Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 34 lượt Đại lão huyền học độ kiếp thất bại, xuyên vào thân xác một thiếu nữ đang bốc gạch ở công trường. Muốn gom góp tín ngưỡng để tu luyện, cô dứt khoát mở livestream đoán mệnh. Ai ngờ một quẻ tính ra lại rơi ngay trên đầu cha ruột. Hóa ra cô còn là thiên kim thật của nhà hào môn? Trở về gia tộc xa hoa, cô phải đối mặt với ba người anh trai xa lạ và một thiên kim giả mang theo hệ thống. Nhưng cô chỉ bình tĩnh ngước mắt, từng câu từng chữ khiến cả nhà sững sờ: “Anh cả, ấn đường đen kịt, mấy ngày tới có tai nạn đổ máu.”“Anh hai, anh vướng phải mối tình xui xẻo, nếu không dứt ra kịp thời, sẽ thân bại danh liệt, thậm chí tàn tật.”“Anh ba… Ồ? Thứ nhỏ xíu bám trên đầu anh trông cũng đáng yêu đấy.”“Còn em gái à… Không sao, em rất tốt.”Thiên kim giả cứng đờ. Ba anh trai trợn mắt. Mới về nhà chưa bao lâu, sao em gái lại có vẻ… không được bình thường? Không bao lâu sau Ba anh trai quỳ gối trước mặt cô, vẻ mặt hoảng loạn: “Em gái, cứu mạng!” Lê Kiến Mộc nhàn nhạt đáp: “Không rảnh, còn bận đi cứu chồng tương lai.” Chỉ là… cô nên trị bệnh “dính người” của Yến Đông Nhạc thế nào đây? Hay là… quăng thẳng xuống giường rồi tính tiếp? Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 319

Chương 319: Chương 319

Cô giơ máy ảnh lên, chỉnh góc sao cho chiếc du thuyền phía sau nằm vừa vặn trong khung hình. Rõ ràng đây là điểm check-in mới nổi, xung quanh cũng có nhiều người đang tạo dáng chụp ảnh với du thuyền.

Sau khi chụp xong, cô trả máy ảnh lại và tiện miệng hỏi:
"Muộn vậy rồi còn chưa về nghỉ à?"

Nữ sinh mỉm cười lém lỉnh:
"Buổi tối mới có cảnh đêm đẹp mà chị, với lại gần đây đang tổ chức lễ hội âm nhạc điện tử, đông vui lắm! Mọi người đều đi chơi suốt đêm, không sao đâu."

Nam sinh bên cạnh cũng gật đầu:
"Đúng vậy. Tụi em không phải người Hải Thành, tranh thủ hai ngày được nghỉ đến đây du lịch kiểu 'đặc chủng' đó chị – chạy show chụp hình check-in cho hết mấy điểm hot rồi về, không thể lãng phí thời gian để ngủ đâu."

Nữ sinh bật cười khúc khích rồi nói tiếp:
"Thực ra là vì nghèo á chị. Lễ hội âm nhạc nên mấy khách sạn quanh đây đều tăng giá vù vù, một đêm hơn trăm tệ. Thôi thì tụi em chơi hết hôm nay, sáng mai lên tàu cao tốc về nhà ngủ cho tiết kiệm."

Hai người cúi đầu cảm ơn lần nữa rồi nhanh chóng rời đi, hướng về điểm chụp hình tiếp theo.

Lê Kiến Mộc nhìn theo bóng lưng họ khuất dần trong ánh đèn, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ.

Mười một giờ mười phút. Bách Phong vẫn chưa đến.

Lông mày cô hơi cau lại. Cô định thi triển thuật pháp để cảm nhận vị trí của ông ta thì cách đó không xa có một chiếc xe vừa dừng lại.

Bách Phong hấp tấp bước xuống, chạy vội về phía cô, vừa chạy vừa nói:
"Lê đại sư! Xin lỗi đã để cô đợi lâu… Tôi phải xác nhận lại một vài chuyện nên mới tới trễ như vậy."

Vẻ mặt Lê Kiến Mộc bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã thấy rõ sự đau đớn sâu sắc nơi đối phương. Cô lên tiếng:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bách Phong cắn chặt môi, đưa mắt liếc nhìn xung quanh, rồi hạ thấp giọng:

"Chúng ta lên xe trước, tôi sẽ kể cô nghe trên đường đi."

Lê Kiến Mộc gật đầu bước lên xe. Bách Phong khởi động xe, lái dọc theo đại lộ hướng về phía bắc.

Trên đường đi, giọng nói ông ta mang theo vẻ trầm buồn:

"Ngày hôm qua tôi trở về nhà một chuyến."

"Tôi chỉ mất tích có một tuần, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, họ đã coi tôi là người chết. Không những thế, họ còn đuổi vợ con tôi đi. Con trai út của tôi… đã chết."

Lê Kiến Mộc trầm mặc. Cô không biết phải mở miệng an ủi thế nào cho phải.

Đôi mắt Bách Phong đỏ hoe, giọng ông ta nghèn nghẹn:

"Tôi không thể tin nổi… Mấy năm nay tôi vì môn phái mà làm bao nhiêu chuyện, cứ nghĩ bọn họ sẽ giữ lời, sẽ quan tâm đến gia đình tôi như họ từng hứa. Vậy mà chỉ mới vắng mặt một tuần, họ đã không thể nhẫn nại được nữa."

Gương mặt ông ta dần trở nên tức giận, tay siết chặt vô lăng:

"Lê đại sư, nếu lần này tôi dẫn cô tìm được Hố Thanh Thủy Đại Âm, cô có thể giúp tôi báo thù không?"

Lê Kiến Mộc nghiêng đầu nhìn ông ta, giọng điềm đạm:

"Báo thù kiểu gì?"

"Tôi muốn tất cả người của Pháp Nhất Môn… chôn cùng!" – Bách Phong nghiến răng, giọng run lên vì hận.

Lê Kiến Mộc chỉ khẽ đáp một tiếng mơ hồ, rồi đột ngột hỏi:

"Lúc trước ông từng nói ông biết hai nơi trú ẩn của Pháp Nhất Môn, một là Hố Thanh Thủy Đại Âm, còn nơi kia là gì?"

Bách Phong lập tức trả lời:

"Nơi còn lại tôi chưa từng đến, chỉ nghe nói mà thôi. Nó nằm trong vùng hoang mạc Đại Tây Bắc, nhưng vì tôi không quen đường lắm nên quyết định dẫn cô đến nơi này trước."

Lê Kiến Mộc gật đầu, không nói thêm gì.

Bách Phong tiếp lời:

"Thực ra tôi nghĩ nơi trú ẩn của Pháp Nhất Môn chắc chắn không chỉ có hai chỗ. Chẳng qua chức vị của tôi trong môn phái quá thấp, nên biết được rất ít. Người có địa vị cao nhất mà tôi từng tiếp xúc chỉ là Kim Dương tiên sinh. Nhưng cho dù là ông ấy, tôi cũng mới chỉ gặp đúng hai lần."

Nói đến đây, ông ta thoáng liếc nhìn Lê Kiến Mộc.

Rõ ràng ông vẫn còn nhớ như in cảnh Lê Kiến Mộc từng đối đầu với Kim Dương, một trận khiến người ta không thể quên.

Lê Kiến Mộc hơi cau mày, như đang suy nghĩ điều gì:

"Hai người gặp lần đầu khi nào?"

"Chính là tại Hố Thanh Thủy Đại Âm." – Bách Phong đáp – "Người phụ trách nơi đó tên là Điền Trú, dáng vẻ rất quái dị, bình thường nói năng kiêu căng lắm, chẳng mấy khi nhìn ai ra gì, thế mà khi đối mặt với Kim Dương tiên sinh thì lại rất cung kính, còn gọi cậu ấy là… đại sư huynh."

"Lần đó tôi cũng tình cờ đến để sử dụng thiềm thừ u minh, không ngờ lại chạm mặt họ."

Nói tới đây, Bách Phong lén quan sát biểu cảm của Lê Kiến Mộc. Thấy cô vẫn thản nhiên, ông ta mới nhẹ nhõm thở ra.

"Lê đại sư, tôi biết trước kia mình đã làm không ít chuyện sai trái. Nhưng cô yên tâm, đợi mọi chuyện kết thúc, sau khi tôi báo thù xong, tôi nhất định sẽ đi tìm những người từng bị tôi hại để xin lỗi."

Ông ta vừa nói, vừa cúi đầu, ánh mắt thoáng buồn bã, như đang nghĩ lại bao tội lỗi của mình năm xưa.

Lê Kiến Mộc không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

"Cứ nhìn xem đã."

Bách Phong cười gượng, lắc đầu:

"Tôi còn gì để nhìn nữa đâu. Đợi tôi thu xếp xong cho vợ con, e là mạng này cũng khó giữ. Nhưng mà, cho dù Thiên Đạo có giáng xuống trừng phạt gì, tôi cũng chấp nhận. Là tôi gieo nhân, thì tôi chịu quả."

Lê Kiến Mộc chợt nói:

"Tôi bảo ông nhìn phía trước. Đèn đỏ kìa."

"Hả?" – Bách Phong giật mình, vội ngẩng đầu – "À… à à!" – ông ta cuống quýt đạp phanh khi thấy đèn đỏ ngay trước mặt.