Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.1/10 từ 42 lượt Sau khi nam chính thăng quan và phát tài, hắn nhanh chóng mở ra cái kết hoàn mỹ cho cái chết của phu nhân mình. Thật không may, Tri Ngu lại chính là phu nhân độc ác của nam chính. Để hoàn thành nhiệm vụ, Tri Ngu đã tỉ mỉ hạ độc nam chính và ngáng chân nữ chính, kết quả là không may lỡ diễn kịch hơi quá đà dẫn đến nữ chính bị cảm động trước tinh thần của nàng, lựa chọn bỏ rơi nam chính và bỏ trốn cùng người trong lòng. Vì vậy, Tri Ngu – nhân vật được thiết lập với tính cách độc ác – buộc phải đối mặt với hai sự lựa chọn: gia nhập phe nam chính hoặc gia nhập phe Hoàng đế phản diện. Ngày đầu tiên, Tri Ngu cố gắng tìm cách gia nhập phe nam chính Thẩm Dục nhưng thất bại. Ngày thứ hai, Tri Ngu không nói hai lời lập tức từ bỏ, quay đầu bỏ chạy âm thầm phát triển quan hệ với Hoàng đế. Đêm khuya, Thẩm Dục tựa cằm lên vai nàng, lười biếng nghiêng mặt, ngửi mùi long tiên hương của Hoàng đế thoang thoảng trên người nàng tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhiệm vụ phản bội nam chính đã hoàn thành, cuối cùng Tri Ngu cũng có thể thoát khỏi hệ thống và có thể làm chính mình. Vào ngày đầu tiên khi nàng làm chủ bản thân mình chính, nàng cố gắng tích góp tiền đồng thời cảm hoá nam chính Thẩm Dục bị mình làm tổn thương về thể xác và tinh thần, không cầu mong hàn gắn lại mối quan hệ, chỉ hy vọng giữa họ không còn nợ nần gì nhau. Ngày thứ hai khi làm chủ bản thân mình, đã hoà giải với nam chính Thẩm Dục. Ngày thứ ba khi làm chủ bản thân mình, Tri Ngu – người dần dần được nam chính Thẩm Dục tha thứ và xem như bằng hữu, đột nhiên lại sự có một dự cảm chẳng lành. Ngày Thẩm Dục đăng cơ, thay vì truy tìm nữ chính quay về, mà hắn lại giam giữ Tri Ngu ngay cách vách – nơi đã từng giam giữ Tiên Hoàng đế. Hắn đẩy ngã “bằng hữu” Tri Ngu xuống đất và nói với nàng: “Nơi này là góc tốt nhất để hắn thưởng thức chúng ta, nàng nghĩ sao?” Tri Ngu đoán được điều gì đó, lúc này mới cảm thấy ớn lạnh sau gáy, nhận ra mình thật sai lầm khi bị hắn mê hoặc và đồng ý kết giao bằng hữu với hắn. Thẩm Dục hắn từ trước đến nay không phải loại người sau khi chia tay thì có thể làm bằng hữu. Tri Ngu: rối loạn cảm xúc, tốt bụng, chậm chạp, lúc đầu không hiểu chuyện yêu đương. Thẩm Dục: bề ngoài ấm áp, nham hiểm và điên cuồng, trước mặt người đời là chính nhân quân tử, sau lưng lại quyến rũ trước mặt nữ chính, sau này não yêu đương + hay ghen. PS: Ở giai đoạn đầu, nam chính không yêu ai, cơ thể và trái tim đều như nhau. Cường thủ đoạt hào/điên loạn/cẩu huyết. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 135

Chương 135: Thế giới khởi nguyên: Thế giới ma cà rồng (5)

Điều khiến Tri Ngu cảm thấy lúng túng không phải là việc tỏ tình thất bại.

Mà là những di chứng bất ngờ phát tác chỉ sau đó vài ngày.

Khi ấy, d*c v*ng như thủy triều, bất ngờ nuốt chửng cả cơ thể cô.

Tri Ngu cảm thấy có điều gì đó không ổn, ban ngày làm việc trong vườn hoa mà tâm trí cô cứ lơ đãng, đến tối lại càng trở nên rối bời vì khao khát được ai đó chạm vào.

Đáng lẽ ra ban đêm là lúc mọi người thức dậy làm việc, nhưng Tri Ngu lại không chịu nổi nữa, đành phải xin người làm vườn già nghỉ nửa ngày.

Cô gái bước đi với đôi chân mềm nhũn, yếu ớt, chỉ muốn nhanh chóng quay về căn phòng nhỏ của mình để có thể che giấu đi tất cả.

Dù trên đường có gặp lại nhân vật chính đã khiến cô xấu hổ lần trước, thậm chí cô gái nhỏ còn quên luôn cả phép lịch sự tối thiểu mà phớt lờ người chủ nhân này, bóng dáng vội vàng rời đi vừa nhanh vừa gấp gáp.

Người đàn ông vốn chỉ vô tình đi ngang qua bất giác khựng bước chân lại, anh nâng đôi mắt màu xám bạc lên nhìn theo bóng lưng của cô.

Anh phát hiện từ sau lần gặp mặt trong vườn hoa đó, gần như cô đã không thèm để ý đến anh nữa rồi.

Anh từng muốn hỏi lý do, nhưng lần này khi nhìn thấy anh, cô cũng lại tìm cách né tránh mình.

Sau một giấc ngủ dài, Tri Ngu phát hiện triệu chứng trên cơ thể tuy chưa hoàn toàn biến mất nhưng đã đỡ đi phần nào.

Cô thức dậy và nhận ra tấm đệm gần như bị mồ hôi thấm ướt hết cả đêm, thân thể vẫn mềm nhũn đến mức chẳng còn chút sức lực nào.

Trước kia khi còn bị giam trong lồng chứa, cô từng nghe nói triệu chứng này phải mất ít nhất nửa năm mới cai được, nhưng vì cảm giác quá sung sướng nên gần như chẳng ai thật sự tự nguyện dứt bỏ nó.

Mà đối với Tri Ngu mà nói, việc cô còn sống đã là điều vô cùng quý giá rồi, vì thế, cô chẳng thể vì lý do khó mở lời này mà quay sang trách cứ đối phương.

Mặc dù như vậy, nhìn vào tình trạng hiện tại cứ tiếp diễn, rõ ràng là cô sẽ không thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Khi mặt trăng đã lên, Tri Ngu tìm đến một cô hầu gái mà dạo gần đây khá thân thiết với mình.

Cô muốn hỏi xem liệu có cách nào giúp xoa dịu, can thiệp hay là kiềm chế được những triệu chứng này không.

Nghĩ đến chuyện không lâu trước nam chính còn nói không thích mình… nếu tình trạng hiện tại của Tri Ngu mà bị anh biết được, e rằng sẽ càng xấu hổ hơn.

“Cô đang hỏi về thói quen giao phối hằng ngày của các quý tộc sao?”

Cho nên cô chỉ dám ấp úng, hỏi một cách đầy kín đáo.

Cô hầu gái chẳng hề bận tâm, thản nhiên chia sẻ với cô tất cả những gì mình biết.

“Các quý tộc vì để duy trì sức mạnh và huyết thống thuần khiết, thường chỉ lên giường với những người có sức mạnh tương xứng với mình.”

“Hơn nữa, rất nhiều tập tục xấu cũng đã bị loại bỏ rồi, ví dụ như người Trái Đất xa xưa thích hôn môi… cô biết đấy, hành vi gây buồn nôn đó rất mất vệ sinh, cho nên ở đây hôn môi bị xem là hành động cực kỳ th* t*c, chẳng tao nhã gì cả…”

Cô hầu gái nói rất nhiều, rồi lại đùa giỡn với Tri Ngu: “Nhưng thỉnh thoảng, họ cũng sẽ lén lút tư tình với dân thường, điều này cũng chẳng có gì to tát.”

“Chỉ là, nhất định phải nhớ là tuyệt đối không được trèo lên người chủ nhân, hành động đó thể hiện sự bất kính nghiêm trọng, sẽ khiến chủ nhân mất hết thể diện.”

Có lẽ vì thấy Tri Ngu cứ hỏi dồn dập, dường như cô hầu gái đã nhìn ra điều gì đó, liền cười khẽ và nói: “Còn về chuyện giao phối ấy à… họ sẽ không bao giờ chọn Huyết Nô của mình, trừ phi là những kẻ có đời sống riêng tư cực kỳ phóng túng, cho nên …”

Cô ấy nhìn Tri Ngu đầy tiếc nuối, giọng càng lúc càng hoạt bát: “Hay là cô thử cân nhắc tôi xem sao? Tôi còn có thể cho cô chọn ở trên …”

Tri Ngu: “…”

Cô đang định đỏ mặt từ chối thì từ phía sau lưng cô hầu gái có một cô gái khác bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ cô ấy: “Đồ xấu xa, lại đi trêu mấy cô gái xinh đẹp nữa rồi…”

Hai chị em lè lưỡi trêu Tri Ngu, rồi cùng nhau cười đùa ríu rít bỏ đi.

Nơi này phần lớn mọi người đều hiểu rõ về giới quý tộc, nhưng không ai biết rõ về vấn đề liên quan đến Huyết Nô.

Tuy vậy, cô hầu gái đã chỉ cho Tri Ngu một nơi có thể tìm kiếm câu trả lời qua sách cổ, trước khi trời sáng, sau khi hoàn thành công việc, cô ấy đưa Tri Ngu đến một thư phòng xa lạ.

Tri Ngu không khỏi thấy nghi hoặc vì nơi này có vẻ quá mức xa hoa, lúc này đối phương chỉ thản nhiên đáp: “Nơi này là thư phòng riêng của chủ nhân.”

Tri Ngu lập tức chần chờ: “Như vậy không hay lắm đâu…”

Cô hầu gái nói: “Không sao, dù sao ở đây cũng chỉ có mỗi chỗ này là có thư phòng, cô cứ đọc xong thì ra nhanh một chút là được, tôi đi trước đây.”

Sau khi cô hầu gái rời đi, Tri Ngu bị bỏ lại một mình trong thư phòng.

Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ đành bước vào để cố gắng nhanh chóng tìm ra cuốn sách mình đang cần.

Ban đầu vì sách quá nhiều, cô không tìm thấy nội dung mình cần, ngược lại, cô lại vô tình đọc trúng một cuốn sách ghi chép về lịch sử khởi nguyên của giới quý tộc.

Ngay trang đầu tiên vừa mở ra là một hình đồ đằng giao long bạc sống động như thật.

Hình ảnh ấy quá mức chân thực, khiến cô suýt nữa hốt hoảng mà làm rơi cả quyển sách khỏi tay.

Nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra đôi đồng tử bạc lạnh lẽo kia không hề chuyển động, dù có chạm tay vào cũng chỉ là một hình vẽ bình thường in trên mặt phẳng giấy.

Cô lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đặt quyển sách về chỗ cũ rồi tiếp tục tìm kiếm sâu hơn bên trong.

Mãi đến khi tìm theo mục phân loại, lật đến khu vực viết về sinh lý và một số kỹ năng liên quan, cô mới tìm thấy vài ghi chép có liên quan.

Thế nhưng, vốn từ của Tri Ngu lại quá ít.

Dù miễn cưỡng có thể nhận ra một vài từ ngữ, nhưng có quá nhiều thuật ngữ lạ lẫm, không thông dụng hỗn tạp trong đó, khiến cô gần như không thể suy luận được ý nghĩa dựa vào ngữ cảnh.

Càng đọc cô càng lo lắng, đang lúng túng không biết phải làm gì thì sau lưng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Cô đọc không hiểu?”

Giọng điệu của đối phương dường như có chút bất ngờ.

Tri Ngu giật nảy mình, vội quay người lại thì thấy anh đã quay về từ lúc nào không hay.

Cô lập tức luống cuống theo phản xạ giấu quyển sách ra sau lưng, khi đó mới nhận ra hành động ấy trông càng đáng nghi hơn, đành vội vã giải thích: “Tôi… tôi không phải là kẻ trộm”

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm đánh giá cô.

Đương nhiên anh biết cô không phải kẻ trộm, là anh ngửi được mùi hương của cô và cứ thế đi theo đến đây.

Thế nhưng, ánh mắt dò xét của anh trong mắt Tri Ngu lại giống như một sự nghi ngờ, khiến cô không thể không đỏ mặt mà đưa cuốn sáng trong tay ra.

Người đàn ông cúi xuống nhìn thấy dòng chữ “Kỹ năng g*** h*p” được in nổi bật trên cuốn sách, vẻ mặt thoáng hiện vẻ trầm ngâm.

“Cô đang tìm hiểu mấy thứ này sao?”

Anh đưa tay nhận lấy quyển sách, giọng nói bình thản, nhưng lại đầy ẩn ý: “Nếu thật sự cần, tôi có thể tìm giúp cô.”

Tri Ngu: “……”

Nếu cô phủ nhận thì chẳng phải lại càng giống như đang che giấu ý đồ khác không?

Cô càng lúc càng đỏ mặt, đành thừa nhận: “Đúng là tôi muốn tìm hiểu…”

“Tôi muốn tìm phần liên quan đến Huyết Nô…”

Việc đọc hiểu với Tri Ngu vốn cực kỳ khó khăn, nhưng với anh lại dễ dàng như trở bàn tay.

Anh lật chính xác đến phần nội dung cô cần, nhưng điều đáng ngại là ngay cả nội dung bày ra trước mắt thì cô cũng đọc không hiểu.

Giọng nói của người đàn ông vang lên, trong trẻo nhưng trầm thấp đọc cho cô nghe.

Một số nội dung gần như giống y hệt như những gì Tri Ngu đã biết.

“Có thể lựa chọn giao phối với một cá thể khác giới… hoặc có thể tự dùng ngón tay của mình…”

Đọc đến đây, anh bỗng khựng lại, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách, nhưng khóe mắt đã lướt về phía cô gái nhỏ đang đỏ bừng đến tận mang tai.

Cô đang xấu hổ.

Những ngón tay mảnh mai vì quá ngượng ngùng mà siết chặt đến mức đỏ ửng, gần như đạt đến giới hạn.

Nếu còn đọc nữa, có lẽ đôi mắt mờ sương kia sẽ lại ngân ngấn lệ như lần trước, run rẩy mà quay đầu bỏ chạy.

Anh ít nhiều hiểu được tính cách của cô, bèn lựa lời thật dịu dàng uyển chuyển nói cho cô: “Nhớ uống nhiều nước ấm.”

Quả nhiên, lời nói ấy khiến gương mặt nóng bừng của cô lập tức dịu đi, miễn cưỡng mới tìm được cơ hội mở miệng: “Tại sao phải uống nhiều nước ấm?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô: “Tránh mất nước quá nhiều.”

Tri Ngu: “……”

Gương mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng như lửa đốt, dường như không thể chịu nổi bèn đẩy anh ra rồi quay đầu chạy biến.

….

Kiên trì đến ngày thứ năm, gần như Tri Ngu đã chạm tới giới hạn của bản thân.

Lúc đang tưới hoa, hơi thở của cô dần trở nên khó khăn, cuối cùng vì bước hụt mà ngã quỵ xuống vườn.

Một chiếc gai hoa hồng nhọn hoắt đâm vào đầu gối, đau đến mức hàng mi cô khẽ run lên.

Cô muốn đứng dậy nhưng thân thể cứ như bị rút sạch sức lực, giãy giụa mấy lần đều không thành, cuối cùng được một người bế lên.

Khi được đưa về căn phòng nhỏ của mình, đầu óc Tri Ngu vẫn còn mơ màng.

Cho đến khi có ai đó giúp cô gỡ chiếc gai hoa hồng ra, sau đó khẽ l**m lên vết thương để cầm máu.

Đầu lưỡi vừa chạm đến làn da rớm máu, cô giật mình theo phản xạ giật lấy tóc anh, giọng run run: “Đừng…”

Tiếp đó, Tri Ngu ngượng ngùng nhận ra mình đã giật tóc ai.

Cô vội vàng buông tay ra, nhưng lại không kìm được nỗi khó chịu mà muốn bật khóc.

Khó chịu quá, người nóng quá… 

Dường như Tri Ngu đã quên mất cần phải giữ khoảng cách, thân thể mềm mại vô thức dựa vào lòng anh, không kìm được mà hỏi “Người ngài thơm quá… ngài dùng nước hoa à?”

Chóp mũi trắng hồng của cô khẽ cọ vào yết hầu của anh, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại hỏi.

Đối phương chậm rãi trả lời: “Là mùi hương quản gia xịt cho tôi, chiết xuất từ một loại cây xanh.”

Thông thường, nó được dùng để che đi mùi tanh của máu sau khi ăn.

Anh vừa nói xong, cô lại không hỏi gì thêm nữa.

Nhận thấy ánh mắt của cô như muốn tan chảy, không chỉ thẳng thắn nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy của anh, thậm chí còn khẽ rướn người lên, nhẹ nhàng cọ cọ môi mình vào môi anh như có chút thích thú.

Lý trí bị nhốt trong góc tối yếu ớt nhắc nhở cô rằng hành động như vậy… rõ ràng là không đúng.

Thế nhưng, tà niệm phóng túng lại thì thầm bên tai cô, anh đẹp đến mức này, khiến người khác sinh lòng h*m m**n là điều bình thường.

Hai luồng ý thức giày vò khiến cô tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể đứng tại chỗ, nghẹn ngào khẽ nức lên một tiếng.

Đầu ngón tay cô chưa hề được sự cho phép của đối phương, lại bất giác men theo vạt áo mà luồn vào bên trong.

Cảm giác chạm vào những đường cơ rõ ràng, cơ bắp săn chắc và đầy sức mạnh ấy khiến Tri Ngu càng thêm mê muội, một người đàn ông cao lớn, đẹp trai lại có cả cơ bụng sáu múi đối với cô mà nói gần như là sự hấp dẫn trí mạng.

Trong lúc đó, lý trí thỉnh thoảng lại trỗi dậy, khiến cô rưng rưng nước mắt nhanh chóng rút tay lại khỏi vùng cơ bụng mình vừa mạo muội chạm vào.

Thế nhưng ngay lập tức, bàn tay ấy lại đặt lên vai anh, rồi làm ra một hành động càng thêm mạo phạm và thiếu lễ độ.

“Ngài có thể há miệng ra được không?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Vì sao?”

Câu hỏi của anh còn chưa nghe được câu trả lời thì một thứ mềm mại, ướt át, mang theo hương thơm ngọt nhẹ đã khẽ l**m lên môi anh.