Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.2/10 từ 26 lượt Nero, nhân vật phản diện bạo chúa Alpha tàn tật trong “Thánh Tử Khổ Nạn Ký”, bỗng thức dậy và bị ràng buộc với một hệ thống.  Nhiệm vụ của hắn là duy trì hình tượng bạo chúa, thu thập đủ giá trị thù hận từ các nhân vật chính công, và cuối cùng bị họ liên thủ giết chết. Nếu thất bại, hắn sẽ bị trừng phạt ngẫu nhiên.  Nero chỉ đáp “Ồ.” Để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Nero đưa các mục tiêu về vương đô.  Hắn tha thứ tội ác, đưa Đại lão A từ địa ngục lưu đày lên vị trí tướng soái nhưng đổi lấy sự tự do của em gái Omega.  Đại lão B được cứu khỏi lồng buôn người nhưng phải khoác giáp nặng nề, chiến đấu nơi nguy hiểm nhất mà không bao giờ nhận được thiện cảm.  Đại lão C, bị ngàn người phỉ nhổ, được Nero đưa ra ánh sáng nhưng lại bị buộc mang tài nguyên nghiên cứu ra tiền tuyến, mất đi vinh hoa phú quý của Tể tướng. Với Đại lão D, người vốn là thanh mai trúc mã, Nero ban đầu không biết cách kéo thù hận.  Nhưng rồi hắn phát hiện, mỗi khi Thánh Tử (nhân vật chính thụ) chúc phúc hắn bằng nụ hôn trong hôn lễ, giá trị thù hận của các đại lão đều tăng vọt.  Thế là, Nero lập tức kéo cổ Thánh Tử xuống, quyết định để Thánh Tử “làm” thêm mấy lần nữa.  Hệ thống vui mừng khôn xiết: “Ký chủ, giá trị thù hận tăng điên rồi! Ký chủ đời này thật giỏi!”  Nero cũng hài lòng: “Thánh Tử, dùng tốt.” Khi giá trị thù hận đã đầy, hệ thống chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ. Tuy nhiên, những cốt truyện quan trọng như báo thù và chiến bại đều không xảy ra.  Vị đế vương tóc bạc đứng kiêu hãnh trên đỉnh cơ giáp, nhìn xuống kẻ xâm lược thất bại. Chiếc áo choàng đỏ tươi đẫm máu còn chói mắt hơn mặt trời.  Hệ thống cảnh báo cốt truyện lệch lạc và hình phạt ngẫu nhiên.  Nero mỉm cười hỏi: “Sẽ là hình phạt gì đây?” Lời chưa dứt, kỳ phân hóa của hắn vừa kết thúc. Vị hoàng đế tương lai được xác nhận sẽ là Alpha cường đại lại âm thầm phân hóa thành Omega đỉnh cấp ngay giữa ánh mắt và tiếng reo hò của hàng tỷ thần dân. Mùi tin tức tố bí ẩn từ ngai vàng lan tỏa. Bốn đôi mắt tưởng như ngoan ngoãn cúi xuống, bỗng ngẩn ra.  — Trong mắt chợt hiện lên màu đỏ tươi của khát dục. “Người là đóa hồng kiêu sa. Người là vàng được nung từ liệt hỏa. Nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ dùng xiềng xích vàng ròng xa hoa nhất để giam cầm người vào nhà tù chỉ thuộc về chính ta.”   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 784 Chương 783 Chương 782 Chương 781 Chương 780

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 44

Chương 44: Chương 44

Hắn khẽ nói, vẫn là dùng cái giọng khàn khàn, lãnh đạm không bận tâm ấy.

“Thế nên, ngươi cũng sẽ kế thừa chứng điên của hắn, sống sờ sờ rồi cắn đứt tai thị nữ sao?”

Bạch Lang Kỵ không nói thêm lời vô nghĩa nào.

“Cạch” một tiếng, súng đã lên đạn.

Nero quát chói tai: “Bạch Lang!!”

Ngón tay của Bạch Lang Kỵ đang bóp cò súng, khó khăn lắm mới dừng lại ngay trước khi chùm tia sáng b*n r*.

Kỵ sĩ đứng yên tại chỗ vài giây.

Hắn nắm chặt rồi lại nắm chặt tay trái, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, lặng lẽ thu súng, trở về đứng trước mặt Nero.

Thấy kỵ sĩ trưởng dừng tay, các Lang Kỵ khác phía sau Nero cũng lần lượt thu súng, một lần nữa đóng giáp lại.

Lúc này Nero mới thong thả thả lỏng lưng, dựa vào ghế một lần nữa.

“Hermann • Heydrich, xem ra hôm nay, ta không có cách nào có được bất cứ thứ gì từ ngươi.”

Heydrich rũ mắt, khẽ cong môi: “Rất vui vì chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận, Bệ hạ.”

Nero chống cằm, đầu ngón tay đeo găng chậm rãi vuốt qua môi dưới, bỗng nhiên như vô tình nhớ ra điều gì:

“Ta nhớ rõ, em gái duy nhất của ngươi cũng đang thụ án ở đây phải không?”

Thân hình Heydrich không động đậy, duy chỉ có lông mi đen như quạ đột nhiên run lên.

Hắn không nói gì nữa, chỉ khó khăn mà nuốt một chút.

Nero: “Tên là Eva • Heydrich, đúng không?”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa phòng khách liền truyền đến tiếng hét chói tai của một cô gái.

“Thả tôi xuống! Thả tôi xuống, tên đồ tể đáng chết, quân sai của bạo quân đáng bị trời tru diệt này!”

Eva • Heydrich, hôm nay cũng như mọi khi tránh né quân đồn trú pháo đài, trà trộn vào đám đông để ăn cơm.

Khi cô và anh trai bị lưu đày đến pháo đài xa xôi này, cô 7 tuổi, còn Heydrich mới chỉ 16 tuổi.

Gia tộc đã hoàn toàn bị hủy diệt, ngoài nhau ra, họ không còn bất kỳ người thân nào có cùng huyết thống.

Cô không rõ anh trai rốt cuộc đã làm gì vì cô. Công việc bảo dưỡng nhiên liệu có tỷ lệ tử vong cực cao, chỉ có cô là không phải làm;

Bữa ăn bổ sung dinh dưỡng hàng ngày, chỉ có cô có quy cách giống như quân đồn trú.

Cho đến ngày hôm đó, cô thấy anh trai mình, người từ nhỏ đã thông minh và kiêu ngạo, quỳ xuống hành lễ trước mặt một đám quan quân pháo đài, sau đó mang theo một thân đầy vết thương mới, kéo lê xiềng xích nặng nề, quỳ gối đầy tủi nhục tiến về đài chỉ huy —

Cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không có tư cách tự sát như cha mình.

Nhưng theo tuổi tác gia tăng, cơ thể phát triển, ngũ quan của cô bắt đầu trở nên xuất chúng như anh trai mình.

Số lần quần áo bị kéo trên người ngày càng nhiều. Khóa cửa phòng giam đơn bị cạy hỏng, khi tắm luôn có bóng người đứng lặng.

Và một sáng nọ, cô gần như tuyệt vọng phát hiện, mình vẫn còn ở trong phòng giam mà phân hóa thành Omega.

Cô đã trộm dao cạo râu trong phòng giam nam giới, sống sờ sờ tự cắt đi tuyến thể ở sau cổ mình xuống.

Nhớ lại cha từng dùng một con dao cạo râu để tự sát, Eva vừa quấn băng gạc quanh cổ mình, vừa không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi như mưa.

Cô thường xuyên nghĩ đến cái chết.

Nhưng bóng dáng anh trai kéo xiềng xích quỳ gối hành lễ, khắc sâu vào lòng cô, đẫm máu như thế.

Điều này khiến cô liên tục cầm lấy lưỡi dao, rồi lại chỉ có thể ném sang một bên, lặng lẽ ôm đầu khóc rống.

Eva đờ đẫn ăn xong bữa sáng, trở lại vị trí làm việc.

Chưa kiểm tra được vài phút, một người quân đồn trú cởi áo quân phục đi bộ đến bên cạnh cô.

“Sao hôm nay nghe có vẻ ngọt vậy? Là xịt nước hoa sao?”

Quân đồn trú cợt nhả, thân thể cứ cọ sát vào người cô.

“Không phải vì muốn gặp ta mới xịt nước hoa đó chứ? Muốn gặp ta, sao không nói với ta?”

Eva không nói một lời, cầm cờ lê liền bỏ đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, cô đã bị ba tên quân đồn trú dồn vào góc tường.

“Xin các người rời đi,” cô cố gắng bình tĩnh nói, dù giọng đã run rẩy dữ dội, “Tôi còn có công việc chưa làm xong.”

“Công việc? Công việc gì có thể quan trọng hơn việc ở bên chúng ta vui vẻ?”

Càng ngày càng tiến tới gần.

Cô không ôm hy vọng mà nhìn về phía sau lưng đám quân đồn trú, nhưng chỉ nhìn thấy những tù phạm với vẻ mặt đờ đẫn.

Trong số họ, không ít người từng bị tư lệnh pháo đài c**ng b*c ra chiến trường, nhưng lại sống sót trở về dưới trình độ chỉ huy ưu việt của Heydrich.

Nhưng lao dịch nặng nề, tương lai tăm tối, có thể dễ dàng nuốt chửng mọi lương tri của một người.

“Eva • Heydrich?”

Một Lang Kỵ đế quốc cao lớn, đang cầm một tấm ảnh, đứng phía sau ba tên quân đồn trú.

Hắn thậm chí còn cao hơn nửa cái đầu so với tên quân đồn trú cao nhất.

Xác nhận các đặc điểm khuôn mặt xong, Lang Kỵ đó thu hồi ảnh, giống như vặt mấy con gà con vậy, dễ dàng ném đám quân đồn trú sang một bên.

Chiếc ủng quân đội bằng kim loại nặng nề đạp đất, từng bước đi về phía Eva.

…Lang Kỵ đế quốc?

Lang Kỵ đế quốc sao lại ở đây?

Trong bộ não hỗn loạn của Eva, cô chợt nhớ đến câu ngạn ngữ từng nghe khi còn nhỏ — “Nơi gót sắt của đế vương đạp đến, ắt có dấu chân bầy sói theo sau.”

Lang Kỵ ở đây, vậy có nghĩa là…

Cô còn chưa nghĩ kỹ, liền thấy Lang Kỵ trước mặt đưa tay ra, nhắc cổ cô lên.

Eva: “?”

Sau một trận trời đất quay cuồng, cô bị Lang Kỵ vác lên vai giáp.

Eva: “??? Khoan đã, ngươi… ngươi thả ta xuống!!”

Cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt, còn “Bang” một tiếng, đánh lệch một bên tai sói trên mũ giáp.

Lang Kỵ lặng lẽ đẩy bàn tay đang làm loạn, sửa lại cái tai.

Trong lúc liều mạng đá vào cái cục sắt này, mà không hắn ta còn không thèm để ý, nội tâm Eva vốn luôn bị sợ hãi đè nén, cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Eva bật khóc lớn: “Ngươi, ngươi thả ta xuống! Thả ta xuống, ngươi, tên đáng chết này, quân sai của bạo quân bị trời tru diệt này!”

Tấm lưng sắc bén thẳng tắp của Heydrich, xương sống tưởng cứng rắn như sắt thép như thể bị tiếng khóc rút sạch hoàn toàn.

Hắn rất chậm rãi, không tiếng động mà cúi đầu.

Chóp mũi cao thẳng, gần như chạm vào tấm thảm phòng khách.

Đối với nghi lễ đế quốc mà nói, đây là nghi lễ quỳ lạy hèn hạ nhất, chỉ những nô lệ buôn bán phi pháp mới thực hiện.