Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 6 lượt Tên gốc: 探店老板是我前男友 Hán Việt: Tham điếm lão bản thị ngã tiền nam hữu Tác giả: Môi Miếu Bính Số chương: 56 chương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Gương vỡ lại lành, Song khiết, Con cưng của trời Editor: Qin | Team Sel Giới thiệu Hơi nóng hầm hập, mưa to, cùng chiếc ô sắp bị gió quật bay. Ống quần của Tiết Đường sớm đã bị nước bẩn hắt lên ướt sũng vì xe chạy ngang qua trên đường. Sắp đến cổng trường thì từ xa lại có một chiếc xe lạ chạy tới, đến cả logo cô cũng không nhận ra. Cô còn đang ngẩn người, thì xe đã đến gần. Nhưng cũng chính lúc sắp tới sát bên, chiếc xe dần chậm lại. Tiết Đường nhìn chiếc xe dừng ngay trước cổng trường, một thiếu niên từ trong bước ra. Ánh mắt cô dừng lại ở đôi giày trên chân cậu ấy, là mẫu mới năm nay, cũng là đôi cô định tặng vào sinh nhật anh trai. Chỉ là đôi giày này, cô đã dành dụm suốt nửa năm, vẫn chỉ mới đủ được một nửa. Ở tuổi 16, Tiết Đường một lần nữa cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa người với người. – Hai năm cuối cấp, cậu công tử nhà giàu này cứ thế luôn quanh quẩn bên cô. Tiết Đường từng nói với cậu, bọn họ không cùng một thế giới. Thiếu niên hơi nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười: “Chúng ta có thể cùng đứng ở đây, sao lại nói là không cùng một thế giới? Mà nói thật, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.” – Ngày thi đại học kết thúc, khi đối mặt với lời tỏ tình vừa chân thành vừa kiêu ngạo của cậu, Tiết Đường lại không sao nói nổi câu từ chối. Sau này, trong một lần tụ họp, bạn bè hình như đã phát hiện ra có điều gì đó mờ ám giữa hai người. Cho đến bữa tiệc chia tay trước khi mỗi người bước vào cánh cổng đại học, mọi người lại phát hiện vài điều bất thường khác. Lợi dụng lúc một người chưa đến, người kia cúi đầu uống rượu, đã có người bắt đầu xì xào: “Có phải hai người họ chia tay rồi không? Tiết Đường bị Trình Kim An đá à?” “Cậu từng thấy ai đá người ta mà trông như vậy chưa? Rõ ràng là lão Trình bị Tiết Đường đá rồi.” – Năm 26 tuổi, Tạ Đường rời khỏi thành phố nơi mình đã bươn chải nhiều năm. Sau khi trở về quê nhà không bao lâu, cô dùng toàn bộ số tiền kiếm được từ việc tự làm media những năm qua để mua đứt một căn hộ. Các fan lâu năm đều biết, tuy là blogger về đời sống, nhưng cô cực kỳ mê đồ ăn. Về lại thành phố Lân, Tiết Đường quyết định làm một video review lẩu. Nhưng sau đó cô mới biết, ông chủ quán lẩu ấy lại chính là bạn trai cũ của mình… Tối đó, khi cô đang lơ đãng cắt ghép video, thì nhận được tin nhắn nói chủ cũ của căn hộ để quên đồ. Ban đầu Tạ Đường không mấy để tâm, nhưng khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy mở cửa… Cửa vừa mở ra, Tiết Đường suýt tưởng mình hoa mắt. Sao chủ nhà cũ này lại trông y hệt anh bạn trai cũ mà mình vừa gặp lại lúc trưa vậy chứ… – Lạnh nhạt xa cách × Kiêu ngạo đáng ghét | Blogger tự làm tự ăn chỉ muốn kiếm tiền × Ông chủ tiệm lẩu không muốn làm cậu ấm nhà giàu Gương vỡ lại lành | Tình đầu của nhau. – Hướng dẫn đọc: 1. Truyện mở đầu ở tuổi 26 của nữ chính, phần thời học trò sẽ đan xen qua hồi ức. 2. Cả hai là mối tình đầu của nhau, cũng là duy nhất. 3. Những lưu ý khác sẽ bổ sung sau. Tag: Yêu sâu sắc, Gương vỡ lại lành, Con cưng của trời, Ngọt ngào. Một câu tóm tắt: Sao bạn trai cũ lại không có chỗ ở chứ??? Lập ý: Thiếu một ít tiếc nuối, nhiều một chút viên mãn. Couple chính: Tiết Đường x Trình Kim An    Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 17

Chương 17

Suốt ngày xuất quỷ nhập thần

 Editor: Qin

Trên xe, Tiết Đường đã bắt đầu lên kế hoạch cho mấy ngày sắp tới. Cô vẫn luôn ăn uống thất thường, nhiều khi quên mất một bữa thì cũng chẳng buồn ăn nữa, chuyện như cơm bữa. Lần này bị như vậy, quả thực cũng hơi sợ rồi.

Nhân lúc còn đang trong giai đoạn hồi phục, cô dự định sẽ ở nhà đóng cửa luyện tay nghề nấu nướng một thời gian, sau đó cố gắng hạn chế gọi đồ ăn ngoài.

Một mình sống bên ngoài nhiều năm, rốt cuộc đến cuối cùng cũng chỉ biết mỗi món trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, khoai tây sợi xào.

Lúc còn ở Nam Hòa, từng có giai đoạn cô cũng thử nấu vài món, mỗi lần làm xong lại chia sẻ cho bạn thân xem. Chỉ là lần nào cũng chỉ xoay đi xoay lại vài món ấy, chưa từng đổi khác.

Hồi đó Triệu Hoan từng bảo cô, phải ăn nhiều rau vào. Tiết Đường không hiểu: “Cà chua với ớt xanh chẳng phải rau à?”

Triệu Hoan lại nhấn mạnh: “Phải ăn nhiều rau lá xanh.” Nhưng oái oăm thay, Tiết Đường lại sợ nhất là xào rau lá xanh.

Mấy món có nhiều lá, nước chẳng cách nào làm ráo được, mỗi lần thả vào chảo là y như rằng cô sẽ hoảng hồn chạy lùi cả mét.

Nâng cao tay nghề nấu nướng đúng là một bài toán khó.

Ban đầu định học theo video trên mạng, nhưng về đến nhà rồi mới phát hiện hình như Hạ Lâm Ngọc không định về luôn.

Ba người tới nhà ở khu Vân Đỉnh Loan, Tiết Đường liền bị đuổi đi nghỉ ngơi. Hạ Lâm Ngọc với Hạ Khâm thì giúp dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, thay đồ chỉnh tề, trông như sắp ra ngoài.

Tiết Đường không nhịn được mở miệng: “Hai người đi à?”

Sống một mình lâu rồi, thật ra cũng đã quen, ít ra là cô vẫn nghĩ vậy. Nhưng thấy hai người chẳng nói chẳng rằng, vừa thay áo khoác vừa chuẩn bị đi, trong lòng vẫn có chút không cam lòng khó tả.

Cô cho rằng mình đang bị ảnh hưởng bởi tâm lý thất thường của bệnh nhân.

Nghe thấy cô hỏi, mẹ con nhà họ Hạ liền liếc nhìn nhau một cái sau lưng cô, ánh mắt như đang nói “thấy chưa, nói rồi mà”.

Hạ Khâm quay lại nhìn cô, “Mẹ với anh ra ngoài một lát, lát nữa sẽ quay lại.”

Tiết Đường ừ một tiếng, không nói thêm gì.

“Con nhìn lại nhà mình đi.” Hạ Lâm Ngọc đưa tay chỉ một vòng, “Thứ gì cũng không có. Hôm đó mẹ về nấu cơm cho con mà không tìm nổi cái túi đựng rác.”

“Có mà.” Tiết Đường lên tiếng phản bác, “Ở ngăn kéo trong phòng làm việc ấy.”

Hạ Lâm Ngọc đảo mắt: “Con bị gì vậy, túi rác mà cất trong phòng làm việc.”

“Không phải cất, để ở đó là tiện nhất với con mà.”

Tiết Đường thấy chẳng có gì kỳ lạ cả. Trong nhà này trừ chỗ ngủ ra thì chỗ cô ngồi nhiều nhất chắc chắn là phòng làm việc, từ dựng video đến livestream đều ở đó cả. Đồ hay dùng thì để ở chỗ hay dùng đến, quá hợp lý chứ sao.

“Còn cái tủ lạnh của con.” Bắt đầu vào chế độ càm ràm, Hạ Lâm Ngọc hoàn toàn không dừng được nữa: “Cái tủ lạnh to chà bá mà trong đó chỉ toàn mặt nạ, nước uống với nước lọc, con mua nó làm gì vậy?”

Tiết Đường suýt thì buột miệng nói: cái tủ đó là “tiểu Trình” của mẹ mua đấy. May mà kịp nuốt xuống.

“Cái tủ đó là chủ nhà cũ mua rồi để lại, lúc con mua nhà là có sẵn rồi. Nó trống là vì con mới dọn về chưa lâu, chưa kịp mua sắm gì cả.”

Hạ Lâm Ngọc phất tay: “Đừng biện hộ nữa, con chỉ giỏi trì hoãn thôi.”

“…”

Sau đó, mẹ con họ ra ngoài, Tiết Đường tiếp tục nghỉ ngơi. Đợi họ quay lại, lại mất hai tiếng đồng hồ.

Mùa đông ở thành phố Lân, ban ngày rất ngắn, trời đã tối mịt từ lâu. Ngoài mấy túi siêu thị to nhỏ ra, Tiết Đường còn trông thấy một chiếc ba lô nhỏ xen giữa.

Cô nhìn chiếc ba lô rồi lại nhìn hai người họ.

Chắc cô không đoán sai đâu nhỉ?

Cô hỏi: “Cái túi đen đó là gì vậy?”

Hạ Lâm Ngọc liếc cô một cái: “Là quần áo mẹ mang theo để mấy ngày này không để con chết đói.”

Được cứu rồi.

Hạ Lâm Ngọc ở lại Vân Đỉnh Loan tổng cộng năm ngày.

Năm ngày ấy, hai người không lúc nào rảnh.

Ngày đầu tiên, dưới sự nhắc nhở của Hạ Lâm Ngọc, Tiết Đường cuối cùng cũng chịu đổi cái mật khẩu mà theo họ thì ai cũng có thể đoán ra.

Lúc đổi mật khẩu, cô còn do dự một hồi.

Hạ Lâm Ngọc thấy cô đứng đực ra nửa ngày không nhúc nhích, không nhịn được nói: “Đổi mật khẩu thôi mà khó đến thế à? Dùng ngày sinh của con không được à?”

Cũng đúng thật.

Tiết Đường đổi mật khẩu rất nhanh, còn ra ngoài đóng cửa thử luôn một lượt.

Ổn rồi.

Kế hoạch luyện nấu ăn của Tiết Đường chính thức khởi động từ ngày thứ hai, trong thời gian đó bị bà Hạ chê bai với tần suất 5 phút một lần.

Nhưng may là vẫn có thành quả, sau vài ngày học hành, số món cô nấu được và ít ra là có thể ăn được đã tăng lên mười món.

Trước khi đi, Hạ Lâm Ngọc còn dặn đi dặn lại: đừng ăn đồ ngoài nữa, tự nấu lấy, thật sự không muốn nấu thì về Khê Nam ăn.

Tiết Đường gật đầu đồng ý hết.

Thật ra cô còn muốn giữ bà ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng Hạ Lâm Ngọc chẳng cần nghĩ cũng từ chối ngay: “Mẹ mà không về thì hoa cỏ ở nhà chuẩn bị chết hết rồi.”

Tiết Đường nghĩ lại thấy cũng đúng.

Thành tích “hủy diệt thực vật” của anh trai cô thật sự rất đáng sợ, những thứ được giao cho anh ấy chăm sóc chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Ngày đầu tiên sau khi Hạ Lâm Ngọc quay về Khê Nam, Tiết Đường hơi không quen.

Chẳng có việc gì làm, cô quyết định quay một video nấu ăn.

Cách quay này, góc quay kiểu này, đúng là lần đầu cô thử, loay hoay mãi mới chọn được góc phù hợp.

Bữa này cô bắt đầu chuẩn bị từ mười một giờ trưa, đến tận một giờ chiều mới bày được lên bàn.

Tốn thời gian nhưng thành quả rất có cảm giác.

Video được đăng đúng vào giờ cơm tối.

Đăng xong, Tiết Đường liền chia sẻ ngay cho Triệu Hoan và Lý Cảnh Viên. Nghĩ đến lần trước Triệu Hoan đến nhà nấu ăn từng nói gì đó, cô còn bổ sung một câu:

【Video tự nấu ăn cuối cùng cũng ra lò rồi.】

Triệu Hoan chắc còn đang làm việc, không có động tĩnh gì.

Trái lại, Lý Cảnh Viên chưa đến mười phút sau đã nhắn lại, vừa đúng bằng thời lượng video.

Lý Cảnh Viên: 【Woaaa, Đường nhà mình giờ nấu ăn tới tầm này luôn rồi à, có phải học từ dì Hạ không đấy?】

Tiết Đường: 【Ừ đó, học bốn ngày lận nha.】

Lý Cảnh Viên: 【Dì Hạ về rồi à? Chiều nay tao nhắn với mẹ còn nghe bà bảo “đừng làm phiền mẹ”, nói đang chơi mạt chược cơ.】

Tiết Đường nhìn điện thoại mà khẽ “à” một tiếng, hóa ra là về để tìm bạn đánh mạt chược.

Bà Hạ vốn không có nhiều sở thích, không thích ra ngoài chơi, cũng không nhảy quảng trường. Duy chỉ có mạt chược là đam mê nhiều năm không dứt.

Tiết Đường thấy cũng tốt, đánh mạt chược, tám chuyện, lại còn ngừa được suy giảm trí nhớ.

Nói chung là một môn vận động không tệ.

Tiết Đường: 【Ừ, hôm qua về rồi.】

Lý Cảnh Viên: 【Mai mày có nấu nữa không? Nếu có thì tan làm tao ghé ăn ké nha~】 Kèm theo một cái icon cười gian đáng yêu.

Tiết Đường bật cười, trả lời lại:【Mày đến thì tao nấu.】

Lý Cảnh Viên: 【Được, thế thì nhất định tới!】

Một lát sau, Triệu Hoan cũng nhắn lại.

Triệu Hoan: 【Ui, nhanh thế, đã lên kế hoạch hẳn hoi rồi, tốc độ này được đó.】
Triệu Hoan: 【Không được, thế thì tao cũng phải nếm thử một bữa chứ. Tối mai nha.】

Tiết Đường nhắn lại rằng ngày mai đã có người ghé chơi.

Triệu Hoan hỏi ai, vừa nghe là cô bạn hồi cấp ba từng gặp và từng tám chuyện cùng, thì hứng thú càng tăng. Cô ấy còn tuyên bố luôn, tối mai tuyệt đối không tăng ca!

Tới chiều hôm sau, vẫn là Lý Cảnh Viên đến trước.

Lý Cảnh Viên định giúp Tiết Đường chuẩn bị một tay, nhưng mà bản thân lại chẳng rành chuyện bếp núc, loay hoay mãi cũng không giúp được gì.

Đang định cắt ít trái cây làm dĩa hoa quả thì chuông cửa reo lên.

Lúc này Tiết Đường vẫn đang thái rau, liếc ra ngoài rồi nói với Lý Cảnh Viên: “Viên Viên ra mở cửa giúp tao nhé, chắc là bạn tao tới rồi.”

Lý Cảnh Viên chạy ra mở cửa, thấy Triệu Hoan, còn chủ động chào một tiếng.
Hai người trước đây từng gặp nhau, lại còn khá có thiện cảm, nên không khách sáo gì, trò chuyện mấy câu đã thân thiết trở lại.

Triệu Hoan đặt đồ mang theo xuống, rồi đi vào bếp.

Tiết Đường khi nấu ăn thường phân loại sẵn nguyên liệu, một món cần gì thì rửa sạch, thái xong, để chung một dĩa, nhìn sạch sẽ gọn gàng vô cùng.

Triệu Hoan “ồ” một tiếng cảm thán: “Không hổ là Đường nhà tao làm gì cũng làm chỉn chu thế cơ mà.”

“Chuẩn đó.” Lý Cảnh Viên theo sau cũng chen vào, “Đúng là vừa đảm đang vừa xinh đẹp, chuẩn vợ quốc dân.”

Cái gì mà “vợ quốc dân”, món đầu tiên còn chưa ra khỏi chảo kia mà.

Tiết Đường liếc mắt sang: “Hai người thôi cái kiểu tung hứng đi, ra phòng khách ngồi xem TV nói chuyện giùm tao với. Bếp nhà tao bé lắm, ba người đứng đây sắp xoay không nổi rồi.”

“Thật không cần giúp gì luôn à?” Triệu Hoan hỏi lại.

Tiết Đường đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

“Chưa cần.” Cô nói, “Lúc nào cần thì tao gọi.”

“Vậy được.”

Hai người thật sự đi ra ngoài.

Mà đã ra rồi là tám chuyện thiệt luôn.

Tiết Đường có một lần đi ra ngoài lấy gì đó, lờ mờ nghe thấy Lý Cảnh Viên đang kể chuyện hôm Trình Kim An mời cô nàng với Lâm Càn Phi đi ăn sáng.

Đến khi bốn món được bày ra, cô ra gọi họ ăn cơm, thì Triệu Hoan lại đang kể chuyện năm xưa Trình Kim An từng hiểu lầm cô.

“Ăn cơm thôi.” Tiết Đường nhắc nhở.

“Okela!”

Hai người kia hình như hoàn toàn quên mất chủ đề là về cô, lên bàn rồi mà vẫn còn đang kể.

Thấy họ mỗi người gắp một miếng, Tiết Đường tranh thủ chen ngang: “Thấy sao?”

“Ngon á.” Lý Cảnh Viên là người đánh giá trước, “Thật sự ngon hơn tao tưởng đó nha.”

Triệu Hoan, người có tay nghề nấu ăn khá đỉnh, cũng gật đầu, “Mùi vị ổn đấy. Biết đâu mày thật sự có thiên phú nấu nướng trong người cũng nên.”

Tiết Đường khẽ mỉm cười. Cuối cùng cũng qua bài test.

Ăn được một lúc, Lý Cảnh Viên lại lên tiếng hỏi: “Ê Đường, trước kia không phải anh Trình còn thành kiến với mày sao, sao cuối cùng hai người lại thành một cặp thế?”

Với gương mặt baby và đôi mắt tròn xoe, lúc này trông Lý Cảnh Viên y như học sinh giỏi đang ham học hỏi.

Tiết Đường thở ra một hơi, vẫn là chưa thoát được.

Triệu Hoan chống cằm, cười cười: “Toàn chị em thân thiết ở đây, có gì mà không kể?”

“Không phải không thể nói…” Tiết Đường thấy hơi gượng gạo, “Chỉ là cảm giác mọi chuyện qua lâu rồi, nhắc lại cũng chẳng có gì hay ho.”

“Không hay ho sao?” Triệu Hoan nhún vai, “Tao thấy Trình Kim An thì còn hứng thú lắm đó, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần.”

Lý Cảnh Viên lại hỏi dò: “Hai người là từ hồi cấp ba đã yêu nhau rồi hả?”

“Không.” Tiết Đường im lặng một hồi mới nghèn nghẹn nói ra được chữ đó, “Sau thi đại học mới xác định.”

“Là ai tỏ tình trước?”

Học sinh ba tốt vẫn đang bám sát chủ đề hỏi tiếp.