Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 34 lượt Đại lão huyền học độ kiếp thất bại, xuyên vào thân xác một thiếu nữ đang bốc gạch ở công trường. Muốn gom góp tín ngưỡng để tu luyện, cô dứt khoát mở livestream đoán mệnh. Ai ngờ một quẻ tính ra lại rơi ngay trên đầu cha ruột. Hóa ra cô còn là thiên kim thật của nhà hào môn? Trở về gia tộc xa hoa, cô phải đối mặt với ba người anh trai xa lạ và một thiên kim giả mang theo hệ thống. Nhưng cô chỉ bình tĩnh ngước mắt, từng câu từng chữ khiến cả nhà sững sờ: “Anh cả, ấn đường đen kịt, mấy ngày tới có tai nạn đổ máu.”“Anh hai, anh vướng phải mối tình xui xẻo, nếu không dứt ra kịp thời, sẽ thân bại danh liệt, thậm chí tàn tật.”“Anh ba… Ồ? Thứ nhỏ xíu bám trên đầu anh trông cũng đáng yêu đấy.”“Còn em gái à… Không sao, em rất tốt.”Thiên kim giả cứng đờ. Ba anh trai trợn mắt. Mới về nhà chưa bao lâu, sao em gái lại có vẻ… không được bình thường? Không bao lâu sau Ba anh trai quỳ gối trước mặt cô, vẻ mặt hoảng loạn: “Em gái, cứu mạng!” Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Không rảnh, còn bận đi cứu chồng tương lai.” Chỉ là… cô nên trị bệnh “dính người” của Yến Đông Nhạc thế nào đây? Hay là… quăng thẳng xuống giường rồi tính tiếp? Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 251

Chương 251: Chương 251

Chỉ trong nháy mắt, Lê Vấn Bắc kéo Ôn Vũ Hiên tới gần.  
 

“Mộc Mộc, đây là người anh em của anh Ôn Vũ Hiên mà anh từng nói với em. Tiểu Vũ, đây là em gái tôi, Lê Kiến Mộc. Em ấy rất lợi hại, chuyện của cậu có phải có chỗ kỳ quặc hay không, em ấy vừa nhìn là biết.”
 

Ôn Vũ Hiên có chút ngại ngùng, dù mặc âu phục chỉnh tề nhưng cử chỉ lại thiếu tự tin, gương mặt trẻ trung mang theo vài phần lúng túng.

"Chào, chào cô, Lê tiểu thư. Tôi là Ôn Vũ Hiên, cô cứ gọi tôi là Tiểu Vũ cũng được."

Lê Kiến Mộc nhìn chằm chằm đối phương vài giây rồi chậm rãi nói:

"Mệnh của anh thật sự không tệ."

Ôn Vũ Hiên ngẩn người, theo phản xạ quay sang nhìn Lê Vấn Bắc.

Câu này… chắc không phải đang mỉa mai chứ?

Nhưng chưa kịp phản ứng, anh đã nghe thấy Lê Kiến Mộc tiếp tục:

"Vận đen quấn quanh dày đặc như vậy mà anh vẫn có thể sống tốt, mạng anh đúng là rất cứng."

Ôn Vũ Hiên trố mắt, không biết nên vui hay nên buồn. Anh vò đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu:

"Nhưng mà, nếu mệnh tôi thật sự tốt, sao lại bị vận đen quấn lấy được?"

Anh cười khổ một tiếng rồi thở dài:

"Nói thật, gần đây tôi xui kinh khủng. Như hôm nay chẳng hạn, tôi xuất phát từ lúc hai giờ chiều, trên đường đi gặp liền hai vụ tai nạn giao thông. Một người ăn vạ đòi tôi bồi thường năm nghìn tệ, còn một người thì tông thẳng vào tôi, cả xe cả người đều lăn xuống mương."

Lê Vấn Bắc gật gù phụ họa:

"Đúng rồi, may mà cậu không bị thương, nhưng xe thì hỏng nặng. Nếu không phải phát hiện kịp và bảo tài xế đến đón, không biết cậu có tới được đây an toàn không nữa."

Lê Kiến Mộc chỉ gật đầu như thể những chuyện đó hoàn toàn không bất ngờ với cô.

"Ngồi xuống trước đi, rồi nói tiếp."

Đúng lúc này, Chu Bác Trầm và Lê Dịch Nam cũng bước đến.

"Mọi người đang nói gì thế? Chúng tôi nghe ké được không?"

Lê Kiến Mộc không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía Ôn Vũ Hiên, ý muốn để anh tự quyết định.

Ôn Vũ Hiên thấy vậy liền cười cười, nói thẳng:

"Tôi cũng chẳng có gì phải giấu, dù sao chuyện tôi xui xẻo thì ai cũng biết cả rồi. Tiền bối chắc cũng từng nghe qua?"

Chu Bác Trầm bật cười, giọng điềm đạm:

"Vận may con người vốn có lúc lên lúc xuống. Cậu còn trẻ, biết đâu về sau lại gặp phúc lớn? Đừng quá lo lắng."

"Cảm ơn tiền bối. Nhưng mà giờ tôi không thể không lo lắng được." Ôn Vũ Hiên thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ. "Nếu cứ xui mãi thế này, tôi sợ có ngày mình chết vì một tai nạn ly kỳ nào đó mất."

Chu Bác Trầm nhìn anh đầy thông cảm, chỉ có thể vỗ vai an ủi.

Lê Kiến Mộc liếc mắt một lượt, ánh mắt dừng lại trên người hai người đàn ông trước mặt. Một người thì toàn thân quỷ khí bao phủ, một người thì sát khí và vận đen nặng nề quấn quanh, đứng giữa đám đông mà có vẻ đặc biệt chướng mắt, quái dị vô cùng.

"À… Lê tiểu thư, cô xem tôi có thể cứu được không?" Ôn Vũ Hiên nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

"Cứu được chứ." Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng nói thản nhiên như thể đây chỉ là chuyện nhỏ. "Vận đen kiểu này rất thường gặp. Có khi chỉ là vô tình dẫm lên mộ người chết, hoặc đi ngang qua mà bị quỷ nhìn không vừa mắt, hắt cho một hơi. Cũng có thể là do chạm vào đồ vật của người đã khuất nên bị dính sát khí, từ đó sinh ra vận xui. Chỉ cần loại bỏ nó là xong."

Nghe đến đây, Ôn Vũ Hiên còn chưa kịp vui mừng thì giọng nói kế tiếp của Lê Kiến Mộc đã dập tắt hy vọng của anh ngay lập tức.

"Nhưng mà, vận đen của anh hơi đặc biệt."

Ôn Vũ Hiên lập tức căng thẳng, nuốt khan một cái. "Đặc biệt thế nào? Tôi bị làm sao vậy? Làm sao để hóa giải đây?"

Anh không muốn cả đời phải sống trong lo lắng và sợ hãi nữa.

"Cách đơn giản thôi, đổi lại vận may của anh là được."

Vừa dứt lời, Lê Kiến Mộc tinh ý nhận ra Chu Bác Trầm đang cầm trái cây thì động tác chợt khựng lại trong một khoảnh khắc rất nhỏ.

"Đổi lại?"

"Đúng vậy." Cô gật đầu chắc chắn. "Vận đen trên người anh không phải tự nhiên mà có. Nói chính xác hơn, đây là do con người tạo ra."

Ôn Vũ Hiên trợn tròn mắt, giọng cao hẳn lên vì kinh ngạc:

"Có người muốn hại tôi sao?"

Anh sững sờ. "Ai lại hận tôi đến mức này? Tôi chưa từng đắc tội với ai cả! Tôi cũng đâu có quyền thế hay chỗ dựa gì. Từ lúc bước chân vào giới giải trí, tôi luôn tự nhắc mình phải khiêm tốn, không dám tỏ ra kiêu ngạo, thậm chí còn chẳng dám dây dưa với bất kỳ ai…"