chỉ cười nhạt.

Lý Hoằng Thừa chắp tay nói: “Ngoài ra, thần còn một chuyện muốn thỉnh cầu.”

Tiêu thái hậu: “Ngươi cứ nói.”

Lý Hoằng Thừa: “Như thần vừa nói, tổ phụ tuổi cao sức yếu, lại bệnh nặng, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng. Vậy nên, sau này e rằng không thể tiếp tục đảm nhận chức vị Ngự Sử đại phu. Thần thay mặt tổ phụ, xin từ chức.”

Tiêu thái hậu khẽ nhướng mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Ồ? Từ chức?”