Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.2/10 từ 26 lượt Nero, nhân vật phản diện bạo chúa Alpha tàn tật trong “Thánh Tử Khổ Nạn Ký”, bỗng thức dậy và bị ràng buộc với một hệ thống.  Nhiệm vụ của hắn là duy trì hình tượng bạo chúa, thu thập đủ giá trị thù hận từ các nhân vật chính công, và cuối cùng bị họ liên thủ giết chết. Nếu thất bại, hắn sẽ bị trừng phạt ngẫu nhiên.  Nero chỉ đáp “Ồ.” Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Nero đưa các mục tiêu về vương đô.  Hắn tha thứ tội ác, đưa Đại lão A từ địa ngục lưu đày lên vị trí tướng soái nhưng đổi lấy sự tự do của em gái Omega.  Đại lão B được cứu khỏi lồng buôn người nhưng phải khoác giáp nặng nề, chiến đấu nơi nguy hiểm nhất mà không bao giờ nhận được thiện cảm.  Đại lão C, bị ngàn người phỉ nhổ, được Nero đưa ra ánh sáng nhưng lại bị buộc mang tài nguyên nghiên cứu ra tiền tuyến, mất đi vinh hoa phú quý của Tể tướng. Với Đại lão D, người vốn là thanh mai trúc mã, Nero ban đầu không biết cách kéo thù hận.  Nhưng rồi hắn phát hiện, mỗi khi Thánh Tử (nhân vật chính thụ) chúc phúc hắn bằng nụ hôn trong hôn lễ, giá trị thù hận của các đại lão đều tăng vọt.  Thế là, Nero lập tức kéo cổ Thánh Tử xuống, quyết định để Thánh Tử “làm” thêm mấy lần nữa.  Hệ thống vui mừng khôn xiết: “Ký chủ, giá trị thù hận tăng điên rồi! Ký chủ đời này thật giỏi!”  Nero cũng hài lòng: “Thánh Tử, dùng tốt.” Khi giá trị thù hận đã đầy, hệ thống chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ. Tuy nhiên, những cốt truyện quan trọng như báo thù và chiến bại đều không xảy ra.  Vị đế vương tóc bạc đứng kiêu hãnh trên đỉnh cơ giáp, nhìn xuống kẻ xâm lược thất bại. Chiếc áo choàng đỏ tươi đẫm máu còn chói mắt hơn mặt trời.  Hệ thống cảnh báo cốt truyện lệch lạc và hình phạt ngẫu nhiên.  Nero mỉm cười hỏi: “Sẽ là hình phạt gì đây?” Lời chưa dứt, kỳ phân hóa của hắn vừa kết thúc. Vị hoàng đế tương lai được xác nhận sẽ là Alpha cường đại lại âm thầm phân hóa thành Omega đỉnh cấp ngay giữa ánh mắt và tiếng reo hò của hàng tỷ thần dân. Mùi tin tức tố bí ẩn từ ngai vàng lan tỏa. Bốn đôi mắt tưởng như ngoan ngoãn cúi xuống, bỗng ngẩn ra.  — Trong mắt chợt hiện lên màu đỏ tươi của khát dục. “Người là đóa hồng kiêu sa. Người là vàng được nung từ liệt hỏa. Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ dùng xiềng xích vàng ròng xa hoa nhất để giam cầm người vào nhà tù chỉ thuộc về chính ta.”   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 784 Chương 783 Chương 782 Chương 781 Chương 780

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 565

Chương 565

Cho đến ngày đó, hắn biết được Eleanor sắp trở lại Vương đô. 

Điều này có nghĩa là, thời gian hoạt động của hắn trong Thái Dương Cung kết thúc, và sẽ có một khoảng thời gian rất dài không rời khỏi mật thất đó nữa.

Hắn ở bên hồ rất lâu  băn khoăn, nhìn mặt hồ xám xịt, lại không rõ mình đang chờ ai. Hắn đến nơi này, ban đầu là muốn kết thúc một chuyện, tiện thể để mình cứ thế rơi vào hố đen sâu thẫm kèm theo trả thù Eleanor một chút, kết quả lại liên tiếp bị Tiểu Nero ăn vạ mà làm gián đoạn.

Nếu hôm nay không đưa ra quyết định, chờ lần sau thì sẽ là rất lâu sau này.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng “lộc cộc” chậm chạp, nghe có vẻ hơi uể oải ỉu xìu. Hắn biết rõ trong khoảng thời gian này mình đã tránh né Tiểu Nero quá nhiều lần, đối phương chán nản thất vọng cũng là điều tất nhiên.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, hai nắm đấm lại đột nhiên nắm chặt —

Tiểu Nero đẩy xe tập đi đến, dáng đi có vẻ lấy lòng và cẩn thận. Và trên hai bờ vai gầy nhỏ của hắn, đội một chiếc khăn trùm đầu hề đồ chơi lớn hơn đầu hắn một vòng, vừa nhìn đã biết là đạo cụ dùng cho hoạt động ở nhà trẻ hoàng gia.

— Diệp Tư Đình như thể trong nháy mắt bị sự sỉ nhục từ quá khứ đánh tan nát.

Ngay cả khi Lang Kỵ phía sau hắn cũng chưa kịp phản ứng lại, hắn đã bước nhanh đến gần Tiểu Nero, nhanh chóng gỡ chiếc khăn trùm đầu đó xuống.

Hắn khàn khàn nói: "Ngươi làm cái gì?"

Dưới chiếc khăn trùm đầu hề buồn cười, lại là một khuôn mặt nhỏ hoảng sợ. Tiểu Nero sợ hãi, há miệng, nước mắt giàn giụa lăn xuống khuôn mặt phúng phính, một đường nhỏ xuống yếm.

"…Muốn… muốn ca ca vui vẻ…" Tiểu Nero cúi đầu lau nước mắt: "…Không ai thích Nero cả… Nero chỉ có một mình…"

"Tiểu điện hạ, không phải."

Lang Kỵ trung niên phía sau có chút lúng túng, cố gắng giải thích rõ ràng: "Bệ hạ chinh chiến chưa về, Hoàng hậu điện hạ đang dưỡng bệnh, Tam điện hạ và Tứ điện hạ ở… ừm… bị phạt không thể ra khỏi phòng, không phải vì không thích ngài…"

Tiểu Nero không hiểu điều này, hai tay nắm chặt chiếc khăn trùm đầu hề bẹp dí, đôi mắt đỏ đẫm lệ càng giống thỏ con.

Diệp Tư Đình nhìn hắn, nhất thời không phân rõ trước mắt là hiện thực hay quá khứ. Khoảnh khắc hoảng hốt này, khiến hắn làm ra hành động dù thế nào cũng không đủ lý trí.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tiểu Nero. Hắn chỉ muốn tượng trưng lau nước mắt cho đối phương thôi, nhưng tiểu hoàng tử được yêu chiều mà lớn lên, lại theo bản năng cho rằng sẽ là một cái ôm làm hòa.

Tiểu Nero lập tức dùng cả tay chân bò ra khỏi xe tập đi, sau đó dang rộng hai tay, vững vàng chui vào lòng Diệp Tư Đình.

…Và đó là cái ôm đầu tiên mà Diệp Tư Đình nhận được kể từ khi chào đời.

Hắn hiếm khi có tiếp xúc thân thể với người khác, bởi vậy, hắn và đứa trẻ trong mưa cùng nhau ngã nhào, hoảng loạn mất phương hướng.

…Thậm chí không thể kịp thời nhớ ra vào khoảnh khắc này, cái ôm quý giá này, là hắn đã đánh cắp được khi mang mặt nạ của người khác.

"'…Cuộc đời nàng, được tạo thành từ rất nhiều điều tốt đẹp. Kẹo, hoa hồng, giọt sương buổi sớm, cùng chocolate chảy trên đỉnh bánh kem.'"

Hạm trưởng vô danh trong 《Kẻ Du Cư Hào》, vừa hút thuốc, vừa nhàn nhạt kể với bạn bè.

"'Còn cuộc đời ta, được tạo thành từ những hạt bụi có thể nhìn thấy khắp vũ trụ này. Là một vong hồn không được đặt tên, là bụi đất có cũng được không có cũng được, là những mảnh vỡ hành tinh tan nát cấu thành nên ta…'"

Tiểu Nero ôm chặt cổ hắn. Thậm chí hoàn toàn quên đi sự vắng vẻ và lảng tránh của Diệp Tư Đình mấy ngày qua, chỉ coi như đối phương cuối cùng cũng đồng ý làm hòa với mình, nước mắt còn vương trên má, nhưng đã nín khóc mỉm cười.

"…Ca ca là tốt nhất…"

Tiểu Nero gác đầu lên vai hắn, hồn nhiên không vướng bận mà nói thầm. 

Rõ ràng là nói với hắn, nhưng giọng nói lại như truyền vào tai đứa trẻ đội khăn trùm đầu hề, đứng trong mưa năm nào.

"— Nero rất yêu ca ca."

"'Mà sự thật là," hạm trưởng vô danh dập tắt tàn thuốc, chậm rãi lắc đầu cười: "'phàm là những người như ta, đều chỉ có số mệnh tương tự — đó chính là lặp đi lặp lại việc thất bại dưới tay những người như nàng.'"