Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.1/10 từ 42 lượt Sau khi nam chính thăng quan và phát tài, hắn nhanh chóng mở ra cái kết hoàn mỹ cho cái chết của phu nhân mình. Thật không may, Tri Ngu lại chính là phu nhân độc ác của nam chính. Để hoàn thành nhiệm vụ, Tri Ngu đã tỉ mỉ hạ độc nam chính và ngáng chân nữ chính, kết quả là không may lỡ diễn kịch hơi quá đà dẫn đến nữ chính bị cảm động trước tinh thần của nàng, lựa chọn bỏ rơi nam chính và bỏ trốn cùng người trong lòng. Vì vậy, Tri Ngu – nhân vật được thiết lập với tính cách độc ác – buộc phải đối mặt với hai sự lựa chọn: gia nhập phe nam chính hoặc gia nhập phe Hoàng đế phản diện. Ngày đầu tiên, Tri Ngu cố gắng tìm cách gia nhập phe nam chính Thẩm Dục nhưng thất bại. Ngày thứ hai, Tri Ngu không nói hai lời lập tức từ bỏ, quay đầu bỏ chạy âm thầm phát triển quan hệ với Hoàng đế. Đêm khuya, Thẩm Dục tựa cằm lên vai nàng, lười biếng nghiêng mặt, ngửi mùi long tiên hương của Hoàng đế thoang thoảng trên người nàng tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhiệm vụ phản bội nam chính đã hoàn thành, cuối cùng Tri Ngu cũng có thể thoát khỏi hệ thống và có thể làm chính mình. Vào ngày đầu tiên khi nàng làm chủ bản thân mình chính, nàng cố gắng tích góp tiền đồng thời cảm hoá nam chính Thẩm Dục bị mình làm tổn thương về thể xác và tinh thần, không cầu mong hàn gắn lại mối quan hệ, chỉ hy vọng giữa họ không còn nợ nần gì nhau. Ngày thứ hai khi làm chủ bản thân mình, đã hoà giải với nam chính Thẩm Dục. Ngày thứ ba khi làm chủ bản thân mình, Tri Ngu – người dần dần được nam chính Thẩm Dục tha thứ và xem như bằng hữu, đột nhiên lại sự có một dự cảm chẳng lành. Ngày Thẩm Dục đăng cơ, thay vì truy tìm nữ chính quay về, mà hắn lại giam giữ Tri Ngu ngay cách vách – nơi đã từng giam giữ Tiên Hoàng đế. Hắn đẩy ngã “bằng hữu” Tri Ngu xuống đất và nói với nàng: “Nơi này là góc tốt nhất để hắn thưởng thức chúng ta, nàng nghĩ sao?” Tri Ngu đoán được điều gì đó, lúc này mới cảm thấy ớn lạnh sau gáy, nhận ra mình thật sai lầm khi bị hắn mê hoặc và đồng ý kết giao bằng hữu với hắn. Thẩm Dục hắn từ trước đến nay không phải loại người sau khi chia tay thì có thể làm bằng hữu. Tri Ngu: rối loạn cảm xúc, tốt bụng, chậm chạp, lúc đầu không hiểu chuyện yêu đương. Thẩm Dục: bề ngoài ấm áp, nham hiểm và điên cuồng, trước mặt người đời là chính nhân quân tử, sau lưng lại quyến rũ trước mặt nữ chính, sau này não yêu đương + hay ghen. PS: Ở giai đoạn đầu, nam chính không yêu ai, cơ thể và trái tim đều như nhau. Cường thủ đoạt hào/điên loạn/cẩu huyết. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 63

Chương 63: Nếu đã có ý định quyến rũ hắn, sao lại bỏ dở giữa chừng? (1)

Sau khi tắm xong, Thẩm Dục trực tiếp từ phòng tắm trở về phòng ngủ.

Tóc hắn vẫn còn ẩm ướt, tiện tay lấy miếng vải mịn trên giá gỗ, vừa định lên giường, chợt thấy trên giường có một khối nhỏ nhô lên.

Chân hắn khẽ khựng lại, ánh mắt thâm trầm rơi xuống lớp chăn.

Đợi khi lớp chăn được vén lên, mỹ nhân bên dưới khẽ cứng đờ người, lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ ra.

Hàng mi dài cong vút cùng với đôi mắt lưu ly phủ đầy sương mờ.

Đôi vai mềm mại khẽ chống lên, mái tóc đen nhánh cũng đổ dài xuống chiếc cổ trắng ngần, dường như vừa mới thiếp đi trong chốc lát.

“Sao nàng lại ở đây?”

Hàng mi của Tri Ngu khẽ run rẩy, chợt nhận ra vừa rồi mình suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi.

Nàng chậm rãi ngước mắt đối diện với ánh nhìn dò xét của nam nhân, trong lòng khẽ căng thẳng.

“Ta đến đây để ngủ…”

“Tối nay ta phát hiện hình như trên ván giường có mọt, ngủ không ngon…”

Tri Ngu cụp mắt xuống, giọng điệu nghiêm túc giải thích với đối phương: “Lang quân còn nói có thể sẽ ngủ lại chỗ ta, mà đám người hầu đang thu dọn nên ta mới đến đây.”

Nàng nói cứ như thể việc leo lên giường hắn là đang đi lánh nạn vậy.

Thậm chí Thẩm Dục còn nghe ra sự đáng thương trong lời nói của nàng, nếu không để nàng ngủ ở đây, nàng sẽ phải nếm trải cảm giác vô gia cư.

Phía ngoài mép giường chất một đống sách và sổ sách cao như núi nhỏ, cho nên Tri Ngư tự giác nép vào bên trong.

Chỗ trống còn lại bên ngoài giống như cố ý để dành cho hắn nằm ngủ.

Ánh mắt u ám của Thẩm Dục lướt qua gò má nàng một lượt, khi bước lên giường, giọng nói của hắn càng khó dò hơn.

“Nàng chắc chắn muốn ngủ ở đây?”

Sự thay đổi trên giường không phải là việc có thêm một chiếc chăm.

Ngay cả bên cạnh gối hắn cũng có thêm một chiếc gối thêu mềm mại nhạt màu đặt cạnh gối hắn.

Có lẽ là để cho chỉnh tề nên khi Tri Ngu sắp xếp hoàn toàn không nghĩ tới mình lại đặt gần như vậy, lỡ đến khi hai người nằm đối mặt với nhau thì hơi thở sẽ hòa quyện đan xen.

Sau khi nghe thấy câu hỏi của nam nhân, mỹ nhân đỏ mặt chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Thấy tóc hắn vẫn còn nhỏ giọt nước, Tri Ngu chủ động nhận lấy miếng vải mịn trong tay hắn: “Ta giúp lang quân lau khô tóc.”

Thẩm Dục thấy vậy, vẻ mặt chẳng hề gợn sóng.

Ngón tay hắn khẽ dừng lại, rồi tiếp tục cầm lấy một quyển sách lên rồi lật giở từng trang một, dường như đang tìm kiếm thông tin quan trọng nào đó.

Tri Ngu dùng vải mịn quấn lấy những sợi tóc đen trên vai hắn, nhẹ nhàng đề nghị: “Hay là lang quân quay lưng lại đi?”

“Không cần.”

Là không cần quay lưng lại hay không cần nàng lau khô tóc?

Túm quần lại là Tri Ngu muốn hắn quay lưng lại để nàng lau khô tóc, nhưng dường như hắn hoàn toàn không có ý định phối hợp.

Tri Ngu đành phải quỳ thẳng người dậy, chiếc chăn cũng theo đó mà trượt xuống khỏi hông và chân nàng.

Để không làm ảnh hưởng đến việc hắn xem sách, nàng bèn giơ cao cánh tay, quỳ đối diện mà lau tóc cho hắn.

Sau khi miếng vải thấm khô hơi ẩm ở chân tóc, nàng lại tách ra quấn từng lọn tóc nhỏ, nhẹ nhàng vắt khô.

Động tác của thiếu nữ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng với sự chênh lệch về vóc dáng khá lớn giữa hai người, nàng vẫn cảm thấy hơi gắng sức, bèn nhỏ giọng nói: “Lang quân cúi đầu thấp xuống một chút được không…”

Thẩm Dục liếc nhìn nàng một cái, dường như miễn cưỡng cúi đầu xuống một chút.

Nàng tự thấy động tác của mình cẩn thận đến mức hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến bất cứ việc nghiêm túc nào của hắn.

Nhưng công việc trong tay Thẩm Dục lại không thể tiếp tục được nữa…

Khoé mắt hắn không tránh khỏi việc nhìn thấy nơi đầy đặn dưới lớp áo trắng không ngừng lay động trước mắt mình.

Ban ngày, mỹ nhân được trang sức và trang phục che chắn kĩ lưỡng, khi đêm xuống lại giống như viên kẹo mềm chỉ bọc một lớp giấy mỏng, hương thơm ngọt ngào ấy liền phả vào chóp mũi hắn.

Gần như thấm vào hơi thở hắn mà không có kẽ hở.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, hương thơm ngào ngạt ấy lại càng nồng đậm hơn.

Thẩm Dục đã từng nếm quả ngọt, tự nhiên biết rõ nó mê hoặc đến nhường nào.

Đặc biệt là phần eo mềm mại phía dưới, chỉ cần nắm trong lòng bàn tay là có thể dễ dàng ép nàng ngồi lên đầu gối hắn.

Muốn chiếm đoạt thế nào thì cứ thế mà làm.

Ngoài việc hàng mi nàng run rẩy ướt đẫm nước mắt, giữa răng môi chỉ có thể kìm nén bất lực phát ra những tiếng rên khẽ vụn vỡ… căn bản không thể phản kháng.

Tri Ngu dồn hết sự chú ý l*n đ*nh đầu và những sợi tóc dài phía sau đầu hắn.

Hoàn toàn không hay biết mình đang đặt bản thân vào một bầu không khí nguy hiểm đến nhường nào.

Để vắt khô những sợi tóc dài phía sau gáy, ngón tay nàng không tránh khỏi việc chạm đến sau cổ hắn.

Khi đầu ngón tay non mềm ái muội lướt qua nơi mạch máu xanh nổi lên nóng rực bên cổ Thẩm Dục, gần như phá vỡ sự tự chủ của hắn.

Khóe miệng nam nhân chợt bật ra tiếng cười khẩy, hắn buông quyển sách trong tay xuống rồi nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng đang cọ xát gần hắn.

Động tác của Tri Ngu đột nhiên bị hạn chế khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

Đôi mắt đen của Thẩm Dục tựa như vực sâu u ám, hắn trầm giọng: “Ngủ đi.”

Nếu còn không ngủ thì đừng ai mong ngủ được.

Thấy hắn đột nhiên đổi ý không làm việc nữa, Tri Ngu cũng chỉ nghĩ là hắn xem những thứ khô khan này cảm thấy buồn ngủ, ngay cả công việc cũng để đến ngày mai xử lý.

Dường như vẻ mặt của nàng cũng lộ vẻ buồn ngủ, bèn lập tức rụt tay về.

Đợi khi chui hẳn vào trong chiếc chăn mềm mại của mình, nàng ngoan ngoãn khép đôi mắt mơ màng lại.

Dù trong quá trình giả vờ ngủ, có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo quét qua, nhưng nàng vẫn như cũ, ngủ say sưa vô cùng.

Cho đến khi vị trí bên cạnh hơi lún xuống, rèm cũng theo đó buông xuống, trong lòng Tri Ngu không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm cho bước đầu giả ngốc để ở lại nơi này của mình.

Lại nhắm mắt chờ một lúc lâu, đợi đến khi cơn buồn ngủ gần như muốn ập đến lần nữa, nàng mới khẽ mở mắt.

Tri Ngu lại phát hiện vị trí nàng vừa nằm xuống dường như hơi gần hắn…

Lúc này mà động đậy xem xét góc giường thì hơi lộ liễu, ở khoảng cách gần thế này thì nàng có thể bí mật quan sát vết bớt trên người hắn trước.

Người hầu bên cạnh Thẩm Dục rất kín miệng, đừng nói là hỏi được gì từ miệng bọn họ, cho dù có hỏi, có lẽ cũng sẽ vì câu hỏi quá đáng ngờ mà trực tiếp báo cho Thẩm Dục.

Mượn ánh nến từ bên ngoài, hiếm khi Tri Ngu dám mạnh dạn nhìn nam nhân nằm bên cạnh.

Từ vầng trán, đôi mắt khép hờ, cho đến sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng nhạt màu phía dưới của hắn.

Vẻ đẹp của hắn vốn đã xuất chúng, đến khi nhắm mắt lại càng ôn hòa, hiền lành, không chút nguy hiểm nào.

Tri Ngu gạt bỏ những chuyện quá khứ khiến người ta đỏ mặt tía tai, dù đã từng làm những chuyện vô cùng thân mật với hắn, nhưng trong ký ức của nàng, phần lớn chỉ là những đường nét cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ ẩn dưới lớp y phục mà hắn không bao giờ phô bày trước người khác…

Khi đó, vì tác dụng của cánh hoa và những nguyên nhân khó nói, nàng căn bản không còn sức lực để tỉ mỉ quan sát cơ thể hắn một lượt.

Vì vậy, lần tiếp cận này, nàng chỉ tập trung kiểm tra xem ở xương bả vai và dưới xương quai xanh của hắn có vết bớt rõ ràng nào không.

Dù sao thì trong sách cũng có quá nhiều chỗ không miêu tả chi tiết, nhưng dường như khi Thẩm Dục bị kiểm tra cũng chỉ cởi áo ngoài.

Ngay cả dưới vạt áo hơi hé lộ của hắn cũng không thấy dấu vết gì rõ ràng, phần còn lại chỉ có thể đợi sáng mai hắn thức dậy thay y phục, nàng cũng lập tức thức dậy theo, nhân cơ hội đó mà nhìn trộm.

Để tránh sáng mai không dậy nổi, Tri Ngu buộc phải dằn lòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có những chuyện nghĩ ngợi quá nhiều sẽ dẫn đến nằm mơ.

Đêm đó, Tri Ngu lại mơ thấy những chuyện mà trước khi ngủ nàng đã trằn trọc nghĩ đến.

Trong giấc mơ, sau khi hạ dược Thẩm Dục, hắn liền bất động, chỉ có thể mặc cho Tri Ngu cởi vạt áo, đưa ngón tay trắng nõn thon dài dò vào bên trong, lột bỏ từng lớp áo ngoài của hắn.

Nàng cẩn thận nín thở, nhưng điều nàng sợ nhất vẫn xảy ra, đột nhiên thuốc hết tác dụng khiến nam nhân uể oải mở mắt ra.

“Nàng sờ đủ chưa?”

Tri Ngu vừa run rẩy vừa tự nhủ rằng đây chỉ là mơ thôi, dù nàng sờ mó hắn ở trong mơ thì hắn cũng sẽ không dám phản kháng.

Quả nhiên, nơi lòng bàn tay chạm qua đều rắn chắc nóng rực, và dù nàng chạm vào hắn như thế nào thì hắn cũng không có bất kỳ hành động phản kháng nào.

Nhưng làn da hắn giống như sương mù bao phủ, nhìn thế nào cũng không rõ, khiến Tri Ngu sắp đổ mồ hôi hột, trong mơ cũng chỉ mải mê muốn dùng ngón tay gạt hết lớp sương mù kia đi…

Sau đêm đó, tỉnh dậy phát hiện mình đã có một giấc mơ hoang đường như vậy, Tri Ngu âm thầm thở ra một hơi.

Đợi đến khi phát hiện bên cạnh giường thiếu mất một người, nàng vội vàng ngồi dậy, nhưng vẫn chậm một bước, Thẩm Dục đã mặc xong lớp áo ngoài cuối cùng.

Khi nam nhân cụp mắt xuống vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng.

“Đêm qua nàng… ngủ ngoan thật.”

Tri Ngu vội vàng ngồi dậy, giả vờ đoan trang: “Ta vốn dĩ luôn như vậy, sau khi ngủ hầu như không bao giờ xoay người lung tung, đó cũng là do gia giáo tốt.”

Thẩm Dục chỉ khẽ nhếch môi một cách khó hiểu, dường như hơi giễu cợt.

Tri Ngu không hiểu gì, đợi hắn rời đi rồi nàng lại lười biếng nằm xuống tiếp tục suy nghĩ.

Khi đầu vừa chạm gối, nàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại, chiếc gối nàng mang theo nằm ngay bên cạnh, còn thứ đang kê dưới đầu nàng…

Ánh mắt của Tri Ngu từ từ hạ xuống, lập tức thấy rõ ràng thứ đang kê dưới đầu nàng là chiếc gối của Thẩm Dục.

Và chiếc chăn đang đắp trên người nàng cũng là chiếc chăn hôm qua đắp trên người Thẩm Dục.

Ngay cả vị trí nàng nằm xuống cũng đúng chỗ mà Thẩm Dục đã ngủ đêm qua.

Vấn đề là…

Đêm qua Thẩm Dục đã ngủ ở đâu?

Tri Ngu nghĩ đến vài mảnh vụn trong giấc mơ, trong khoảnh khắc da đầu nàng tê rần.

Nhớ lại lời khen “ngủ ngoan thật” đầy ẩn ý của hắn vừa nãy, giờ nghĩ lại rõ ràng là đang lạnh lùng chế giễu?