Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 34 lượt Đại lão huyền học độ kiếp thất bại, xuyên vào thân xác một thiếu nữ đang bốc gạch ở công trường. Muốn gom góp tín ngưỡng để tu luyện, cô dứt khoát mở livestream đoán mệnh. Ai ngờ một quẻ tính ra lại rơi ngay trên đầu cha ruột. Hóa ra cô còn là thiên kim thật của nhà hào môn? Trở về gia tộc xa hoa, cô phải đối mặt với ba người anh trai xa lạ và một thiên kim giả mang theo hệ thống. Nhưng cô chỉ bình tĩnh ngước mắt, từng câu từng chữ khiến cả nhà sững sờ: “Anh cả, ấn đường đen kịt, mấy ngày tới có tai nạn đổ máu.”“Anh hai, anh vướng phải mối tình xui xẻo, nếu không dứt ra kịp thời, sẽ thân bại danh liệt, thậm chí tàn tật.”“Anh ba… Ồ? Thứ nhỏ xíu bám trên đầu anh trông cũng đáng yêu đấy.”“Còn em gái à… Không sao, em rất tốt.”Thiên kim giả cứng đờ. Ba anh trai trợn mắt. Mới về nhà chưa bao lâu, sao em gái lại có vẻ… không được bình thường? Không bao lâu sau Ba anh trai quỳ gối trước mặt cô, vẻ mặt hoảng loạn: “Em gái, cứu mạng!” Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Không rảnh, còn bận đi cứu chồng tương lai.” Chỉ là… cô nên trị bệnh “dính người” của Yến Đông Nhạc thế nào đây? Hay là… quăng thẳng xuống giường rồi tính tiếp? Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 396

Chương 396: Chương 396

Cuối cùng, đệ tử của Huyền Ý Môn chỉ đành hậm hực trừng mắt hai cái với Lê Thanh Thanh rồi buông tay bỏ cuộc.

"Thôi được rồi, dù sao nếu có bị nhốt thì cũng là chuyện của cô, tự cô chọn đường chết thì ai cũng không ngăn nổi. Cứ vậy đi, mau về phòng nghỉ ngơi!"

Lê Thanh Thanh hừ lạnh, không nể nang gì:

"Chính anh không giữ nổi Tàng Thư Các, còn quay ra đổ lỗi cho người khác. Tôi thật không hiểu sao Huyền Ý Môn lại để một tên vô dụng như anh đứng canh, nhổ vào!"

Nói dứt lời, cô quay đầu nghênh ngang rời khỏi.

Trong đầu cô, giọng của gốc cây già vang lên, có phần lúng túng:

"[Này… ký chủ, chúng ta còn cầm sách của người ta, cô quay lại chửi người ta như vậy, thật sự ổn chứ?]"

Lê Thanh Thanh hơi chột dạ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, hùng hổ đáp:

"Khí thế không thể thua! Với lại tôi chắc chắn mình không dùng linh khí! Anh ta vu khống tôi, chẳng lẽ tôi không được mắng lại?"

Lần này đến lượt gốc cây già im thin thít, trong lòng thấp thỏm. Nếu để Lê Thanh Thanh biết chuyện là do ông ta chỉ đạo lấy nhầm sách, liệu cô có nổi điên mắng chết ông ta không?

Còn kẻ khởi xướng thật sự, Lê Kiến Mộc, đứng từ xa chứng kiến toàn bộ, chỉ biết thở dài, gãi gãi mũi. Cũng chẳng thể trách ai, chỉ có thể thầm nói: "Vất vả cho Lê Thanh Thanh rồi."

Lê Kiến Mộc lặng lẽ đi theo hộ tống Lê Thanh Thanh trở về phòng, xác nhận không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi mới yên tâm quay lại phòng mình.

Vừa về đến nơi, cô lập tức lấy ra quyển sách đánh số 9985.

Cô từng nghĩ, có lẽ gốc cây già hoặc kẻ nào đó đứng sau ông ta muốn cô tu luyện nhanh chóng, nên mới bảo cô lấy công pháp hoặc những thuật pháp cơ bản để gia tăng tu vi, đẩy nhanh tiến trình tu hành.

Nhưng không ngờ, quyển sách số 9985 lại khác biệt hoàn toàn.

Đây là một quyển sách đã bị cháy dở, không còn bìa, thậm chí tên sách cũng biến mất, chỉ còn sót lại một phần nội dung. Vết cháy xém vẫn còn loang lổ, nhưng điều kỳ lạ là phần còn lại vẫn có thể đọc được.

Khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, ánh mắt của Lê Kiến Mộc khẽ dao động. Những ký tự này hoàn toàn không giống bất kỳ ngôn ngữ nào cô từng thấy, nhưng lại rất lạ kỳ – cô có thể đọc hiểu chúng một cách tự nhiên, như thể sinh ra đã biết.

"Hồn độn sơ khai, lấy tam đại thần mộc chống đỡ trời đất.
Định Côn Luân, biển mặt trời mọc, đồng ruộng bằng phẳng rộng rãi…"

Lê Kiến Mộc đọc từng câu từng chữ, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Ánh mặt trời đầu tiên trong ngày len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng. Cô nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, lặng lẽ thở ra một hơi dài, ánh mắt hướng ra ngoài trời, phức tạp khó tả.

Ngay khi tay vừa buông khỏi trang cuối, quyển sách bỗng tự cháy, ngọn lửa không có nguồn gốc bùng lên dữ dội, chỉ trong nháy mắt hóa thành tro bụi, biến mất không còn dấu vết.

Cùng lúc đó, linh khí trên toàn bộ ngọn núi khẽ dao động, như có một luồng khí lưu quét qua bầu trời, nhưng rồi nhanh chóng trở lại yên ổn.

Lê Kiến Mộc cảm thấy như trong lòng mình vừa được mở ra một cánh cửa, thế giới trước mắt như trở nên rộng lớn hơn, rõ ràng hơn. Cô đứng cạnh cửa sổ rất lâu, ánh mắt sâu lắng, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Bất chợt, trên bàn tay trái của cô, một chồi non nhỏ xíu nhô lên. Cô cúi đầu, dùng tay phải nhẹ nhàng chạm vào chồi non ấy, trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm, thoải mái kỳ lạ.

"Thôi vậy…"

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài.

"Haizz, Lê đại sư cô dậy sớm thật đấy nha!"

Vô Đạo vừa dậy, thấy cô đứng bên cửa sổ liền tươi cười chào hỏi.

Lê Kiến Mộc mở cửa đi ra, nhẹ giọng đáp:

"Thức sớm quen rồi."

"Đúng ha, dù Huyền Ý Môn có hơi… rắc rối, nhưng không khí ở Hương Sơn này đúng là rất trong lành. Lâu lắm rồi tôi mới có giấc ngủ ngon như vậy. Dưới chân núi thì tối nào cũng bị gọi đi bắt quỷ, đoán mệnh, thực sự phiền muốn chết!"

Lê Kiến Mộc mỉm cười nói:

"Người có bản lĩnh thì thường bận rộn, làm Huyền Sư, nhìn trộm thiên cơ, tích góp công đức, cũng là để bản thân có thể sống sót thật tốt."

"Ha ha, cô nói vậy cũng đúng!"

Ăn sáng xong, Lê Kiến Mộc liền đi thẳng đến chỗ của Lê Thanh Thanh.

Vừa bước vào cửa, một sợi dây mây lập tức quất tới!

"A! Yêu nghiệt phương nào! Ăn một roi của ta— Ủa? Lê Kiến Mộc?!"

Lê Thanh Thanh hoảng hồn, vội vàng định thu dây mây lại, nhưng không điều khiển được tốt, kết quả là… bốp! — roi quất thẳng lên vai mình.

"Ai da má ơi! Đau chết em rồi!" – cô nàng kêu lên, hai tay ôm lấy bả vai, nhăn nhó nhăn nhó.

Lê Kiến Mộc bước đến, nói nhẹ:

"Roi không phải quăng như em làm đâu."

Lê Thanh Thanh gãi đầu cười khan, nhanh chóng cuốn dây mây lại:

"Em chỉ mới bắt đầu học, thấy cái gì cũng mới lạ nên nghịch thử thôi… mới lạ ha ha…"

Nhưng khi thấy ánh mắt bình tĩnh của Lê Kiến Mộc, tự dưng cô thấy hơi run, chột dạ lộ rõ. Càng nói, giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống, không dám nhìn vào mắt đối phương.

Làm sao có thể giải thích cho Lê Kiến Mộc hiểu rằng trên tay cô đột nhiên lại mọc ra một đoạn dây đằng?

Làm sao giải thích được công pháp kỳ quái này xuất phát từ đâu?

Nếu Lê Kiến Mộc hỏi đến, cô phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ có thể thật thà nói hết mọi chuyện?

Haizz… Có lẽ lại là cái hệ thống quái quỷ kia trong đầu, định nhân cơ hội uy h**p cô tiếp.

Đang lúc Lê Thanh Thanh còn đang rối như tơ vò thì Lê Kiến Mộc vẫn im lặng, không hỏi cô một câu nào. Không nói không rằng, chị đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Lê Thanh Thanh.

Ngay sau đó, một dòng năng lượng ấm áp chảy vào cơ thể. Lê Thanh Thanh chớp mắt nhìn chị, cũng không hề phản kháng. Cô nhẹ nhàng cảm nhận dòng khí ấm từ cổ tay lan ra khắp người, khiến cơ thể như được bao bọc trong hơi nước dịu dàng, vô cùng dễ chịu.