Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.4/10 từ 23 lượt Tác giả: Tàng Châu Tran / Editor: AI_Sapoche Beta: AI_Mộc Lan Thể loại: Hiện đại, HE, Sủng Ngọt, Khiếm khuyết, Duyên trời tác hợp, Góc nhìn nữ chính, Sạch, Chữa lành, Ấm áp, Nghiệp giới tinh anh Độ dài: 101 Giới thiệu:  Nam Chi đã dành dụm được mười nghìn nhân dân tệ, dự định mua một chú mèo. Khi đang trò chuyện với chủ cửa hàng qua điện thoại, cô vô tình nghe thấy bên cạnh có người đang bàn tán về một chàng trai nằm ở giường bệnh số 1023. Nghe nói, cậu thanh niên này mồ côi cha mẹ được chú thím nuôi dưỡng. Vừa mới tốt nghiệp, ở tuổi bắt đầu sự nghiệp và kiếm tiền, không may trong một lần cứu người, anh đã mất cả đôi chân. Chú thím thấy anh trở nên vô dụng, không còn giá trị để lợi dụng nên đã lặng lẽ bỏ rơi anh ở bệnh viện, không tiếp tục chi trả viện phí và không còn quan tâm đến anh nữa. Cảnh sát đã can thiệp nhiều lần, bạn bè và người thân cũng cố gắng giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả. Ủy ban khu phố cùng một số người hảo tâm đã đến quyên góp được một số tiền, cộng thêm tiền bảo hiểm, nhưng vẫn còn thiếu mười nghìn tệ để trả viện phí. Nam Chi nhìn sang giường bệnh, thấy người thanh niên có mạch máu rất nhỏ, bị châm kim nhiều lần mà vẫn không lấy được máu. Cánh tay anh giờ đầy những vết kim. Khi điều dưỡng trưởng đến kiểm tra, cô đã khẩn khoản nhờ anh đừng báo cáo, và chàng trai ấy đã giúp cô che giấu điều này. Mười nghìn tệ – thực ra vẫn chưa đủ để mua mèo, cô còn phải tiết kiệm thêm từ tiền sinh hoạt. Nhưng nếu để cứu một người sắp bị đuổi khỏi bệnh viện, không có khả năng tự mưu sinh, thì số tiền đó lại quá dư dả. Nam Chi quyết định dùng mười nghìn tệ để trả viện phí cho anh, sau đó đưa anh về nhà mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Thậm chí, thân thích và chú thím của anh còn vô cùng cảm kích vì cô đã nhận nuôi anh và cam kết sẽ không bao giờ quấy rầy hai người. Mười nghìn tệ, một số tiền đã kết thúc mọi mối quan hệ trước đó. Từ nay, anh hoàn toàn thuộc về cô. Thế giới này đối xử với anh không hề tốt, nhưng cô thì khác. Cô dành cho anh sự dịu dàng, và anh đáp lại bằng cả tấm lòng. Sau này, chàng trai ấy sẽ trở thành một lập trình viên xuất sắc, tự mình học hỏi và vươn lên. Tất cả số tiền anh kiếm được đều mang về cho cô gái đã vươn tay giúp mình. Đây là truyện dành cho những người yêu thích thể loại tình yêu thuần khiết. Không cần hỏi liệu có phải song C hay không, chắc chắn là vậy rồi! Những người thích phê phán, gán ghép, hay áp đặt ý nghĩa không cần thiết cho truyện thì đừng nên đọc. Truyện này chỉ đơn giản là một câu chuyện cuộc sống hàng ngày và chữa lành. Một câu tóm tắt: Anh ấy từ đầu đến cuối đều thuộc về cô. Lập ý: Nắm tay đồng hành, một đời một kiếp một đôi… Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 25

Chương 25: Bước ra ngoài

Thật ra lúc vừa đón anh về, cô cũng không để tâm nhiều như thế, nghĩ làm sao cho tiện nhất thì cô làm. Thậm chí còn chưa từng cẩn thận kiểm tra tình trạng của anh. Cô cũng chẳng hỏi hai người thực tập sinh kia về tình trạng của anh, chỉ vội vàng xem qua bệnh án, nên đại khái cũng biết được trên người anh bị gãy xương nhẹ ở rất nhiều chỗ.

Nội tạng cũng bị xuất huyết nhẹ, quả thật không nghiêm trọng. Nhưng nhiều vết thương chồng chất lên nhau như thế, chỉ cần kéo một sợi dây thôi là cả hệ thống đều sẽ bị ảnh hưởng, nên vẫn cần chú ý nhiều một chút.

Nam Chi nhăn mặt, nói: “c** đ* ra.”

Cô phải kiểm tra cơ thể của anh một chút.

Mặt Tống Thanh tái đi nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo khóa áo khoác xuống, bên trong anh chỉ mặt một chiếc áo sơ mi, vừa tháo nút đã lộ đầy những vết bầm tím trên người.

Có vài cái là do va chạm bị tụ máu mà thành, cũng có những vết là do té xuống đất nên bị xước da.

Nam Chi nói anh c** đ* ra, Tống Thanh chần chờ một chút. Cuối cùng anh cũng rút cả cánh tay ra khỏi áo, để trần nửa thân trên, ngồi đối diện với cô.

Nam Chi có hơi không thể giữ bình tĩnh, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cơ thể mảnh khảnh, trắng trẻo, xinh đẹp của chàng trai vừa đang ở tuổi thanh niên vừa ở tuổi thiếu niên này cô đã bị thu hút bởi những vết bầm tím lấp đầy trên nó.

Đôi chân mày không tự giác nhíu lại, có chút đau lòng nói: “Sao lại bị thương nhiều thế này.”

Tống Thanh phải an ủi ngược lại cô: “Đã gần khỏi hẳn rồi…”

Anh lại bị Nam Chi trừng mắt liếc nhìn lần nữa, mới nhớ ra khi nãy anh cũng nói như thế nhưng kết quả là bị Nam Chi nhìn thấu dáng vẻ giả vờ của anh.

Ánh mắt Nam Chi đang dừng ở chỗ khuỷu tay anh, nơi đó có một vết sẹo rất lớn, còn chưa rớt mài, vừa dày vừa cứng, chắc chắn lúc ấy anh đã ngã rất nặng.

Cô ấn nhẹ một chút, Tống Thanh rõ ràng có ý muốn tránh đi.

“Đau à?”

Tống Thanh lắc đầu: “Không đau…”

Ánh mắt Nam Chi nhìn chằm chằm anh.

Anh đành phải nói lại: “Có hơi đau một chút.”

“Chỗ này.” Nam Chi lại thay đổi vị trí, ở phía dưới ngực của anh, vùng xương sườn có vết bầm tím, phía trong chắc chắn là vị trí gãy xương.

“Đau…”

Tống Thanh đã biết, nếu không nói thật cô sẽ cảm thấy tức giận, không phải kiểu tức giận giả vờ như bình thường mà là thật sự sẽ tức giận khi thấy anh giấu giếm bệnh của mình.

Cho nên bây giờ cô hỏi, anh đều sẽ thành thật trả lời.

“Chỗ này.” Nam Chi lại đổi sang một chỗ khác.

Tống Thanh bị cô nhấn xuống, liên tục bị cô thay đổi vị trí mà nhấn, véo, cảm giác như bản thân chính là miếng thịt tươi đang nằm trên thớt.

Cô như người đến mua thịt, cảm thấy miếng thịt này không ngon, nên lựa chọn, trả giá với người bán xem có thể giảm giá chút không, hoặc sẽ yêu cầu cắt bỏ chỗ thịt nào không ngon.

Mà miếng thịt thì hoàn toàn chẳng có năng lực để phản kháng, chỉ có thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Còn phải trả lời những câu hỏi của cô.

Giống như nói cho cô biết, miếng thịt của mình đang có vấn đề ở đâu vậy.

“Đau.”

Trong lòng nghĩ như thế nhưng miệng vẫn rất thành thật trả lời từng câu hỏi của cô.

Nam Chi lại tiếp tục, cô gần như muốn kiểm tra hết tất cả các vết bầm tím trên người anh, hiểu rõ tình trạng của anh một cách cơ bản nhất, xác định không sai sót gì, không bỏ sót chỗ nào rồi mới thu tay lại, bảo anh ngày mai không cần nấu cơm, cứ gọi đồ ăn ngoài, dưỡng bệnh thêm vài ngày rồi tính tiếp.

Vẻ mặt Tống Thanh có chút chán nản, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

Anh nghe lời, nói gì cũng đồng ý, nên vẻ mặt Nam Chi cũng dịu đi một chút, tiếp tục lên lầu tìm mua mấy bộ quần áo cho anh.

Nhân tiện cô lên app Meituan để tìm người tháo cái đèn pha lê to lớn đó xuống.

Cái đèn pha lê đó là một mối nguy hiểm ngầm, Nam Chi cũng biết như thế nên từ trước đến giờ cô chưa bao giờ động đến nó, cũng không nghĩ đến việc sẽ tìm người đến tháo nó ra.

Có lẽ cô từng hy vọng có một ngày nào đó cái đèn pha lê này sẽ được sử dụng, để khép lại cuộc sống nhàm chán, ngột ngạt hằng ngày của cô.

Nhưng gần đây, cô đã giải quyết được một vấn đề trong lòng rồi.

Là một tâm bệnh vô cùng lớn.

Cô vẫn luôn giữ trạng thái lạnh nhạt với ba và mẹ mình. Bởi vì cô không biết bây giờ mình phải làm gì.

Cô thấy chị gái được hai người họ dạy dỗ rất tốt, có bằng cấp cao, giá trị nhan sắc cũng cao, lại làm bác sĩ như điều chị ấy từng mong ước, cuộc sống rực rỡ và vẻ vang.

Em trai cô cũng luôn đạt điểm tuyệt đối, giành được rất nhiều giải thưởng xuất sắc. Mẹ thì duyên dáng, ba thì khiêm tốn, cả gia đình đều trông không giống những người thích gây sự. Vì thế, cô bắt đầu không ngừng tự hỏi, liệu có phải cô đã làm sai chuyện gì rồi hay không.

Lúc ăn cơm, cô không nên lấy cái bát nhỏ màu hồng vô cùng khác biệt đó, nó đặc biệt như thế, sao cô lại không nhận ra chứ.

Khi trên bàn cơm chỉ có ba đứa trẻ, cô không nên gắp đi một trong hai cái đùi gà như thế.

Không nên mang tặng cho mẹ món quà rẻ như thế, cũng không nên gắp đùi gà rồi không ăn, như thế sẽ không bị ba mắng.

Nhưng từ sau khi Tống Thanh đến đây, cô bắt đầu có những suy nghĩ khác.

Bây giờ, dáng vẻ của cô và Tống Thanh có gì khác so với lúc cô vừa mới đến nhà ba mẹ mình đâu. Điều khác biệt duy nhất chính là vị trí thay đổi, cô đã trở thành ba mẹ, còn Tống Thanh thì đang trở thành cô.

Tống Thanh giống như cô lúc trước, cẩn thận, luôn biết vâng lời, chú ý đến từng lời nói hành động của mọi người.

Cô không thấy có gì lạ cả, còn cảm thấy đau lòng cho anh, không biết anh đã phải trải qua những gì để trở thành người như thế này. Nên cô cũng sợ mình làm anh sợ, nên luôn cẩn thận bảo vệ anh.

Nhưng mà lúc trước cô nghe ba mẹ nói chuyện trong bếp, cô bị bà nuông chiều hư rồi, giờ cô cũng giống như bà, cũng keo kiệt như thế.

Không biết có thể sửa đổi được hay không.

Ánh mắt của họ khi nhìn cô cũng đầy sự thất vọng.

Lúc đó cô nhìn thấy mẹ đang nấu cơm trong bếp, ba thì đang rửa chén bát nên muốn vào bếp giúp đỡ hai người họ thôi.

Nhưng bởi vì chữ “Ích kỷ” kia mà cô mất mát quay về phòng, không làm gì cả.

Cô đến đó cũng được mấy ngày nhưng chẳng ai đến hỏi thăm. Cho nên, cô không thể nhịn được mà chạy lên chạy xuống lầu để nhìn Tống Thanh, để biết anh đang làm gì, có cần cái gì không.

Bởi vì cô biết, cô và Tống Thanh là cùng một loại người. Tuy cô cũng nói với anh có cần gì cứ nói cho cô biết, nhưng anh sẽ không nói. Quả thật, cô đã cố ý đi xuống mà không phát ra tiếng động. Cô cũng nhìn thấy anh cố với lấy chiếc cốc đặt trên đầu giường, không với tới nhưng cũng không nói gì, tự mình lén lút bò ra xa, đỡ nửa thân trên dậy, tay duỗi thật dài mới lấy được chiếc cốc bên ngoài sofa.

Cô không tin ba mẹ cô chưa từng trải qua những tháng ngày ăn nhờ ở đậu người khác. Hai người họ đều là những người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, có lúc cũng từng đi ở nhờ nhà của người khác, cũng cầu xin người khác. Họ không thể nào không hiểu được cảm giác này của cô.

Nhưng họ không dành thời gian và công sức để chăm sóc cô. Họ xem cô còn chẳng bằng một người xa lạ.

Nhưng Nam Chi không đối xử như thế với một người xa lạ.

Tống Thanh đã đun nước ấm cho cô, làm cô cảm động đến nỗi muốn khóc. Cô tuyệt đối không hề cảm nhận được chuyện này rẻ mạt hay đáng khinh.

Tống Thanh chưa từng làm sai điều gì nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Ở đây không có gì là anh không thể đụng vào, không thể làm, ngay cả khi anh có đập hỏng máy tính của cô thì cô cũng sẽ không nói gì.

Cho nên trước đó họ thật sự không hề bao dung cho cô.

Không phải cô sai, mà chỉ là họ không thương cô mà thôi.

Cô không sai, không ai nói với cô rằng trong đống bát chất chồng lên nhau đó có một cái là đặc biệt, cô không thể đụng vào. Cô chỉ lấy cái ở trên cùng theo thứ tự thôi. Cô không chọn, cũng không cố ý chọn cái bát đó.

Sở dĩ cô gắp cái đùi gà đó là bởi vì họ nói làm đồ ăn chào đón cô nhưng không có một món nào hợp khẩu vị của cô cả. Thậm chí họ còn không biết cô ăn lạt, cô chỉ là muốn ăn một cái mà mình có thể ăn mà thôi.

Cô không trách họ vì đã không quan tâm đến mình, không bỏ đi khi món ăn được dọn lên. Nhưng họ lại trách cô vì lấy một cái đùi gà, thật là mỉa mai.

Nếu cô không sai, thì vì sao cô còn phải áy náy và suy nghĩ về nó.

Không còn bị những suy nghĩ này trói buộc, đương nhiên tâm bệnh cũng biến mất, bớt đi một chuyện khiến mình đau đầu. Cô cảm thấy bản thân mình đã thoải mái hơn rất nhiều, như là không còn gánh nặng nào nữa.

Cô không cần ngọn đèn pha lê kia nữa rồi, nó có thể rời khỏi ngôi nhà này rồi.

Nam Chi nhìn vào lịch đã đặt xong trên điện thoại, nghĩ thầm.

Giúp anh, chẳng phải cô cũng đang giúp chính mình đó sao, cô đang cứu chính cô.

Sự xuất hiện của anh thực sự đúng lúc, vào lúc cô đang ở nơi sâu nhất trong vực sâu, khi cảm xúc cô đang suy sụp nhất, anh đến và nói với cô, không phải lỗi của cô, đừng tự trách mình nữa, hãy bước ra ngoài đi.

Và thế là cô đã bước ra ngoài rồi.