Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.0/10 từ 6 lượt Tên gốc: 探店老板是我前男友 Hán Việt: Tham điếm lão bản thị ngã tiền nam hữu Tác giả: Môi Miếu Bính Số chương: 56 chương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Gương vỡ lại lành, Song khiết, Con cưng của trời Editor: Qin | Team Sel Giới thiệu Hơi nóng hầm hập, mưa to, cùng chiếc ô sắp bị gió quật bay. Ống quần của Tiết Đường sớm đã bị nước bẩn hắt lên ướt sũng vì xe chạy ngang qua trên đường. Sắp đến cổng trường thì từ xa lại có một chiếc xe lạ chạy tới, đến cả logo cô cũng không nhận ra. Cô còn đang ngẩn người, thì xe đã đến gần. Nhưng cũng chính lúc sắp tới sát bên, chiếc xe dần chậm lại. Tiết Đường nhìn chiếc xe dừng ngay trước cổng trường, một thiếu niên từ trong bước ra. Ánh mắt cô dừng lại ở đôi giày trên chân cậu ấy, là mẫu mới năm nay, cũng là đôi cô định tặng vào sinh nhật anh trai. Chỉ là đôi giày này, cô đã dành dụm suốt nửa năm, vẫn chỉ mới đủ được một nửa. Ở tuổi 16, Tiết Đường một lần nữa cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa người với người. – Hai năm cuối cấp, cậu công tử nhà giàu này cứ thế luôn quanh quẩn bên cô. Tiết Đường từng nói với cậu, bọn họ không cùng một thế giới. Thiếu niên hơi nhướng mày, trong mắt ánh lên ý cười: “Chúng ta có thể cùng đứng ở đây, sao lại nói là không cùng một thế giới? Mà nói thật, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.” – Ngày thi đại học kết thúc, khi đối mặt với lời tỏ tình vừa chân thành vừa kiêu ngạo của cậu, Tiết Đường lại không sao nói nổi câu từ chối. Sau này, trong một lần tụ họp, bạn bè hình như đã phát hiện ra có điều gì đó mờ ám giữa hai người. Cho đến bữa tiệc chia tay trước khi mỗi người bước vào cánh cổng đại học, mọi người lại phát hiện vài điều bất thường khác. Lợi dụng lúc một người chưa đến, người kia cúi đầu uống rượu, đã có người bắt đầu xì xào: “Có phải hai người họ chia tay rồi không? Tiết Đường bị Trình Kim An đá à?” “Cậu từng thấy ai đá người ta mà trông như vậy chưa? Rõ ràng là lão Trình bị Tiết Đường đá rồi.” – Năm 26 tuổi, Tạ Đường rời khỏi thành phố nơi mình đã bươn chải nhiều năm. Sau khi trở về quê nhà không bao lâu, cô dùng toàn bộ số tiền kiếm được từ việc tự làm media những năm qua để mua đứt một căn hộ. Các fan lâu năm đều biết, tuy là blogger về đời sống, nhưng cô cực kỳ mê đồ ăn. Về lại thành phố Lân, Tiết Đường quyết định làm một video review lẩu. Nhưng sau đó cô mới biết, ông chủ quán lẩu ấy lại chính là bạn trai cũ của mình… Tối đó, khi cô đang lơ đãng cắt ghép video, thì nhận được tin nhắn nói chủ cũ của căn hộ để quên đồ. Ban đầu Tạ Đường không mấy để tâm, nhưng khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy mở cửa… Cửa vừa mở ra, Tiết Đường suýt tưởng mình hoa mắt. Sao chủ nhà cũ này lại trông y hệt anh bạn trai cũ mà mình vừa gặp lại lúc trưa vậy chứ… – Lạnh nhạt xa cách × Kiêu ngạo đáng ghét | Blogger tự làm tự ăn chỉ muốn kiếm tiền × Ông chủ tiệm lẩu không muốn làm cậu ấm nhà giàu Gương vỡ lại lành | Tình đầu của nhau. – Hướng dẫn đọc: 1. Truyện mở đầu ở tuổi 26 của nữ chính, phần thời học trò sẽ đan xen qua hồi ức. 2. Cả hai là mối tình đầu của nhau, cũng là duy nhất. 3. Những lưu ý khác sẽ bổ sung sau. Tag: Yêu sâu sắc, Gương vỡ lại lành, Con cưng của trời, Ngọt ngào. Một câu tóm tắt: Sao bạn trai cũ lại không có chỗ ở chứ??? Lập ý: Thiếu một ít tiếc nuối, nhiều một chút viên mãn. Couple chính: Tiết Đường x Trình Kim An    Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 19

Chương 19

Lớp phó, tôi cũng khá thích cậu

 Editor: Qin

“Không nhầm đâu.” Trình Kim An rất chắc chắn: “Là Lư Đình Kiều Nam, là tôi nhớ nhầm thôi.”

Anh còn nói thêm, “Tôi hay bị mù phương hướng, có chút không phân nổi đông tây nam bắc.”

Từ trước đến nay, Tiết Đường rất hiếm khi nghi ngờ ai, không hẳn là vì cô quá tin người, mà là phần lớn những chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô.

Mỗi người đều có thể vì một vài lý do bất đắc dĩ nào đó mà phải nói dối, hoặc bởi vì cái giá của việc nói thật còn lớn hơn cả lời nói dối.

Thế nên thỉnh thoảng nghe phải mấy câu xàm xí gạt người cũng không đến mức để tâm, càng không nghĩ sâu thêm làm gì.

Chỉ là người trước mặt cô đây thật sự khó hiểu quá.

Tiết Đường thu ánh mắt về, “Được rồi, tôi cũng xuống trạm đó, cậu cứ đi theo tôi.”

Xe buýt tiếp tục lăn bánh thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng cũng đến trạm Lư Đình Kiều Nam.

Vì đây là điểm trung chuyển nên lượng người xuống xe cũng đông hơn hẳn các trạm trước đó.

Trình Kim An bám theo sau Tiết Đường cùng xuống xe.

Nói là có thể bắt tuyến 13, nhưng đâu phải vừa bước xuống là đón được ngay, muốn đi được tuyến đó thì còn phải rẽ vào đường bên trong nữa, đi thẳng rồi quẹo phải ở cuối đường mới đến được bến xe kế tiếp.

“Tôi đi đây.” Tô Đường nói một câu rồi quay người bước đi.

Nhưng vừa đi được một đoạn, cô phát hiện phía sau vẫn còn có người đang lẽo đẽo theo sau.

Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

Trình Kim An không né tránh ánh mắt cô, điềm nhiên đáp: “Tôi cũng đi đường này, còn phải đi thêm một đoạn nữa.”

Ờ, được thôi.

Tiết Đường cũng không nói gì thêm.

“Này, Tiết Đường.” Trình Kim An rảo bước lên gần hơn, gần như sánh vai cùng cô, “Nhà cậu xa ghê ha.”

“Cũng không gần lắm, ở khu phố Khê Nam.”

“À, ra là tận phía nam luôn hả, vậy thì cũng đúng, xa vậy bảo sao phải ở ký túc.”

“Thế còn cậu?” Tiết Đường nhìn anh: “Cậu ở trọ là vì không muốn bị ba mẹ quản hả?”

“Ừ.” Kể từ học kỳ trước khi hai người bắt đầu thân hơn, Trình Kim An đã thoải mái chia sẻ về chuyện này: “Ở nhà phiền lắm, quản đông quản tây, mà lại không thể không nghe. Dù sao vẫn còn phải xin tiền tiêu mà, nên chi bằng dọn vào ký túc, yên tĩnh hơn.”

Đây có lẽ là chuyện phiền lòng của không ít thiếu niên: muốn thoát khỏi sự kiểm soát của phụ huynh, nhưng lại vì chưa đủ năng lực mà vẫn phải sống dưới mái hiên của họ.

Mà dưới mái hiên ấy, ngoài sự bảo vệ còn có thể tồn tại đủ thứ rắc rối, nào là nuông chiều quá mức, kiểm soát quá đà, hay thiếu đi ranh giới cần thiết…

Trình Kim An dường như đang bị những điều đó quấn lấy, muốn thoát ra mà chẳng tìm được lối đi.

“Cậu phải cố gắng để bản thân mạnh mẽ lên.” Tiết Đường nhìn anh nghiêm túc nói: “Đợi đến lúc cậu có năng lực rồi, nhiều chuyện họ sẽ không can thiệp nữa.”

Câu nói ấy khiến Trình Kim An sững người mấy giây.

Không biết từ lúc nào, cả hai đã đến được bến xe.

Trạm này không có ai chờ xe cả, Tiết Đường liếc nhìn bảng điện tử.

Xe tuyến 13 còn năm trạm nữa mới tới, cô dứt khoát ngồi xuống ghế chờ.

Trình Kim An cũng chẳng rời đi, tự động ngồi xuống bên cạnh cô, như thể còn muốn nói tiếp.

“Năng lực mà cậu nói là gì? Là năng lực kiếm tiền hả?”

Tiết Đường không phủ nhận: “Ừ. Không có khả năng kiếm tiền thì cũng chẳng có tự tin để sống, thế giới này vốn là như vậy.”

Trình Kim An không đáp lại ngay.

Một lúc sau, anh bật cười khẽ: “Lớp phó đúng là nhìn thấu đời ghê á. Cậu từng đi làm thêm à? Nhất định là từng kiếm được tiền rồi.”

“Công việc dịp hè, dịp Tết gì cũng từng làm qua.” Tiết Đường nói rất thẳng thắn.

“Vậy… không lẽ cậu giống tôi?” Trình Kim An nửa nghiêm túc nửa đùa hỏi, “Cậu cũng muốn thoát khỏi gia đình?”

“Tôi không giống cậu.” Tiết Đường từ chối thẳng thừng, “Tôi làm việc chỉ vì muốn có tiền. Tôi rất trân trọng gia đình của mình.”

Về gia cảnh của Tiết Đường, Trình Kim An biết được chút ít.

Lẽ ra là không nên biết.

Cô có nộp hồ sơ xin học bổng hỗ trợ, lúc điền đơn, Trình Kim An vì tò mò mà lén liếc qua, đúng lúc thấy dòng ghi chú phần “Cha”, cô viết là “Đã mất”.

“Vậy thì được.” Trình Kim An cười, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Tôi sẽ nhớ lời lớp phó dạy bảo, cố gắng trở thành người có năng lực.”

“Ừ.”

Con đường này yên tĩnh hơn hẳn, hiếm có ai đi ngang, tiếng lá xào xạc trong gió nghe rõ mồn một.

“Cậu…”

“Lớp phó…”

Hai người đồng thời cất tiếng, nhìn nhau rồi bật cười.

Trình Kim An cười đến mức cả nốt ruồi ở đuôi mắt cũng khẽ nhướn lên, “Cậu nói trước đi.”

“Cậu không đi à? Không phải bảo đi thăm bà nội sao?”

Trình Kim An vẫn giữ nguyên nét cười, “Bà tôi cũng đâu có chạy đi đâu được. Nãy đứng lâu quá rồi, giờ có ghế thì tranh thủ nghỉ một chút, vừa hay ngồi đây tán gẫu với lớp phó học hỏi thêm triết lý sống, chẳng phải rất hay sao?”

Mấy lời này, Tiết Đường đúng là không biết nên đáp thế nào.

Cô nghĩ một chút, dứt khoát chuyển đề, “Cậu vừa định nói gì ấy nhỉ?”

“À, tôi à?” Anh nói, “Tôi chỉ muốn nói là, lớp phó, tôi… cũng khá thích cậu đấy.”

Lời vừa dứt, đầu óc Tiết Đường như bị treo đơ một lúc lâu.

Thực ra cô cũng từng đoán sẽ có khả năng này. Dù sao thì ở tuổi mười bảy, mười tám, những xúc cảm mơ hồ này rất dễ nảy sinh.

Từ khi Trình Kim An bắt đầu hay xuất hiện bên cạnh cô, Triệu Hoan đã thì thầm hỏi cô có phải anh thích cô hay không.

Tiết Đường cũng từng nghi ngờ, nhưng lúc ấy vẫn phủ nhận.

Việc nghi ngờ là một chuyện, còn khi chính tai nghe người ta thốt ra thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Phản ứng đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần, là cô thật sự nể phục Trình Kim An.

Anh nói ra ba chữ “tôi thích cậu” cứ như đang bảo mình thích ăn gì vậy, tự nhiên đến khó tin.

Đúng là thiên phú ăn nói.

Im lặng một lúc, Tiết Đường mới lên tiếng: “Cậu đang đùa đấy à?”

Câu nói đó thực ra mang tính thăm dò khá cao, Tiết Đường cảm thấy mình gần như đã đưa ra cái thang cho người ta, còn có bước xuống hay không là chuyện của anh.

Mà lại có người vốn dĩ chẳng thích đi thang.

“Không đùa đâu.” Giọng Trình Kim An vẫn bình thường như không, “Ở độ tuổi bọn mình, có thiện cảm hay thích ai đó chẳng phải rất bình thường sao?”

Lại là một câu hỏi ngược.

Tiết Đường bắt đầu thấy khó đỡ, nghĩ ngợi một lúc rồi dứt khoát nói thẳng: “Trình Kim An, bây giờ việc học căng lắm, tôi không có ý nghĩ gì về chuyện đó cả. Hơn nữa, tôi với cậu vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, đừng nhắm vào tôi nữa.”

Lại một thoáng yên lặng.

Trình Kim An nhấm nháp lại lời cô nói, “Không phải chứ lớp phó học tập, tư tưởng này là không được rồi nha. Vừa rồi còn chia sẻ với tôi triết lý cuộc đời, giờ quay sang bảo ‘không cùng thế giới’, nghe nó lệch lạc quá ha?”

Anh nhướng mày, trong mắt ánh lên nụ cười, nhìn cô: “Đã cùng xuất hiện ở đây rồi, sao lại nói không cùng thế giới? Với lại, tôi cũng đâu nói là bây giờ phải yêu đương gì đâu.”

Tiết Đường im lặng.

Trình Kim An lại tiếp lời: “Thích ai đó chỉ là chuyện rất bình thường. Tôi chỉ muốn cho cậu biết trong lòng tôi nghĩ gì thôi. Còn mấy chuyện khác tính sau cũng được mà, trước mắt cứ làm bạn trước đi.”

“Cậu…”

“Chút vậy cũng không được hả?” Trình Kim An thấy cô sắp nói thì liền cắt ngang, “Chỉ là làm bạn trước.”

Tiết Đường khẽ thở ra một hơi, “Bọn mình vốn là bạn học rồi mà.”

“Bạn học với bạn bè.” Trình Kim An than thở, “Lớp phó không thấy hai từ đó khác nhau à? Tôi thì nghĩ cậu phân biệt rạch ròi đấy.”

“Tiết Đường.” Trình Kim An gọi cô.

“Ừm.”

“Mình làm bạn đàng hoàng nha, thật đấy.”

“Không nói gì là coi như đồng ý nha?”

“…”

“Được, coi như cậu gật đầu rồi.”

Giây tiếp theo, vai Tiết Đường bị vỗ nhẹ một cái, “Xe tới rồi.”

Trình Kim An đứng dậy, “Lên xe thôi, tôi cũng đi đây.”

Đó mới chính là lần tỏ tình đầu tiên mà Tiết Đường nhớ mãi về Trình Kim An.

Sau hôm ấy, Trình Kim An xuất hiện bên cạnh cô ngày càng thường xuyên. Ăn cơm ở căn-tin cũng cố tình chọn ngồi cùng bàn, mỗi chiều thứ Sáu tan học thỉnh thoảng lại “vô tình” đụng lúc anh đi thăm bà.

Chỉ là mọi hành động của anh đều quá tự nhiên, đã nói là bạn bè thì đúng chuẩn bạn bè, khiến Tiết Đường hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối sự xuất hiện của anh.

———

“Tỏ tình trước khi tốt nghiệp, nghe có vẻ như nhiều người biết lắm.” Lý Cảnh Viên bắt đầu phân tích, “Không lẽ anh Trình tỏ tình công khai ở trường? Kiểu như hét dưới ký túc xá?”

Triệu Hoan bị chọc cười, “Cưng ơi, trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đó, không đến mức đó đâu.”

Cô ấy bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa, “Anh Trình của cậu làm một chuyện khá lớn trong kỳ thực tập xã hội dịp nghỉ đông năm lớp 12.”

“Chuyện gì vậy?” Lý Cảnh Viên tò mò muốn chết, lại quay sang Tiết Đường xác nhận, “Đã gọi là chuyện lớn, lẽ nào thật sự ghê gớm vậy?”

Tiết Đường bất lực ôm trán, “Cũng không đến mức quá lố đâu…”

Triệu Hoan không đồng tình với cô, “Trong hội học sinh cấp ba thì đúng là chuyện lớn rồi.”

Thấy Lý Cảnh Viên hiếu kỳ quá chừng, Triệu Hoan bèn kể kỹ lại.

Kỳ nghỉ đông lớp 12, lớp tổ chức một chuyến thực tập xã hội ngoài trời, mục đích là để cả lớp gần gũi với thiên nhiên hơn, tạm gác lại áp lực học hành.

Gọi là thực tập xã hội, thật ra chỉ là hoạt động leo núi.

Vừa nghe leo núi, lập tức có vài người viện lý do nào là thăm họ hàng, đi du lịch, ra tỉnh…

Vốn không phải hoạt động bắt buộc, ai cũng tự nguyện nên thầy chủ nhiệm cũng cho phép hết.

Cuối cùng người thực sự tham gia hoạt động leo núi này chưa đến hai mươi người.

“Nhưng chuyện này liên quan gì tới leo núi?”

“Đừng nôn, để tui kể đã. Liên quan không phải leo núi mà là ngôi chùa giữa núi đó.”

Ngọn núi mà họ đến, giữa sườn núi có một ngôi chùa nhỏ.

Lúc nghỉ giữa đường, có vài người vào chùa tham quan.

Vừa vào là thấy ngay một cái cây to nổi bật. Đó là cây nguyện ước của chùa, rất nhiều người đi ngang qua đều ghé vào xin thẻ, viết điều ước rồi treo lên.

Gần kỳ thi đại học, ai cũng thấy đi xin chút lộc may cũng hay, thế là dần dần kéo theo một đám người cùng viết điều ước.

Hầu như ai cũng ghi điều gì đó liên quan đến thi cử, chỉ có Trình Kim An là ngoại lệ.

Lúc anh treo thẻ lên cây, Lưu Giang đứng kế bên nhìn thấy rõ chữ viết trên đó, vô thức đọc ra thành tiếng:

“XT, hẹn hò đi.”

Giọng Lưu Giang không hề nhỏ, đám bạn gần đó đều nghe thấy, cả… Tiết Đường cũng thế.

“Trời đất ơi lão Trình, tụi này đang cầu học hành thi cử, cậu lại ngồi đó mơ mộng chuyện yêu đương, may mà thầy chủ nhiệm leo lên trước rồi, chứ thấy cậu là cậu xác định đó nha.”

Lải nhải xong, Lưu Giang lại hỏi, “Mà XT là ai vậy?”

Vừa hỏi xong thì có vẻ cũng nhận ra rồi.

Khoảng năm sáu người đứng quanh đấy, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tiết Đường.

Trước cảnh tượng đó, Trình Kim An dứt khoát mặt dày tới cùng, “Lớp phó học tập, cho lời hồi đáp đi chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trình: Cho tui câu trả lời đi lớp phó học tập~

Tiết Đường: Tui cho cậu cái thang mà cậu không chịu bước xuống [trợn mắt]