Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 2 lượt ⭐ Tên Truyện: Ta là phế vật dùng để so sánh với vua cày cuốc trong nhóm những người xuyên không (Tên gốc: 我是卷王穿越者的废物对照组) 🌟 Tác giả: Nhược Tinh Nhược Thần ✨ Tình trạng: Đã hoàn chính văn 💫 Tích Phân: 15.368.350.720 /Tích phân tận 15tỷ luôn mà tui thấy mấy bản edit bị drop hết nên tui sẽ lết bộ này hehe/ /Cái tên nó dài nên tui phải cắt bớt chứ hết điền được rồi :’Đ/ Thời Thư đầu óc mơ màng, từ hiện đại xuyên về một thời cổ đại lạc hậu. Để sinh tồn, cậu ngày ngày làm nông, quét phân gà, cho lợn cho bò ăn, cẩn thận từng chút một. Mất ba tháng, cuối cùng cậu cũng hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống cổ đại. Cậu cảm thấy mình thật sự quá đỉnh! Nhưng khi đang cắt cỏ lợn bên bờ sông, cậu vô ý va phải đội nghi trượng của Lương vương, liền bị lôi đi chém đầu ngay tại chỗ. Thời Thư: “?” Thời Thư: “Mẹ nó!” Thời Thư: “Cái xã hội phong kiến chết tiệt này a a a!” Ngay lúc cậu đang oán than đầy căm phẫn, mắng chửi loạn xạ, một nam tử phong thái xuất trần, y phục hoa lệ, đứng bên thế tử Lương vương bước lên trước, bình tĩnh quan sát cậu một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Học tập tư tưởng mới?” Thời Thư: “… Phấn đấu làm thanh niên kiểu mẫu?” Tạ Vô Sí mặt không cảm xúc: *”6.” Thì ra, ở triều đại này, không chỉ có một người xuyên không. *là “666” (liù liù liù), sau đó rút gọn thành 6 để thể hiện sự tán thưởng, kiểu rất đỉnh á. – Cùng xuyên đến cổ đại nhưng số phận lại khác biệt. Tạ Vô Sí cứu mạng Thời Thư. Thời Thư đầy cảm kích, bèn rủ hắn tán gẫu: “Tôi đã nắm giữ huyết mạch của ngôi làng này rồi, cậu có muốn theo tôi không? Ăn no chờ chết thôi.” Tạ Vô Sí nhìn thiếu niên trước mặt, dung mạo tuấn tú nhưng quần áo rách rưới, thản nhiên nói: “Không cần. Tôi làm mưu sĩ bên cạnh Lương vương, cuộc sống cũng khá ổn.” “…” Cảm nhận được sự chênh lệch về trí tuệ, Thời Thư cố nhịn: “Vậy sau này cậu định làm gì?” “Đã đến xã hội cổ đại rồi,” giọng Tạ Vô Sí vẫn điềm nhiên như cũ, “tất nhiên là phải làm hoàng đế chứ.” Thời Thư, kẻ chỉ muốn yên ổn cắt cỏ lợn: “…………” ____ – Tạ Vô Sí quả nhiên tâm tư thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn. Thời Thư hoảng hốt bám theo hắn làm đàn em, tận mắt chứng kiến hắn từ một người dân đen tay không tấc sắt ở tân thủ thôn, tích lũy thế lực, mở rộng địa bàn, dần dần trở thành một bá chủ có khả năng tranh đoạt thiên hạ. Nhờ bám chặt đùi hắn, Thời Thư cũng được hưởng phúc, cứ thế thuận lợi đi lên. Nhưng đột nhiên có một ngày, cậu phát hiện đây là một hệ thống xuyên không theo nhóm. Chỉ có người cuối cùng đạt danh hiệu “thiên hạ cộng chủ” và giết sạch những kẻ xuyên không khác mới có thể quay về thế giới ban đầu. “…” Một chữ: Toang. Thời Thư nhìn bản thân trắng tay, chỉ biết bám đại lão, lại quay sang nhìn Tạ Vô Sí bên cạnh-người đã giết chóc vô số, trí mưu vô song, một thiên tử dự bị đầy triển vọng. –Hắn còn chưa biết về quy tắc này. Thời Thư hít sâu một hơi. Đêm đó. Thời Thư cầm một con dao găm, ăn mặc mát mẻ, bờ vai trắng nõn khẽ lộ, đầy căng thẳng bò lên giường của Tạ Vô Sí. ____ – Lười biếng, dễ thương tiểu đệ vs Bá vương chăm chỉ đại lão – Lưu ý: Công có ham muốn cao, thân tâm sạch, chỉ dùng cho sở thích cá nhân. *Tui thấy tác giả muốn viết h lắm rồi á, có lần bả bị khoá 1 lượt mấy chương do vi phạm tiêu chuẩn viết nữa cơ =))) Nghe đồn bả sửa truyện chục lần ròi vì viết hỏn ny quá -)) – Tags: Ngọt văn, nhẹ nhàng, nhóm đối chứng – Nhân vật chính: Tạ Vô Sí × Thời Thư – Một câu tóm tắt: Lười biếng đáng yêu tiểu đệ vs Bá vương chăm chỉ đại lão – Đã biết trời đất rộng lớn, vẫn thương cỏ cây xanh tươi! Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 117

Chương 110: Thần Đản

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

Sinh nhật của Tạ Vô Sí ngày một gần.

 

Trời cứ mưa phùn mãi, mấy ngày nay Thời Thư rảnh rỗi, nhiều việc bị đình trệ vì trời mưa. Không làm được gì cả.

 

Trong bếp, Thời Thư đang tính toán: "Rau quả, thịt muối đã rửa sạch bằng nước mưa, cơm canh kiểu gì cũng phải làm một ít, đã yêu đương rồi, nếu không sinh nhật Tạ Vô Sí không thể nào ra mắt được!"

 

Tuy nhiên, Thời Thư nghiên cứu rất lâu, làm ra toàn là món ăn dở tệ, rất im lặng, thầm nghĩ đời này mình sẽ vô duyên với việc nấu ăn.

 

Mấy ngày nay Thời Thư và Tạ Vô Sí ở trong sân, mưa nhỏ thì đội nón ra ngoài, đi dạo đây đó, đến những lối đi giữa ruộng hái vài quả dại còn đọng sương. Sau cơn mưa lớn, rãnh sông đầy nước, cá bị cuốn vào bờ, đưa tay là có thể nhặt được, Thời Thư cũng nhặt vài con về nuôi trong lu nước.

 

Tuy nhiên, cậu và Tạ Vô Sí gặp một chút sóng gió, không ít người trong làng nói, "Trong làng có hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú sống đấy!" Thỉnh thoảng có trẻ con bám hàng rào nhìn, còn muốn rủ Thời Thư ra ngoài chơi.

 

Những đứa trẻ này có dòng máu cả người Hán lẫn người Mân, dưới chân núi Mông Sơn, thương nhân trà, người đi rừng, thợ săn đi lại khắp nơi, nên cũng không ai đặc biệt ngạc nhiên.

 

Mưa phùn như lông trâu.

 

Thời Thư xách giỏ tre, đi nhặt nấm trên núi. Sau mưa, rất nhiều người lên núi nhặt sản vật.

 

Tạ Vô Sí che dù cho cậu, Thời Thư cúi người: "Chết tiệt đây là nấm gì? Đây là cái gì? Cái này lại là gì?"

 

Bước chân lảo đảo, gặp một người dân cũng lên núi nhặt sản vật, người đó hỏi chuyện: "Nhặt được bao nhiêu rồi?"

 

Thời Thư: "Nửa giỏ rồi!"

 

"Cho ta xem nào."

 

Người đối diện đến xem nấm của cậu, vứt bỏ vài loại: "Cái này không ăn được. Nhà có mỡ heo không? Rán trong chảo dầu, thơm lắm đó, lại hầm với đậu phụ, canh đó ngon tuyệt!"

 

Thời Thư: "Thật sao?"

 

"Đúng vậy, sản vật núi rừng này ăn cái chính là đơn giản tươi ngon, thêm nhiều gia vị lại mất đi vị ngon. "Dân làng cũng rất nhiệt tình, có lẽ nghĩ họ sẽ sống lâu dài ở đây, "Đến nhà ta ăn cơm không? Vợ ta làm việc thì không thích làm, nhưng nấu ăn ngon lắm."

 

Thời Thư suy nghĩ một chút, nói: "À, thôi, không làm phiền ngươi đâu."

 

Họ phản ứng lạnh nhạt, người dân liền bỏ đi. Thời Thư lại cúi xuống bới đống cỏ.

 

Thực vật trong rừng, có cả cây thân gỗ lớn và rừng lá kim.

 

Tạ Vô Sí lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho cậu: "Sao vậy?"

 

Thời Thư lười biếng nói: "Vẫn không nên quen biết họ thì hơn, một khi có chuyện chúng ta sẽ quay về Yên Châu. Nhưng những người dân đã nói chuyện với chúng ta, e rằng đều sẽ bị định tội, càng đừng nói đến chuyện đến nhà hắn ăn cơm, chuyện liên quan đến tính mạng đó."

 

Tạ Vô Sí nói: "Em học khôn rồi đó."

 

Hai bóng người, bước đi trong mưa phùn, Thời Thư xách một túi nấm dại không rõ tên, đang suy nghĩ: "Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật ngươi rồi phải không?"

 

Trong tầm mắt, không xa đó, Tân Tân vội vã chạy tới.

 

"Hai vị gia!" Tân Tân vẻ mặt vội vã.

 

Tạ Vô Sí: "Sao vậy, chạy gấp thế?"

 

Tân Tân nói: "Nguyên Quan Nguyên Hách nhờ người mang tin đến, nói rằng mấy ngày tới là ngày thần đản được Mân nhân thờ cúng, trong thành đang rất náo nhiệt, những bộ lạc tiểu vương cũng sẽ đến thành, bán sản vật núi rừng, bái tế Đại thần Kế Đô. Còn mời đại nhân đến thành một chuyến, nhân lúc náo nhiệt mà bàn bạc công việc!"

 

Tạ Vô Sí nhướng mắt: "Ồ?"

 

Thời Thư: "Đại thần Kế Đô?"

 

Tạ Vô Sí nói: "Đại thần Kế Đô được Mân nhân thờ cúng, trong sử thi Mân nhân, là một dũng sĩ sinh ra giữa dòng sông, vì thời kỳ băng hà đồng cỏ bị thoái hóa mà xông về phía Tây xé nát con rắn độc hại, giành lại đất xanh cho dân du mục. Sau này, khi núi non bốc cháy nghiệp hỏa tội lỗi, hắn đã lao mình vào lửa, dùng máu tưới tắt tội lỗi, đổi lấy lại sông xanh núi biếc."

 

Tân Tân nói xong chờ Tạ Vô Sí gật đầu, liền đi bố trí an toàn trên đường. Tạ Vô Sí nắm tay Thời Thư: "Trong thần thoại cổ đại của loài người, nhiều vị thần được tưởng tượng ra là biểu hiện của khao khát chiến thắng tự nhiên của con người. Hậu Nghệ bắn mặt trời đại diện cho sự bất lực trước hạn hán, Khoa Phụ đuổi mặt trời là sự truy vấn của người xưa về thời gian và sự sống."

 

"Mấy cái này ngươi học từ sách hả?" Thời Thư đi về phía sân.

 

"Ừm, Đại thần Kế Đô, hy sinh sinh mệnh để giành lại đồng cỏ, núi non và sông ngòi cho người Mân, nơi họ sinh sống, nên trở thành vị thần được họ thờ cúng. Cầu thần, cũng là cầu mong d*c v*ng trong lòng. Chỉ cần con người có d*c v*ng, con người có thể bị đánh bại."

 

Thời Thư nghe Tạ Vô Sí nói những lời này, kinh ngạc ngẩng mắt: "Ngươi đến thành, làm sao để thuyết phục họ?"

 

"Thờ cúng thần đồng cỏ và thần núi, yêu cầu lợi ích của họ chỉ có một, chính là đồng cỏ và núi. Muốn người khác hợp tác với ngươi, chỉ có thể xuất phát từ lợi ích. Còn về thủ đoạn cụ thể, không ngoài hai loại: sáng và tối."

 

Thời Thư nửa hiểu nửa không: "Vậy ngươi định cho họ đồng cỏ và núi sao?"

 

"Đó là thủ đoạn sáng, cho họ những lợi ích mà người khác không thể cho, khuyên nhủ tử tế, đóng vai người tốt. Thủ đoạn tối, đóng vai kẻ xấu, ngươi ngày nào cũng nói Võ Tòng Phan Kim Liên, đoán xem?"

 

Thời Thư: "…"

 

Thời Thư: "A?"

 

"Thủ đoạn của đệ tử Ngô Dụng, giết cả nhà ngươi, hoặc lấy tính mạng cả nhà ngươi ra uy h**p, hoặc giết cả nhà kẻ thù và cấp trên của ngươi, đổ tội cho ngươi, cắt đứt đường sống, buộc người ta vào đường cùng mà làm phản."

 

"…"

 

Thời Thư sau lưng toát một lớp mồ hôi lạnh, Tạ Vô Sí vẫn vậy, những lời nói thờ ơ khiến người ta rợn tóc gáy.

 

Lông mày đen nhánh của Tạ Vô Sí dính hơi nước, trầm ngâm một lát, nói: "Ta đi một chuyến vào thành, xem tình hình Vương tộc Trụ Trì hiện nay thế nào. Nếu không thể dụ dỗ bằng lợi ích, chỉ có thể dùng mưu kế mà chiếm đoạt."

 

Nói Tạ Vô Sí là Ba Tuần không sai, nơi hắn đến, ắt có nhà tan cửa nát.

 

Trong sân, Thời Thư và Tạ Vô Sí đã vào nhà, Tân Tân bố trí xong, phái thêm những hộ vệ tinh nhuệ khác, đã đợi sẵn.

 

Thời Thư lấy thuốc tiêu viêm và thuốc mỡ: "Ngươi uống một ít trước đi, vết thương ở chân còn chưa lành."

 

Tạ Vô Sí uống thuốc: "Em không cần đi, ta sẽ về nhanh thôi."

 

Thời Thư: "Cũng được, ta đợi ngươi!"

 

Họ đang vội vàng, cũng đã bàn bạc, Tân Tân đội nón lá cho Tạ Vô Sí, cải trang xong, bóng dáng liền rời khỏi núi.

 

Thời Thư lúc này cảm thấy như Tạ Vô Sí đang nói "Ta đi giết người đây, ngươi cứ trốn đi", sau khi hắn rời đi, một hộ vệ tinh nhuệ khác canh giữ trong nhà, bảo vệ Thời Thư sát sao.

 

Tạ Vô Sí là chủ tướng, thân phận cực kỳ quan trọng. Dù Nguyên Quan biết thân phận của hắn, nhưng khi chính thức gặp mặt, vẫn sẽ không để lộ bản thân hắn, mà vẫn là Thời Thư ra mặt.

 

Thời Thư chợt nhớ ra: "Không đúng, ta cũng phải vào thành! Sinh nhật Tạ Vô Sí, vừa hay mua quà cho hắn!"

 

Nhưng giờ người đã đi xa, Thời Thư lưỡng lự không biết có nên đuổi theo không, sau khi suy nghĩ, quyết định đợi thêm một chút.

 

Thời Thư đột ngột lại xa Tạ Vô Sí, thời gian tuy không dài, nhưng lại là ở Mân khu.

 

…Không hiểu sao, Tạ Vô Sí vừa đi, trong lòng lại có cảm giác cô đơn. Thật sự là đã "l*n đ*nh" rồi… Hộ vệ kia bận rộn giúp nấu cơm giặt quần áo. Thời Thư: "Không cần, ta tự làm!"

 

Trời dần tối, cảm giác cô đơn càng mạnh.

 

Hộ vệ nghỉ ở nhà trước, có tố chất chuyên nghiệp cao, mặt lạnh và không nói lời nào. Thời Thư ăn tối xong vào nhà, nhìn căn phòng trống rỗng. Mấy ngày nay, cậu đều ở cùng Tạ Vô Sí trong căn nhà nhỏ đơn sơ này, giờ chỉ còn lại một mình.

 

Thời Thư nghĩ bụng: "Thôi được rồi, ngủ trước đi, ngày mai hắn sẽ về…"

 

Nằm vật ra giường, cũng là mùi hương quen thuộc của hắn. Dường như chợt hiểu ra tâm trạng của Tạ Vô Sí khi cậu rời đi lúc đó.

 

Thời Thư thực sự không ngủ được, đành ngồi dậy, đốt đèn dầu trong bếp.

 

Cậu do dự một lúc lâu, mới hỏi hộ vệ kia: "Huynh đệ, ngươi biết nhào bột không?"

 

Dưới ánh đèn vàng vọt, Thời Thư nhào bột, cán bột, cắt mì, học hai canh giờ, vẫn làm không tốt, mì cắt hoặc không đều, hoặc cán cũng lồi lõm.

 

Đêm hè, một khoảng tĩnh mịch, sợi mì cán ra sợ lãng phí, đành nấu một nồi mì và cùng hộ vệ ăn.

 

Thời Thư ôm bát húp soàn soạt, ăn được vài miếng, có cảm giác cuộc đời sắp tiêu tùng.

 

Cậu nhớ Tạ Vô Sí.

 

Mới đi có nửa ngày, mà nhớ hắn đến đau lòng.

 

Thời Thư: TvT.

 

Thời Thư cúi đầu, trong lòng một khoảng tĩnh lặng, tăng tốc độ ăn mì.

 

Hộ vệ: "Đại nhân, từ từ thôi, nóng lắm."

 

Thời Thư: "Ta ăn xong sớm ngủ sớm, ngày mai đón hắn về."

 

Thời Thư ăn một bát, hộ vệ cũng ăn một bát lớn, may mà còn trẻ, tiêu hóa tốt, nên cũng không đến nỗi quá khó chịu.

 

Đêm xuống, Thời Thư nằm trên giường, hồi lâu không ngủ được, liên tục xác nhận sự thật rằng mình yêu Tạ Vô Sí. Một cảm giác rất xa lạ, không quen thuộc, bỗng trở nên vô cùng rõ ràng, chắc chắn.

 

Trai thẳng, sống nửa đời người, giờ thành chó của đàn ông rồi.

 

Nói với Tử Hàm, không biết hắn phản ứng thế nào.

 

Thời Thư ôm chăn, bực bội đến muốn đấm một trận trên giường, cuối cùng đợi không biết bao lâu, mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau trời nắng đẹp, nắng vừa chiếu vào nhà, Thời Thư đã dậy rửa mặt.

 

Khi cậu chuẩn bị ra ngoài, mấy đứa trẻ ở cổng lại đến, tay ôm một bó hoa vừa hái buổi sáng. Thời Thư không muốn sau này mình đi rồi dân làng bị vạ lây tội thông đồng với địch, nên đành nhịn không để ý đến chúng, thấy mấy đứa trẻ đặt hoa ở ngưỡng cửa.

 

Thời Thư thầm xin lỗi trong lòng: "Không phải ca ca không muốn chơi với các ngươi, bây giờ tình hình đặc biệt, đợi sau này thành người một nhà rồi, sẽ nói chuyện với các ngươi."

 

Thời Thư ăn mặc chỉnh tề, đi vào thành.
Hộ vệ theo sau một lúc: "Nhị công tử chạy gấp vậy, có chuyện gì sao?"

 

"…" Thời Thư, "Ta đang chạy sao?"

 

Thời Thư chợt nhớ ra đã lâu rồi, đợi Tạ Vô Sí tuần tra chính sách mới khắp cả nước, ba tháng sau hắn về, Thời Thư liền vội vàng gội đầu chạy đến trạm dịch tìm hắn, lần nào cũng vậy.

 

Thời Thư hơi ngại ngùng, nhưng không giảm tốc độ bước chân.

 

Trước mắt, hiện ra cổng thành Nguyên Xuyên phủ Vĩnh An, ngày thần đản náo nhiệt vô cùng. Nhiều người Mân ba quỳ chín lạy, lạy mãi vào trong cổng thành. Trong thành có lễ tế lửa Đại thần Kế Đô, do Vương tộc Trụ Trì đại quý tộc đích thân tổ chức. Mỗi khi đến ngày thần đản, họ trai giới trong miếu, mời bạn bè đến, thưởng thức bảo vật quý hiếm. Lúc này, cũng thường là mùa chợ búa náo nhiệt nhất, dựng các gian hàng bán sản vật núi rừng, biểu diễn ngực trần đập đá, bánh ngọt thịt nướng, lụa là bay phấp phới, phù thủy bói toán, nam nữ ra ngoài hẹn hò, tượng thần diễu hành, quỷ quái hoành hành, ban đêm vây quanh lửa trại nhảy múa, đủ mọi thứ kỳ lạ.

 

Nhiều bộ lạc hẻo lánh sẽ đến thành phố vào thời điểm này mỗi năm để bán da thú, răng nanh, gia vị, trà, phô mai và các vật phẩm khác, còn được gọi là "Chợ Mười Ngày Thần Đản".

 

Hai ngày sau, đúng vào ngày thần đản, cũng là sinh nhật của Tạ Vô Sí.

 

Thời Thư vốn định đón Tạ Vô Sí về nhà, không ngờ, lại đi thẳng vào thành.

 

Đã có người đi báo tin, trở về nói: "Nhị công tử, đại nhân đang ăn điểm tâm sáng ở chợ chùa Thần Đản, giờ qua đó không ạ?"

 

【Tác giả】

 

Tên khác của cuốn sách này là "Thời Thư: Anh chàng khách trọ 26 tuổi của ta".

 

Bị tố cáo toàn văn, nói thật, không biết muốn làm gì. Bị tố cáo rỗng ruột tổng cộng sáu tuần, đã gây tổn hại lớn đến tinh thần của tui, mỗi ngày đều sống trong trầm cảm và đau khổ, không ngày nào không khóc khi viết bài này. Một phần bài viết của tui đã viết sai, đã sụp đổ.

 

/bên Trung phổ biến vụ có 1 số bn chơi xấu thuê người đi báo cáo văn của các tác giả nổi vì anti hoặc đồng nghiệp ghen tị ý. Bộ này tác giả viết có yếu tố t*nh d*c nên bị bắt chẹt đi tố cáo mà thường fan sẽ ko vậy đou truyện nhìu hint thường ít người tố cáo lắm đa số do bị người cùng nghề chơi xấu, ko chỉ thuê người tố cáo mà còn spam bình luận sỉ nhục truyện vs tác giả. Mà bộ này tác giả có viết cảnh cáo 18+ với Tấn Giang cũng đồng thuận + thêm tag 18+ luôn nên có bảo vệ bên phía quản lý TG và hiện tại tác giả vẫn ok/

 

Sau khi hoàn thành, tui nhất định sẽ tìm luật sư, nếu là đồng nghiệp thì cẩn thận một chút, nếu tui không cấu thành tội khiêu dâm, ngươi cứ đợi mà đền tiền đi. Kẻ đã từng đắc ý tố cáo tui lên Cục Quản lý Mạng Quốc gia, sỉ nhục tui, tui đều đã thu thập bằng chứng.

 

Tui rất cảm ơn ban kiểm duyệt và quản lý của Tấn Giang, việc họ khóa một số nội dung thực ra là một sự bảo vệ.

 

Đồng nghiệp thực sự khó tha thứ.

 

Những lời khó nghe không muốn nói nữa, chỉ có thể nói rằng mọi người đều đang dốc lòng viết văn, chà đạp và hủy hoại tấm lòng chân thành của người khác, không tốt đâu, đặt mình vào vị trí của người khác được không?