Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 6 lượt Có cp Tướng quân thô kệch x tiểu bạch thỏ motip tiếng lòng càng đọc càng ko dừng được không? —- Gỡ mì,,,n: SIÊU HÀI~ —- 1. Ta vốn là đích nữ tướng phủ, danh xưng đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thân phận tôn quý chẳng ai bì kịp. Phụ thân một đời thanh liêm chính trực, là văn thần đắc lực, triều đình trong ngoài không ai không kính phục. Khi ta còn chưa ra đời, thánh thượng từng thuận miệng nói: nếu là nữ nhi, tất gả cho thái tử, lập làm trữ phi. Đáng tiếc ta vừa sinh ra, quẻ đã nói rằng khó qua nổi tám tuổi, lời hứa trữ phi liền mặc nhiên gác lại. Phụ thân tuổi xế chiều mới có được ta, coi ta như châu ngọc trong tay, cầu y khắp thiên hạ. Dưới sự tận tâm của các danh y, rốt cuộc cũng nuôi dưỡng được ta đến mười sáu tuổi. Thân thể dần khỏe hơn, song bởi lời hứa trữ phi năm ấy, chẳng ai dám tới cầu hôn. Ta tự hiểu, bản thân tuyệt đối không thể nhập Đông cung. Ta sinh ra dung mạo quá đỗi diễm lệ, thiếu đi vẻ đoan trang; dù thân thể hồi phục cũng chẳng thể làm trữ phi. Mà thân phận ta lại quá cao, chẳng ai có thể vượt qua ta để trở thành chính thê. Thánh thượng ắt cũng mang lòng áy náy, bèn chỉ hôn ta với đích tử nhà họ Bùi, lại sai hoàng hậu định ngày đẹp. Bùi Trường An, mười tuổi nhập quân doanh, chiến công hiển hách, được người gọi là thiếu niên tướng quân, nhưng cũng vì thủ đoạn tàn khốc mà mang tiếng dữ khắp nơi. Tương truyền hắn giết người không chớp mắt, là kẻ hung tàn chẳng kể sinh linh. Ta tuy chưa từng gặp qua, song cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp, trong ký ức còn nhớ đại ca từng bị hắn ức hiếp. Bùi lão tướng quân giữ ngôi võ thần, thánh thượng trọng dụng võ tướng, văn thần vì thế vốn nhiều bất mãn. Phụ thân cùng Bùi lão tướng quân chính kiến bất đồng, từ lâu kết thù oán. Chỉ dụ ban hôn vừa tới, mẫu thân liền tức đến ngất đi. Phụ thân cho là Bùi gia cố ý cầu hôn, tức giận đến nỗi ôm ngực, đem từ trên xuống dưới nhà họ Bùi mắng chửi một trận. Ngay cả a huynh vốn nho nhã ôn hòa cũng mặt mày dữ tợn, miệng phun nước bọt mà hùa theo. Đó là lần đầu tiên ta thấy phụ huynh nói ra lời thô bỉ như thế. Hai người vừa mắng vừa sai người lấy quan phục, khí thế hùng hổ muốn vào cung diện thánh. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 14

Chương 14

Dáng vẻ ấy khiến ta bị dồn vào góc giường, bối rối nói khẽ:

“Tướng quân, ngài ngồi gần quá, ta sắp chẳng còn chỗ.”

Ta vốn chỉ muốn hắn ngồi xa hơn, nào ngờ vừa dứt lời, hắn mắt tối sầm, yết hầu trượt lên xuống liên tục, càng ngày càng sát lại hơn.

Lữ mụ mụ thấy thế không ổn, vội nói:

“Tướng quân, tiểu thư thân thể yếu, tướng gia cùng phu nhân đã dặn, tạm thời không nên động phòng.”

“Ta biết.” Hắn đáp là biết, song tuyệt không có ý lui lại, ánh mắt tựa móc câu, vẫn bám chặt trên người ta.

“Chuẩn bị nước nóng.” Hắn nói với Lữ mụ mụ.

Thấy hắn chẳng có hành động quá phận, Lữ mụ mụ dắt nha hoàn đi chuẩn bị.

“Đạo trưởng Tùng Sơn từng trao cho ta một phương thuốc ngâm, dùng để thư giãn là tốt nhất. Hôm nay nàng đã mệt cả ngày, hãy tắm gội thảnh thơi.” Nói đoạn, hắn giúp ta tháo mũ miện.

Lúc tháo xong, bàn tay lại khựng lại.

Ngừoi hầu trong phòng vì hành động của hắn mà ngây ngẩn, chẳng ai dám đỡ lấy. Cuối cùng vẫn là nha hoàn vốn hầu hạ trong viện trước kia phản ứng kịp.

Bùi Trường An đôi tay kia xưa nay quen cầm đao, nay tháo trâm cho nữ tử, truyền ra ngoài e chẳng ai tin.

Trong phòng người người mang tâm tư khác nhau, hắn lại chỉ chuyên tâm giúp ta tháo trâm.

【Khó trách nương tử thần sắc mỏi mệt, nhiều trâm ngọc cắm trên đầu thế kia, hẳn nặng lắm.】

Không còn sự ràng buộc, mái tóc dài rũ xuống, ta cũng nhẹ nhõm hẳn.

【Mặt tựa phù dung, mày lá liễu…】

Hắn kéo dài giọng, ánh mắt rơi trên mặt ta, triền miên nóng rực.

Ta lảng tránh ánh nhìn, nghĩ hắn từ nhỏ chẳng ưa đọc sách, vậy mà đọc mấy câu thi từ lại trôi chảy vô cùng.

Lữ mụ mụ đến báo nước nóng đã sẵn, ta mới có cớ thoát khỏi ánh mắt hắn.

“Tiểu thư, Bùi tướng quân thật đáng sợ, vừa rồi hắn nhìn ta một cái, dọa đến giờ chân ta vẫn mềm nhũn.” Đỗ Quyên lo có người nghe lén, nên nói thật khẽ.

Ngâm mình trong nước nóng, ta nhớ lại dáng vẻ hắn ban nãy.

Có lẽ do lâu năm ở trong quân doanh, diện mạo mang theo sát khí, trông thật đáng sợ.

Nếu chẳng phải ta nghe rõ được tiếng lòng hắn, biết rõ trong đầu chỉ nghĩ đến mỹ sắc, e rằng khi bị hắn nhìn chằm chằm, ta sẽ tưởng hắn muốn lấy mạng ta.

“Tiểu thư, nước có phải quá nóng rồi không, sao mặt người đỏ thế?” Đỗ Quyên thử nước.

“Có hơi nóng.” Ta vỗ nhẹ má.

Lữ mụ mụ cũng khẽ khuyên:

“Tiểu thư đừng lo, tướng gia sớm đã căn dặn, nếu tiểu thư chịu ủy khuất, chúng ta sẽ lập tức đưa người về tướng phủ.”

Trước khi xuất giá, phụ thân chẳng biết dặn đi dặn lại bao nhiêu lần: sang Bùi phủ, cứ sống sao cho thoải mái, không cần nhìn sắc mặt ai, đợi triều cục yên ổn, người sẽ nghĩ cách cho ta hòa ly.

Song ta hiểu, cáo mệnh đã phong, muốn hòa ly dễ gì.

Lữ mụ mụ an ủi:

“Ta xem tướng quân tuy mặt lạnh, nhưng cũng không phải kẻ chẳng biết đạo lý. Tiểu thư có gì cần nói, đêm nay cứ mạnh dạn cùng tướng quân thương lượng cho rõ.”

“Vâng.” Ta khẽ gật đầu.

13

Ta bước ra thì thấy Bùi Trường An đã tắm gội xong, chỉ mặc một lớp trung y mỏng màu trắng, mái tóc dài còn ẩm ướt rủ xuống. Hắn vốn tuấn mỹ, giờ lại lộ thêm mấy phần yêu mị.

Trên bàn, hoa quả điểm tâm đã được dọn đi, thay vào đó bày vài món ăn nhẹ.

Hắn nâng chén hướng về phía ta:

“Nương tử, ta có chút đói, nàng không ngại chứ?”

“N… nương tử?” Ta ngẩn người.

Danh xưng này, trong lòng hắn đã kêu không biết bao nhiêu lần, nhưng nay là lần đầu thốt ra thành lời.

“Nương tử nguyện cùng ta uống vài chén chăng?”

Ta mệt cả ngày, lại chẳng ăn được bao nhiêu. Giờ trông thấy bàn thức ăn ngon, cơn thèm đã sớm bị khơi dậy, mà phần nhiều đều là những món ta ưa thích.

“Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lữ mụ mụ không yên lòng, khẽ dặn ta chớ nên uống nhiều.

Ta nhìn bà trấn an, dặn bà chớ lo.

A hoàn định rót rượu cho ta, nhưng bị hắn giơ mu bàn tay ngăn lại, tự mình bưng bình rượu châm cho ta. Chén rót bảy phần, hắn hơi cúi mình, chén rượu dâng tới trước mặt ta.

Khoảng cách gần quá, ta vô thức né sang một bên, rồi dưới ánh mắt hắn chăm chú, ta ngửa đầu uống cạn.

Lạnh mát, chua chua ngọt ngọt, như dâu mận thêm đường, ngon vô cùng.

Đây… cũng gọi là rượu?

Ta chợt bắt được tia tiếu ý thoáng lóe nơi đuôi mắt hắn.

“Đây là rượu mai mẫu thân ta năm ngoái tự tay ủ, chỉ được năm vò. Loại này không say, nương tử thích thì cứ uống thêm mấy chén.”

Nói đoạn, hắn lại rót cho ta một chén.

Ta lại uống cạn, chỉ thấy giải khát, khai vị, càng uống càng muốn uống thêm.

Hắn nửa tựa trên bàn, khóe mắt miệng đều mang ý cười, vẻ mặt thư hoà.

Ta không hiểu hắn cười cái gì, định hỏi thì đã nghe thấy tiếng lòng hắn.

[Ngốc nương tử, rõ ràng là mai ngâm, nào phải rượu đâu.] [Nếu không bày cớ này, nàng tối nay lại phải bụng đói mà gắng gượng.]

Thì ra quả thật là mai ngâm, hắn lừa ta chỉ để khỏi ta đói…

Hắn tuy có phần háo sắc, thủ đoạn cũng không thiếu, song chưa từng làm điều ác với ta.

Việc sau hôn nhân, hẳn còn có thể bàn bạc cho ổn thoả.

Cơm nước xong, nha hoàn bà tử dọn đi, trong phòng chỉ còn hai người. Ta ngồi ngay ngắn, chắp tay trên gối, lấy tư thế đích nữ phủ tướng, cất lời:

“Tướng quân, ta muốn cùng ngài nói rõ vài điều.”

Hắn nghe vậy, hứng thú liếc nhìn:

“Nương tử có gì, cứ thẳng thắn nói ra.”