Tối Cường Hệ ThốngChương 1107
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.4/10 từ 707 lượt Thể loại: Tiên Hiệp, Hài Hước Phóng tác: †Ares† Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào Truyện cực kỳ hài, cực kỳ bựa nhưng đôi lúc cũng rất tình cảm nhẹ nhàng xen lẫn với bi tráng. Truyện không tồn tại ngựa giống càng không có “tất cả đều thuộc về nhân vật chính” Ngươi giống những nhân vật trong tiểu thuyết? Không sao hết. Ca có “hệ thống bỉ ổi” có thể cân cả thiên hạ này. ——– Một bộ tiên hiệp kể về một kẻ lưu manh giả danh thánh sống và kết hợp đầy đủ yếu tố bựa, hài, bi thương, tình cảm. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1107

Chương 1106: Tiếng xương cốt vặn vẹo.

Đạo phòng tuyến trọng yếu nhất của Vô Tận đại lục, Ngự Linh lão tổ suất lĩnh đệ tử phòng thủ nơi đó, phía sau sơn mạch, có thành thị mà người phàm sinh sống, nếu sơn mạch bị công phá, đám bình dân phía sau núi chắc chắn phải chết.  

 

Tuy người phàm không được người tu luyện để trong mắt, nhưng bọn họ là căn cơ của tất cả tông môn, nếu như người phàm không có, tất cả tông môn cuối cùng đều sẽ diệt vong, không có huyết dịch mới gia nhập, tông môn tự nhiên không thể tiếp tục trường tồn.  

 

 

Lúc này, Lâm Phàm đang phiêu phù tại một chỗ nào đó.  

 

 

– Nơi này là Thiên Hà sơn mạch?  

 

 

Lâm Phàm nhìn tường thành hùng vĩ phía trước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong thời gian ngắn ngủn khi Nguyệt Ảnh đại lục xâm lấn lại có thể thành lập ra một tường thành hùng vĩ như thế, quả thật khủng khiếp a.  

 

 

 Lần này hắn đến đây muốn giết vài tên Chủ Thần, Chủ Thần trên Nguyệt Ảnh đại lục rất nhiều, nếu may mắn có thể gặp một hai tên.  

 

 

Thời điểm đáp xuống tường thành, Lâm Phàm khẽ cau mày, tình huống có gì đó không đúng.  

 

 

Trên tường thành, có rất nhiều đệ tử, toàn bộ bọn họ đều hướng mặt ra ngoài, nhưng nhưng không một ai nhúc nhích.  

 

 

– Ngự Linh lão tổ?  

 

  

Lâm Phàm phát hiện Ngự Linh lão tổ lúc này cũng đứng một chỗ, nhưng có chút không đúng, sau đó vỗ nhẹ vai hắn.  

 

 

Nhưng không ngờ, khi chạm vào đối phương, Ngự Linh lão tổ lại ngã xuống đất như mất đi tri giác. Lâm Phàm nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhưng phát hiện thân thể hắn cực kỳ mềm mại, hình như tất cả huyết nhục trong cơ thể đều đã biến mất, chỉ để lại một cái túi da.  

 

 

– Ngự Linh lão tổ…  

 

 

Sắc mặt Lâm Phàm biến đổi, trở nên cảnh giác, nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng hô hấp cũng không có, chỉ có tiếng côn trùng kêu chít chít.  

 

 

Một trận gió thổi nhẹ qua.  

 

 

Vô số đệ tử đang đứng trên tường thành nháy mắt bị thổi ngã, một đoàn chất lỏng sềnh sệch từ thân thể bọn họ tràn ra, mùi thối bốc lên nức mũi, buồn nôn đến cực điểm.  

 

 

– Chuyện này rốt cuộc như thế nào?  

 

 

Lâm Phàm ngồi chồm hỗm xuống sờ thân thể Ngự Linh lão tổ, hơi dùng sức một chút né da hắn ra, phát hiện có những con sâu màu đen lớn chừng ngón tay đang bò lúc nhúc, mà phía cổ có một cái lỗ máu, hình như bị thứ gì đó thâm nhập vào cơ thể, nuốt hết huyết nhục, chỉ lưu lại một cái túi da.  

 

 

Lâm Phàm nhìn bốn phía, muốn tìm xem có ai còn sống không, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến.  

 

 

– Sư huynh… Cứu ta…  

 

 

Phương xa, một tên đệ tử loạng choạng đi đến.  

 

 

Lâm Phàm lập tức lên trước, đỡ lấy hắn.  

 

 

– Chuyện gì đã xảy ra?  

 

 

Tình huống nơi này thật sự quá kinh khủng, Ngự Linh lão tổ là Tiên Vương cường giả, tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng không thể vô thanh vô tức lại bị giết, hơn nữa, xung quanh không có bất kỳ dấu hiện chiến đấu nào, không biết bọn họ chết như thế nào.  

 

 

– Sư huynh… Cứu ta.  

 

 

m thanh đệ tử khàn khàn, trong miệng chảy ra chất lỏng màu xanh lục, trong đôi mắt có một điểm đen thật nhỏ đang di động, khuôn mặt cũng bắt đầu dữ tợn, cái đầu chợt xoay ngoắt 180 độ.  

 

 

Kẽo kẹt!  

 

 

Kẽo kẹt!  

 

 

Tiếng xương cốt vặn vẹo.  

 

 

Lâm Phàm đặt tay vào người tử tù này, sinh mệnh lực ầm ầm rót vào trong, tinh quan trong mắt lóe lên, hắn phát hiện cơ thể đệ tử này đã không đãng một mảnh, tất cả bộ phận đều biến mất, huyết nhục gần như không còn, có thể chống đỡ đến hiện tại, chắc do vật khát thường trong cơ thể hắn điều khiển.  

 

 

– Sư huynh, cứu ta…  

 

 

Khuôn mặt đệ tử kia ngày càng dữ tợn, thân thể cong lại.  

 

 

Xì!  

 

 

Đúng lúc này, một chủy thủ đen thui đâm xuyên lồng ngực hắn.  

 

 

Thần quan sau cùng trong mắt đệ tử này cũng tiêu tán, môi hơi di chuyển, như đang tìm kiếm trợ giúp cuối cùng.  

 

 

– Rốt cuộc là ai…  

 

 

Sắc mặt Lâm Phàm âm trầm, quái dị, thật sự quá quái dị.  

 

 

Hắn đi lên trước, dùng một tay nắm lấy gai nhọn màu đen, rút ra một cái.  

– Đi ra cho ta…