Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 6 lượt Có cp Tướng quân thô kệch x tiểu bạch thỏ motip tiếng lòng càng đọc càng ko dừng được không? —- Gỡ mì,,,n: SIÊU HÀI~ —- 1. Ta vốn là đích nữ tướng phủ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thân phận tôn quý chẳng ai bì kịp. Phụ thân một đời thanh liêm chính trực, là văn thần đắc lực, triều đình trong ngoài không ai không kính phục. Khi ta còn chưa ra đời, thánh thượng từng thuận miệng nói: nếu là nữ nhi, tất gả cho thái tử, lập làm trữ phi. Đáng tiếc ta vừa sinh ra, quẻ đã nói rằng khó qua nổi tám tuổi, lời hứa trữ phi liền mặc nhiên gác lại. Phụ thân tuổi xế chiều mới có được ta, coi ta như châu ngọc trong tay, cầu y khắp thiên hạ. Dưới sự tận tâm của các danh y, rốt cuộc cũng nuôi dưỡng được ta đến mười sáu tuổi. Thân thể dần khỏe hơn, song bởi lời hứa trữ phi năm ấy, chẳng ai dám tới cầu hôn. Ta tự hiểu, bản thân tuyệt đối không thể nhập Đông cung. Ta sinh ra dung mạo quá đỗi diễm lệ, thiếu đi vẻ đoan trang; dù thân thể hồi phục cũng chẳng thể làm trữ phi. Mà thân phận ta lại quá cao, chẳng ai có thể vượt qua ta để trở thành chính thê. Thánh thượng ắt cũng mang lòng áy náy, bèn chỉ hôn ta với đích tử nhà họ Bùi, lại sai hoàng hậu định ngày đẹp. Bùi Trường An, mười tuổi nhập quân doanh, chiến công hiển hách, được người gọi là thiếu niên tướng quân, nhưng cũng vì thủ đoạn tàn khốc mà mang tiếng dữ khắp nơi. Tương truyền hắn giết người không chớp mắt, là kẻ hung tàn chẳng kể sinh linh. Ta tuy chưa từng gặp qua, song cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp, trong ký ức còn nhớ đại ca từng bị hắn ức hiếp. Bùi lão tướng quân giữ ngôi võ thần, thánh thượng trọng dụng võ tướng, văn thần vì thế vốn nhiều bất mãn. Phụ thân cùng Bùi lão tướng quân chính kiến bất đồng, từ lâu kết thù oán. Chỉ dụ ban hôn vừa tới, mẫu thân liền tức đến ngất đi. Phụ thân cho là Bùi gia cố ý cầu hôn, tức giận đến nỗi ôm ngực, đem từ trên xuống dưới nhà họ Bùi mắng chửi một trận. Ngay cả a huynh vốn nho nhã ôn hòa cũng mặt mày dữ tợn, miệng phun nước bọt mà hùa theo. Đó là lần đầu tiên ta thấy phụ huynh nói ra lời thô bỉ như thế. Hai người vừa mắng vừa sai người lấy quan phục, khí thế hùng hổ muốn vào cung diện thánh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 28

Chương 28: Hoàn

Yến An Dao đang trị thương trong gian phòng bên cạnh chủ viện, ta đến nơi, nha hoàn đều bị nàng cho lui ra, chỉ một mình chờ trong phòng.

Ta khuyên Bùi Trường An ở ngoài, còn mình thì bước vào.

Nàng cúi đầu ngồi nơi tháp, dù đã thoa dược, song vết bỏng nơi tay còn đỏ rát hơn khi ở Thủy Nguyệt đình.

“Hôm nay… ngươi sớm đã biết ta muốn hãm hại ngươi rồi phải không?” Nói lời này, nàng vẫn không ngẩng đầu.

Ta ngồi xuống ghế bên cạnh, thành thật đáp: “Không biết.”

“Vậy tại sao ngươi lại nhận trước mặt Thái tử là làm ta bị bỏng?” Nàng ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.

“Ngươi đang thương hại ta sao?”

Ta lắc đầu: “Ta làm vậy, là bởi trong mắt ta, Yến An Dao vốn khinh thường chuyện này, tuyệt chẳng bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như thế.”

Lời này như một mũi nhọn, làm nàng giận dữ bật cao giọng: “Ngươi bớt giả vờ hiểu ta! Miệng lưỡi hoa mỹ, chẳng qua muốn nhìn ta thê thảm mà thôi!”

Ta không chấp nhặt, tự mình nói tiếp:

“Ta và ngươi lần đầu gặp, là năm ta mười một tuổi, ở yến thọ Trường công chúa. Âm Âm từng bảo, ngươi lớn lên theo quân, đã thấy sa mạc mênh mông, từng trèo lên tuyết sơn cao vời. Ngươi cùng huynh tập võ, học được không ít tinh hoa của Yến tướng quân.”

“Ngươi im miệng! Đừng nói nữa!” Nàng bịt chặt tai, không muốn nghe.

“Khi ấy bệnh tim của ta còn nặng, đi vài bước liền khó thở, mà ngươi lại quấn hồng tiên bên hông, kiêu dương rực rỡ, muốn đi đâu liền đi đó. Ta nhớ rõ ngày ấy, dưới gốc nguyệt quý sau vườn Trường công chúa, ngươi từng thề nguyện, mai sau nhất định làm nữ tướng quân.”

“Khi nghe ngươi nói, ta vừa ngưỡng mộ vừa kính phục, bởi cả đời này ta vốn chẳng thể có cơ hội ấy. Khi ấy ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thành nữ tướng quân.”

“Nhưng hiện giờ… ngươi lại đang làm gì?”

Rốt cuộc Yến An Dao bật khóc.

Ta lặng lẽ ngồi nhìn nàng đau khổ giãy giụa.

Hồi lâu, nàng ngã xuống giường, khẽ hỏi: “Ta gọi ngươi tới, hẳn hắn không đồng ý chứ?”

“Ừ.”

“Vậy sao ngươi vẫn đến, chẳng sợ sao?”

“Ta biết ngươi sẽ không hại ta.”

Thanh âm Yến An Dao khẽ khàng: “Ngay cả bản thân ta cũng dám dội nước sôi, ngươi cớ gì nghĩ ta sẽ không hại ngươi?”

“Ngươi nếu thật muốn hại, đâu cần đợi tới nay. Trước khi ta thành thân, ra tay chẳng phải càng dễ sao?” Ta biết nàng sẽ không. Một đứa trẻ từng thề làm nữ tướng, nguyện hi sinh vì quốc gia, sao có thể hại kẻ vô tội.

Nàng nằm bất động, như người đã tuyệt vọng, không còn màng đến bất cứ thứ gì.

“Yến An Dao, ngươi vốn nên là tuyết ưng tung cánh trên núi tuyết, tự do tự tại, chứ không phải chim nhỏ bị giam cầm trong lồng, chờ người ban cho hạt kê.”

“Ta hy vọng ngươi có thể phấn chấn trở lại.”

“Ha ha ha ha…” Nàng bỗng bật cười, cả thân thể run lên theo tiếng cười ấy, rồi bật khóc, nước mắt giàn giụa.

Nói hết những gì cần nói, ta đứng dậy định đi.

“Lưu Uyển Khê.” Nàng gọi ta lại.

“Hà Tử Âm bao lần gây họa, nhiều năm nay đều nhờ ngươi đứng ra thu dọn phải không? Họ đều nói ngươi yếu ớt nhiều bệnh, cần được che chở, nhưng trong lòng ngươi, ngươi cũng mong làm tuyết ưng, phải không?”

“Đúng.” Trong mộng cũng khao khát.

“Ngươi khuyên ta làm ưng, sao bản thân lại nguyện làm chim trong lồng?”

“Giờ thì không.” Ta nhìn cánh cửa khép chặt, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, trước mắt sáng sủa hẳn ra.

Tiếp quản gia nghiệp Bùi gia, xây nhiều thiện đường, lo quân lương cho tiền tuyến, cấp lương thực cứu tế nạn dân – lẽ nào không phải cũng là cánh ưng sao?

Bùi Trường An vẫn chờ ngoài cửa. Vừa thấy ta đi ra, hắn liền khẩn trương dò xét, chắc rằng ta không bị thương mới yên lòng.

“Bùi Trường An, ta đói rồi.”

Đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng tên hắn. Trong mắt hắn lóe lên một đạo quang mang ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cả người cứng đờ, dường như không dám tin, sợ bản thân nghe nhầm.

“Vừa rồi nàng gọi ta là gì?”

“Bùi Trường An, ta thật sự đói rồi.” Ta chủ động nắm lấy tay hắn, mỉm cười ôn nhu.

“Ta… ta, chúng ta về ăn cơm thôi.” Niềm vui bất ngờ khiến hắn choáng váng, vội vàng siết chặt bàn tay ta, mấy ngày qua nỗi lo âu và bóng tối đều tan sạch trong khoảnh khắc này.

Ta rốt cuộc cũng quyết định dũng cảm đối diện lòng mình.

Mọi người lúc nào cũng muốn thay ta che gió chắn mưa, nhưng ta cũng muốn giúp lại mọi người, tận tâm tận lực.

[Toàn văn hoàn.]