Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 6 lượt Tên gốc: 探店老板是我前男友 Hán Việt: Tham điếm lão bản thị ngã tiền nam hữu Tác giả: Môi Miếu Bính Số chương: 56 chương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Gương vỡ lại lành, Song khiết, Con cưng của trời Editor: Qin | Team Sel Giới thiệu Hơi nóng hầm hập, mưa to, cùng chiếc ô sắp bị gió quật bay. Ống quần của Tiết Đường sớm đã bị nước bẩn hắt lên ướt sũng vì xe chạy ngang qua trên đường. Sắp đến cổng trường thì từ xa lại có một chiếc xe lạ chạy tới, đến cả logo cô cũng không nhận ra. Cô còn đang ngẩn người, thì xe đã đến gần. Nhưng cũng chính lúc sắp tới sát bên, chiếc xe dần chậm lại. Tiết Đường nhìn chiếc xe dừng ngay trước cổng trường, một thiếu niên từ trong bước ra. Ánh mắt cô dừng lại ở đôi giày trên chân cậu ấy, là mẫu mới năm nay, cũng là đôi cô định tặng vào sinh nhật anh trai. Chỉ là đôi giày này, cô đã dành dụm suốt nửa năm, vẫn chỉ mới đủ được một nửa. Ở tuổi 16, Tiết Đường một lần nữa cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa người với người. – Hai năm cuối cấp, cậu công tử nhà giàu này cứ thế luôn quanh quẩn bên cô. Tiết Đường từng nói với cậu, bọn họ không cùng một thế giới. Thiếu niên hơi nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười: “Chúng ta có thể cùng đứng ở đây, sao lại nói là không cùng một thế giới? Mà nói thật, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.” – Ngày thi đại học kết thúc, khi đối mặt với lời tỏ tình vừa chân thành vừa kiêu ngạo của cậu, Tiết Đường lại không sao nói nổi câu từ chối. Sau này, trong một lần tụ họp, bạn bè hình như đã phát hiện ra có điều gì đó mờ ám giữa hai người. Cho đến bữa tiệc chia tay trước khi mỗi người bước vào cánh cổng đại học, mọi người lại phát hiện vài điều bất thường khác. Lợi dụng lúc một người chưa đến, người kia cúi đầu uống rượu, đã có người bắt đầu xì xào: “Có phải hai người họ chia tay rồi không? Tiết Đường bị Trình Kim An đá à?” “Cậu từng thấy ai đá người ta mà trông như vậy chưa? Rõ ràng là lão Trình bị Tiết Đường đá rồi.” – Năm 26 tuổi, Tạ Đường rời khỏi thành phố nơi mình đã bươn chải nhiều năm. Sau khi trở về quê nhà không bao lâu, cô dùng toàn bộ số tiền kiếm được từ việc tự làm media những năm qua để mua đứt một căn hộ. Các fan lâu năm đều biết, tuy là blogger về đời sống, nhưng cô cực kỳ mê đồ ăn. Về lại thành phố Lân, Tiết Đường quyết định làm một video review lẩu. Nhưng sau đó cô mới biết, ông chủ quán lẩu ấy lại chính là bạn trai cũ của mình… Tối đó, khi cô đang lơ đãng cắt ghép video, thì nhận được tin nhắn nói chủ cũ của căn hộ để quên đồ. Ban đầu Tạ Đường không mấy để tâm, nhưng khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy mở cửa… Cửa vừa mở ra, Tiết Đường suýt tưởng mình hoa mắt. Sao chủ nhà cũ này lại trông y hệt anh bạn trai cũ mà mình vừa gặp lại lúc trưa vậy chứ… – Lạnh nhạt xa cách × Kiêu ngạo đáng ghét | Blogger tự làm tự ăn chỉ muốn kiếm tiền × Ông chủ tiệm lẩu không muốn làm cậu ấm nhà giàu Gương vỡ lại lành | Tình đầu của nhau. – Hướng dẫn đọc: 1. Truyện mở đầu ở tuổi 26 của nữ chính, phần thời học trò sẽ đan xen qua hồi ức. 2. Cả hai là mối tình đầu của nhau, cũng là duy nhất. 3. Những lưu ý khác sẽ bổ sung sau. Tag: Yêu sâu sắc, Gương vỡ lại lành, Con cưng của trời, Ngọt ngào. Một câu tóm tắt: Sao bạn trai cũ lại không có chỗ ở chứ??? Lập ý: Thiếu một ít tiếc nuối, nhiều một chút viên mãn. Couple chính: Tiết Đường x Trình Kim An    Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 39

Chương 39

Em thưởng cho anh một chút nhé?

 Editor: Qin

Trình Kim An thật sự đã cho người khác mượn luôn cái giường của mình.

Hai bộ chén đũa trên bàn, anh cũng không để Tiết Đường rửa, tự mình dọn sạch sẽ hết.

Dọn xong, Trình Kim An xuống lầu hóng gió một lúc.

Vừa rồi tiếp nhận quá nhiều thông tin, anh cần chút thời gian để từ từ tiêu hóa.

Đến khi quay lại, Tiết Đường chắc đã tắm rửa xong, đang yên lặng ngồi trên sofa.

Ban đầu Trình Kim An muốn bảo cô trực tiếp ngủ luôn, nhưng Tiết Đường không chịu nổi. Cô đã gần một ngày một đêm không tắm, lại ở bên ngoài lâu như vậy, người chắc chắn đầy vi khuẩn. Cũng vì đoán trước khả năng lớn hôm nay sẽ không về ngay, cô đã đặc biệt mang theo hai bộ quần áo để thay.

“Em ngồi trên sofa làm gì? Không phải muốn ngủ sao?”

Trình Kim An vừa vào cửa, ánh mắt liền lướt qua người cô.

Tiết Đường vừa sấy khô tóc, những sợi tóc mềm mại buông lơi xuống vai. Hồi cấp ba, hình tượng của cô luôn là buộc tóc đuôi ngựa, vừa rồi cũng vậy, rất hiếm khi thấy dáng vẻ cô để xõa tóc thế này, nhất thời anh cảm thấy có chút không quen.

“Em định ngủ rồi, nhưng không thấy anh đâu.”

Trình Kim An nghe vậy liền vui vẻ, “Sao hả? Anh không có đây thì em ngủ không được à?”

“Không phải,” Tiết Đường nói, “Anh quên chưa nói cho em biết phòng anh là phòng nào rồi.”

“……”

Quên thật rồi.

Trình Kim An dẫn cô vào phòng ngủ của mình.

Vừa bước vào, Tiết Đường bắt đầu quan sát căn phòng của anh. Hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô. Không phải cô nghĩ phòng của Trình Kim An sẽ cực kỳ bừa bộn, dù sao anh cũng không phải kiểu người lôi thôi, lại còn rất chú ý tới vẻ bề ngoài. Nhưng gọn gàng sạch sẽ tới mức này, quả thật Tiết Đường không ngờ tới.

Chăn đệm trải thẳng tắp, bàn học sách vở sắp xếp ngay ngắn, trên tủ còn bày biện những mô hình nhỏ vô cùng trật tự…

Trước kia sao cô không nhận ra, anh chàng này còn mắc cả chứng cưỡng chế nhỉ?

Nhìn chiếc giường được trải gọn gàng đến vậy, Tiết Đường bỗng hơi chùn bước. Thật ra ngủ sofa chắc cũng không tệ.

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Trình Kim An đã vén chăn lên giúp cô, thậm chí còn đẩy phần chăn phía cuối giường vào trong một chút.

Sắp xếp xong xuôi, anh quay sang nhìn cô.

Thấy cô không động đậy, Trình Kim An nói: “Ga giường và chăn mới thay cách đây hai ngày, cũng chỉ ngủ qua hai đêm thôi.”

Anh hiểu lầm rồi.

Nhưng mà chủ nhân của chiếc giường đã tự mình làm rối nó lên rồi, thế thì cũng chẳng còn gì để ngại nữa.

Tiết Đường vừa bước tới vừa nói: “Em không ngại đâu, chỉ là thấy anh sắp xếp ngăn nắp quá, có chút không nỡ ngủ thôi.”

Nói xong, người cô cũng nhẹ nhàng nằm vào trong chăn.

Trình Kim An hừ nhẹ một tiếng: “Anh cũng không ngại, chỉ cần em thức dậy thì dọn dẹp giúp anh là được.”

Anh lại kéo rèm cửa vào.

Phòng ngủ dùng loại rèm cửa bình thường, không phải rèm chắn sáng, kéo vào rồi bên trong vẫn còn chút ánh sáng mờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.

“Em ngủ đi.”

Thấy anh định ra ngoài, Tiết Đường bỗng gọi lại: “Trình Kim An, nói chuyện với em một lát đi.”

Im lặng một lúc, Trình Kim An mới lên tiếng: “Không phải nói buồn ngủ à?”

“Tắm xong lại thấy tỉnh táo rồi. Với lại lâu rồi chúng ta không nói chuyện.”

Thật sự rất lâu, rất lâu rồi.

Tiết Đường nói, cơ thể nằm nghiêng về phía anh.

Trong ánh sáng mờ tối, Trình Kim An nhìn vào mắt cô.

Thật ra anh không nhìn rõ lắm, nhưng gần như có thể hình dung ra ánh mắt của Tiết Đường lúc này.

Cô muốn anh ở lại.

Vậy thì ở lại đi.

Trong phòng có một chiếc ghế lười, đặt ngay bên phải giường, khoảng cách giữa chúng chưa tới một mét.

Trình Kim An ngồi xuống ghế, cả người vô cùng uể oải dựa vào đó, trông như chẳng còn chút xương cốt nào: “Muốn nói chuyện gì đây?”

Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie đen đơn giản, bên dưới cũng là quần cùng màu, hai chân bắt chéo tùy ý, vì hơi cong lại mà để lộ rõ mắt cá chân.

Xương mắt cá thật nổi bật, trông còn mảnh mai hơn cả mắt cá chân con gái nữa.

Tiết Đường ngẩn ngơ nhìn một lúc mới vội thu lại ánh mắt.

“Anh tới đây có thích nghi được không?”

“Cũng ổn thôi.” Giọng của Trình Kim An lười biếng, “Cũng không phải lần đầu tiên ra nước ngoài.”

Đúng thế, đâu phải lần đầu tiên nữa.

Tiết Đường cố gắng tìm chủ đề, nhưng đầu óc xoay mãi vẫn không nghĩ ra nên nói gì tiếp theo.

Cả căn phòng chìm vào yên lặng.

“Không còn gì để nói à?”

“Không phải.” Hình như lời vừa rồi có chút dễ gây hiểu lầm, Tiết Đường bổ sung: “Ý em không phải không còn gì để nói, chỉ là đầu óc hơi đơ, nghĩ mãi chẳng ra thôi.”

Cô trả lời thật lòng hết mức có thể.

“Vậy anh nói, em ở đây nghe nhé?”

“Được thôi.” Tiết Đường vui vẻ nhận lời, thậm chí còn điều chỉnh tư thế nằm thoải mái hơn.

Nhận lời nhanh thật đấy.

Trình Kim An nhàn nhạt hỏi: “Thế còn em thì sao?”

Tiết Đường không hiểu lắm: “Em sao cơ?”

Ngón tay của Trình Kim An nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên tấm thảm dưới đất: “Em sống ở Nam Hòa, đã quen chưa?”

“Em à?” Tiết Đường thành thật lắc đầu, lại nghĩ anh chắc nhìn không rõ, nên nói thêm: “Lúc mới tới thì hoàn toàn không quen. Thời tiết, đồ ăn đều khác hẳn thành phố Lân, nhưng bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.”

“Thế còn chỗ ở thì sao?” Trình Kim An lại hỏi tiếp, “Ở nhà… chị em à?”

“Không, em ở ký túc xá trường.”

Trình Kim An chợt nhớ tới tin nhắn cô gửi khi hai người mới bắt đầu giận dỗi nhau.

Hình như cô nói mẹ và anh trai đều rất tức giận. Không biết tình hình hiện tại ra sao rồi.

Nếu vẫn còn giận, thì chi phí sinh hoạt của cô lấy từ đâu ra đây?

Cô lại còn một thân một mình chạy sang tận nước ngoài, chỉ riêng tiền vé máy bay thôi đã chẳng ít tiền rồi.

Không biết cô lấy tiền đâu ra nữa.

Trình Kim An cân nhắc một lát mới nói: “Chi phí sinh hoạt bây giờ, rồi cả học phí các thứ nữa, có ai chu cấp cho em không?”

Khi nói lời này, anh hơi dịch ánh mắt đi chỗ khác, nhìn xuống bàn tay mình.

Có vẻ hơi gượng gạo thì phải.

Tiết Đường nhìn động tác của anh, nụ cười từ từ xuất hiện trên gương mặt.

“Mẹ em thật ra vẫn chưa chịu nói chuyện với tôi, nhưng định kỳ sẽ gửi tiền qua, chỉ là em nhắn tin thì bà ấy vẫn không trả lời. Anh trai em năm ba rồi, hồi năm hai từng đi thực tập một lần, giờ anh ấy cũng làm thêm vài việc, thỉnh thoảng gửi cho em ít tiền. Cộng thêm em cũng còn chút tiền tiết kiệm. Trình Kim An…”

Tiết Đường ngừng lại, gọi tên anh một tiếng.

Trình Kim An quay đầu nhìn cô.

Tiết Đường cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt kia, rất lâu sau mới lên tiếng: “Đừng nghĩ em đáng thương. Em có tiền tiêu, cũng có người yêu thương em, chỉ là có người nói chuyện hơi khó nghe thôi.”

…Nói chuyện hơi khó nghe?

Lời này là đang nói ai vậy?

Không phải đang nói anh chứ?

Trình Kim An mím môi không nói gì, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lại chuyện lần này.

Thời gian đúng là lâu thật, dù có giận đến mấy đi nữa thì suốt hơn nửa năm không thèm để ý tới người ta, hình như cũng hơi quá đáng.

Tiết Đường cũng âm thầm quan sát anh trong bóng tối, tất cả những biểu cảm đấu tranh trong nội tâm của anh đều rơi vào mắt cô.

“Em đang nói mẹ em.”

Trình Kim An: ?

“Anh không nói chuyện khó nghe, vì anh vốn chẳng thèm nói gì cả.”

Trình Kim An: ……

Xem ra đúng là quá đáng thật rồi.

Trình Kim An nhìn cô một lát: “Em thật sự hết buồn ngủ rồi à?”

“À…” Tiết Đường đáp: “Em ngủ liền đây.”

Nói xong thật sự nhắm mắt lại.

Chừng hai giây sau, lại mở ra.

“Còn anh thì sao?”

“Kệ anh đi.”

“Anh có ra ngoài không?”

“Tạm thời chưa.”

“Ồ.”

Lần này cô nhắm mắt thật.

Lúc nói chuyện còn chưa thấy gì, vừa ngừng lại thì cơn buồn ngủ lập tức ập tới. Đến khoảnh khắc gần như chìm vào giấc ngủ, Tiết Đường cố gắng nhấc mí mắt lên.

Trình Kim An vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, hai chân hình như động đậy, đổi vị trí trái phải một chút.

Còn những chuyện khác thì cô chẳng còn hơi sức mà quan sát nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.

Lần tiếp theo mở mắt, trước mặt là một tấm rèm.

Theo phản xạ, Tiết Đường định vươn tay kéo rèm, nhưng đưa tay ra mới phát hiện khoảng cách hơi xa.

Nhầm rồi…

Cô day day huyệt thái dương, ngủ mơ hồ quá, đầu óc hơi choáng váng. Vừa rồi còn tưởng đang ở giường ký túc xá trong trường, nghĩ rèm cửa trước mắt là rèm giường cơ.

Không biết bản thân đã trở mình lúc nào.

Trong phòng, lúc này im lặng không chút tiếng động.

Phía sau cũng chẳng có động tĩnh gì.

Có lẽ anh đã ra ngoài rồi nhỉ?

Tiết Đường chống một tay lên giường, chậm rãi ngồi dậy.

Định bước ra xem thử Trình Kim An có đang ở bên ngoài hay không, vừa xoay người, cô liền khựng lại.

Anh vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ, không chơi điện thoại nữa, cũng chẳng biết điện thoại để ở đâu rồi. Anh cũng không làm gì khác, hình như chỉ đang ngẩn người.

Tiết Đường hơi mơ màng, cô còn nghi ngờ mình vừa rồi chỉ ngủ một lát rất ngắn.

“Tỉnh rồi à?” Lúc này Trình Kim An mới mở miệng hỏi.

“Ừm,” Tiết Đường đáp. “Em ngủ được bao lâu rồi?”

Giọng Trình Kim An vẫn lười biếng như cũ: “Chắc gần bốn tiếng rồi.”

?

Không ngờ lại ngủ đến bốn tiếng đồng hồ.

“Vậy anh… vẫn luôn ngồi đây à?”

“Không, giữa chừng có ra ngoài một lát.”

“Đi đâu thế?”

“Siêu thị, mua chút đồ.”

“Mua gì vậy?”

“Nguyên liệu để không làm em chết đói.”

Tiết Đường cúi đầu, một lúc lâu sau bỗng bật cười khẽ.

“Trình Kim An.”

“Ừ.”

“Cảm ơn anh đã mời em ăn cơm.”

“Ừ.”

“Còn chứa chấp em nữa.”

“Ừ.”

“Em thưởng cho anh một chút nhé?”

Lần này anh không còn “ừ” nữa.

Trình Kim An nhìn cô, “Em? Thưởng cho anh?”

Vừa dứt lời, anh còn cười nhẹ một tiếng, “Thế anh phải nghe thử xem, lớp phó định thưởng cho anh cái gì đây?”

Lại nghe được ba chữ này sau bao lâu rồi ấy nhỉ.

Tiết Đường vén chăn lên, dịch người tới mép giường, chân đặt xuống thảm.

Hai tay cô chống ở hai bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn… ôm em một cái không?”

“Nếu anh muốn thì em tôi cho anh ôm đấy.”

“……”

Trình Kim An không nói gì.

“Không muốn sao?” Cô hỏi một cách rất vô tội.

Thưởng cho anh đấy à?

Lần này thì thật sự buồn cười rồi. Trình Kim An bật cười thành tiếng, “Nửa năm nay em học cái gì vậy? Đi trao đổi để mặt dày lên à, hay là học cách dỗ người ta vui vậy?”

Tiết Đường nghĩ một lát rồi đáp: “Cái thứ hai đấy.”

Trình Kim An nhướng mày, “Không học cái thứ nhất à?”

“Không,” Tiết Đường đáp. “Cái thứ nhất thì không cần phải cố ý học đâu.”

Trong lòng cô thầm nghĩ, cứ ở cạnh anh thêm chút nữa, tự nhiên sẽ học được thôi.

Nhưng cô không nói ra.

“Được rồi,” Trình Kim An có vẻ khá hài lòng.

Tiết Đường ngước mắt lên nhìn anh, lại lần nữa hỏi: “Trình Kim An, anh muốn không?”

Ngay giây tiếp theo, người được gọi tên cuối cùng cũng chịu đứng dậy khỏi chiếc sofa lười.

Anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên mép giường, mắt hơi nheo lại: “Thế nào? Muốn nhận thưởng còn phải tự đi đòi à?”

“Chẳng phải nên chủ động đưa đến tay người được thưởng hay sao?”

Nghe có vẻ không sai lắm.

Có lẽ do phòng hơi tối, Tiết Đường bỗng nhiên cũng gan dạ hẳn lên.

Cô đứng dậy, đặt hai tay lên eo anh, người cũng theo đó tiến về phía trước mấy bước nhỏ, cho đến khi hoàn toàn vùi vào lòng anh.

Trình Kim An đã đưa tay lên lúc nào nhỉ?

Sau này khi nhớ lại, Tiết Đường cũng không rõ nữa. Chỉ biết khi cô kịp nhận ra thì hai cánh tay của Trình Kim An đã hoàn toàn ôm lấy cô.

Sức lực mỗi lúc một mạnh hơn, cô cảm nhận rõ rệt. Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu miêu tả mà cô từng thấy trên mạng, như thể muốn nhào nặn đối phương vào tận xương tủy vậy.

Chắc là cỡ này thôi nhỉ.

Sau đó nữa, cô cảm giác được tai mình nhẹ nhàng bị chạm vào một chút.

Thứ chạm vào nó, dường như là đôi môi.

Rất ngắn ngủi, chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng chưa dừng lại, kế tiếp là cổ, gò má, rồi tới đôi môi.

Không rõ do căn phòng quá bí hay vì lâu lắm rồi không trải qua chuyện này, Tiết Đường cảm giác hơi khó thở, nhân lúc Trình Kim An hơi tách ra một chút, cô liền tranh thủ hít thở thật khẽ.

Ngay lúc anh áp sát trở lại, cô nghe thấy một câu nói: “Có qua có lại, đây là phần thưởng dành cho em.”