Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt Tên truyện: Lời yêu đến muộn Tác giả: Lâm Du Niên Editor: Thanh Chi Thể loại: Đam mỹ, học đường, nhẹ nhàng, 1v1, HE. Số chương: 42 chương + 2 ngoại truyện. Nhân vật chính: Hình Thu Vũ (công) x Lăng Sâm (thụ). Giới thiệu: Lăng Sâm sẽ vì tiết kiệm tiền mà rủ hắn mua đồ đôi, từ quần áo đến bàn chải đánh răng; sẽ vì một bộ trang phục trong game mà lôi kéo hắn kết hôn giả để nhận phần thưởng. Lên lớp, tan học, cả hai lúc nào cũng dính lấy nhau, quan hệ thân thiết đến mức ai ai cũng biết. Tất cả mọi người đều cho rằng hai người đã bên nhau từ lâu, chỉ riêng Hình Thu Vũ biết rõ, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn đơn phương si tình, lặng lẽ dõi theo cậu. Hắn sợ cậu đau lòng, cũng sợ cậu biết được tâm tư dơ bẩn này mà ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa. Thế nên khi nhận ra Lăng Sâm có thể đã thích ai đó, Hình Thu Vũ không chút do dự, chủ động rời xa cậu. Lăng Sâm tuy hơi chậm hiểu nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của bản thân, bèn tìm bạn tâm sự. Bạn: Cậu bám bạn trai đến thế à, mới xa nhau một lát đã không chịu nổi? Lăng Sâm: Cậu ấy không phả… Đậu má. Cuối cùng cũng nhìn thấu lòng mình, Lăng Sâm đuổi theo chồng suốt nghìn dặm, lôi người về nhà, đè xuống ghế sô pha rồi hỏi thẳng: “Cậu thích tớ đúng không?” Hình Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, lòng thầm nghĩ cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa, thậm chí còn chờ cậu vung tay tát một cái. Lăng Sâm gấp không chờ nổi, dứt khoát nhắm mắt lại, cúi xuống hôn hắn. Hình Thu Vũ: … Hình Thu Vũ: Cậu đang cho tớ ăn bữa cuối trước khi chết đấy à? Hình Thu Vũ × Lăng Sâm. Công tự ti, nhút nhát, chậm thích nghi (*) × Thụ chậm tiêu nhưng thẳng thắn. (*) Chậm thích nghi/慢热: chỉ những người không dễ mở lòng, cần nhiều thời gian để làm quen với môi trường mới, mối quan hệ mới. Ban đầu họ sẽ trầm lặng, dè dặt, nhưng sau khi quen thân thì sẽ rất ấm áp, vui vẻ, đáng tin cậy. Note: Về tuổi thật thì công hơn thụ một tuổi, nhưng công bảo lưu một năm nên hai người học cùng nhau từ tiểu học đến giờ. Xưng hô trong truyện là “cậu – tớ”, ai thấy sến thì nên cân nhắc. Review nhanh từ editor Một áng văn yêu thầm không đau lòng nhưng vẫn đủ khiến bạn vừa thổn thức vừa cười tủm tỉm bởi sự đáng yêu của hai bạn trẻ. Bạn Vũ thích bạn Sâm đã lâu, nhưng bạn Vũ tự ti quá, cứ âm thầm ở bên quan tâm chăm sóc bạn Sâm thôi. Bạn Sâm thì cũng thích bạn Vũ lâu rồi, nhưng ngốc nghếch nên chẳng gọi tên được thứ cảm xúc ấy. Mãi đến sau này bạn Sâm mới ngộ ra, đi thổ lộ liền chứ làm gì nữa, quyết không để bạn Vũ âu sầu thêm giây phút nào. Truyện có tuyến nhân vật phụ đồ sộ, là người thân và bạn bè của Vũ và Sâm. Tần suất xuất hiện của nhân vật phụ cũng khá nhiều, nhưng xuất hiện chung với nhân vật chính chứ không có cảnh riêng, nên yên tâm là hai bạn không bị lấn át đâu. Cuối truyện (chương 39) tụi nó mới về bên nhau, ai thích đánh nhanh thắng nhanh thì quay xe gấp. Bù lại thì chems tung toé xuyên suốt từ đầu rồi nên không lo đói đường đâu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 33

Chương 33: Bạn bè sẽ ôm nhau nhiệt tình như vậy sao?

Mấy thiếu niên cùng nhau chuẩn bị bữa tối, người rửa rau người thái thịt, người nấu người nướng, tất cả đều đâu vào đấy.

 

Ngay cả Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt vốn luôn bất hoà cũng phối hợp ăn ý với nhau.

 

Lúc Yến Lâm Sinh về nhà còn định cho mọi người xem tài nghệ nấu nướng của mình. Nào ngờ Hình Thu Vũ ngăn cô lại, bảo cô đi nghỉ ngơi, hắn đã sớm học xong tay nghề của cô rồi, hắn nấu cũng không khác gì. Yến Lâm Sinh cũng không cố chấp nữa, vui vẻ nhắc đi nhắc lại "Con cái lớn rồi, đã đến lúc hưởng phúc" rồi ngồi ở phòng khách xem chương trình Xuân Vãn.

 

Vì có bạn bè đến chơi, bữa tối hôm nay vô cùng thịnh soạn, một bàn đồ ăn đầy ắp gà vịt tôm cá. Bữa tiệc tràn ngập sắc xanh sắc đỏ, nhìn thôi cũng thấy thòm thèm.

 

Sau khi chụp choẹt, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Bởi vì bọn họ đều đã thành niên, Yến Lâm Sinh còn khui một chai rượu trái cây do chính mình ủ, chúc mừng năm mới đã đến, cùng nhau chuẩn bị cho nửa năm quan trọng nhất đời học sinh.

 

Rượu trái cây chỉ có 10% cồn, không quá nặng cũng không dễ say. Mọi người đều nhâm nhi như nước ngọt, chỉ có Lăng Sâm một ly đã gục.

 

Lăng Sâm chưa từng uống rượu trước mặt mọi người, không ai biết cậu chỉ có tửu lượng một ly. Ngay cả Lăng Sâm cũng cho rằng tửu lượng bản thân rất tốt, vì Giang Vãn Tình uống rượu không tồi, cậu nghĩ mình sẽ được di truyền đôi chút, nên không kiềm chế mà nốc cạn ba ly lớn.

 

Đến khi rượu phát tác tác dụng thì cũng đã muộn. Đầu óc cậu trống rỗng như bị bôi một lớp hồ dán. Cậu ngồi im trên ghế không nói lời nào, mặt đỏ bừng như một con búp bê xinh xắn trong bức tranh mừng năm mới.

 

Hình Thu Vũ là người đầu tiên phát hiện sự bất thường của cậu. Hắn khẽ hỏi thăm cậu có sao không.

 

Nghe thấy giọng nói của Hình Thu Vũ, Lăng Sâm cuối cùng cũng phản ứng lại. Cậu vươn tay nắm lấy ngón út của hắn, mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nói. "Anh ơi, em khó chịu quá."

 

Tim Hình Thu Vũ đập một cái thật mạnh, da đầu tê dại, như thể có hàng ngàn cái đuôi mèo cào cào tim hắn, sắc đỏ lan dần lên mặt.

 

Cách xưng hô này cũng không hề xa lạ. Hồi tiểu học, sau khi Lăng Sâm biết hắn lớn hơn cậu một tuổi, cậu đã nhiệt tình gọi hắn là "anh" suốt một thời gian dài. Cậu bảo từ nhỏ mình đã muốn có một người anh trai, nhưng mẹ cậu sinh không ra. Giờ cậu đã tìm được rồi – chính là Hình Thu Vũ.

 

Chỉ là sau khi lớn lên, Lăng Sâm dần cảm thấy ngại ngùng khi gọi hắn là "anh", nghe chẳng có phong thái đại ca gì hết. Thế là cậu bắt đầu gọi cả họ lẫn tên hắn "Hình Thu Vũ".

 

Thật ra cậu gọi thế nào hắn cũng thích, bất kể làm nũng gọi "anh", hay trịnh trọng gọi hắn là "Hình Thu Vũ". Những câu từ tuôn ra từ đầu lưỡi Lăng Sâm như hoá thành dòng suối ấm áp, nương theo đất trời chảy vào lòng hắn.

 

Hình Thu Vũ sững sờ một lúc, duỗi tay sờ trán cậu. Trán cậu lạnh, không phải sốt. "Khó chịu chỗ nào?"

 

Lăng Sâm nhíu mày, nắm tay hắn ấn lên bụng mình. "Chỗ này."

 

"Đã biết, để tớ đi lấy thuốc cho cậu."

 

Hình Thu Vũ không dám chạm vào cậu nữa, định rút tay ra, nhưng lại bị Lăng Sâm đè lại. Lăng Sâm không cho hắn phản kháng, hai tay nắm lấy tay hắn, áp tay hắn lên bụng mình. "Anh ơi, dễ chịu quá."

 

Tay Hình Thu Vũ nóng hổi, áp lên rất ấm, rất nóng, rất thoải mái.

 

Những người khác cũng chú ý tới động tĩnh của hai người, tò mò nhìn qua.

 

Yến Lâm Sinh hỏi: "Sao thế con?"

 

Hình Thu Vũ rốt cuộc cũng kéo được dòng suy nghĩ lạc vào cõi thần tiên về. Hắn ngại ngùng cười. "Hình như Lăng Sâm uống nhiều quá nên thấy khó chịu ạ."

 

Yến Lâm Sinh kinh ngạc. "Tiểu Sâm không uống được rượu à? Con cũng không ngăn nó lại."

 

Những người khác: "Đúng thế đúng thế."

 

Hình Thu Vũ bất đắc dĩ cười: Nếu biết trước thì hắn chắc chắn sẽ cản cậu rồi.

 

Lăng Sâm không vui, mặt không chút biểu cảm giơ nắm đấm lên đe doạ Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành: "Dám bắt nạt em trai tui hả, tui đánh chết cậu!"

 

Từ Tiêu Nguyệt huơ huơ ngón tay trước mặt hắn. "Say thật rồi à?"

 

Sở Vân Hành nham hiểm xoa tay. "Hì hì, vậy chẳng phải chúng ta muốn làm gì với cậu ấy cũng được ư?"

 

"Dẹp mấy cái suy nghĩ nguy hiểm đó đi." Hình Thu Vũ vỗ vào đầu cả hai. "Mọi người cứ ăn uống tiếp đi, tớ đưa Lăng Sâm về phòng nghỉ ngơi, khi nào rửa bát thì kêu tớ."

 

"Các cậu lo mà tận hưởng thế giới hai người đi, đừng giành rửa bát với tớ." Sở Vân Hành xắn tay áo lên để lộ cơ bắp săn chắc. "Thấy chưa? Cơ bắp của tớ sinh ra từ việc rửa bát đấy."

 

Hình Thu Vũ và Từ Tiêu Nguyệt liếc nhìn nhau, thấy cùng hai chữ trong mắt đối phương: Hết cứu.

 

Lăng Sâm say đến mức không đi nổi, Hình Thu Vũ ôm hắn về phòng trên tầng hai. Rõ ràng khoảng cách vẫn không đổi, đi qua vô số lần vẫn chỉ cách xa như thế, như Hình Thu Vũ lại cảm thấy như mất cả đời người, lại nhanh đến mức chỉ mới trôi qua vài giây.

 

Trong nhà có thuốc nhưng chẳng biết đã hết hạn từ bao giờ. Hình Thu Vũ phải ra ngoài một chuyến. Hắn bảo Lăng Sâm nằm trên giường một lát, bản thân thì vội vã mặc áo khoác ra khỏi nhà.

 

Nhà hắn cách tiệm thuốc không gần cũng không xa, cả đi cả về mất khoảng năm phút. Khi trở về, mặt hắn đỏ bừng, chẳng biết do gió lạnh hay do chạy đổ mồ hôi.

 

Lăng Sâm vẫn ở trong phòng, nhưng cậu không nằm xuống. Cậu ôm quần áo của Hình Thu Vũ ngồi co ro trong góc. Thấy Hình Thu Vũ về, cậu mới ngẩng đầu lên từ đống quần áo. "Anh ơi, em lạnh quá."

 

Hình Thu Vũ lo lắng sờ trán cậu. Lần này nóng hơn lần trước, hẳn là bị gió lạnh thổi qua khi chụp ảnh với mấy câu đối bên cửa. Hình Thu Vũ thở dài, đút thuốc cho cậu.

 

Có lẽ là dung dịch thuốc quá đắng, Lăng Sâm không chịu uống. Cậu suýt nữa đã nôn ra, may mà Hình Thu Vũ đã kịp đưa cậu một viên kẹo giúp cậu nuốt xuống.

 

Viên kẹo vị sữa dâu tan ra trong miệng khiến thuốc bớt đắng hơn.

 

Uống thuốc xong, Lăng Sâm lại đòi tắm.

 

Hình Thu Vũ lo lắng nhìn cậu. "Cậu tự tắm được không?"

 

Lăng Sâm nhìn lại hắn với vẻ mặt tỉnh táo. "Hình Thu Vũ, tớ muốn tắm. Tớ tự tắm được."

 

Vừa nói, cậu vừa mở vali lấy quần áo của Hình Thu Vũ ra, sau đó phóng khoáng bước vào phòng tắm, từng bước chân đều rất kiên định, bước nào bước nấy chắc nịch.

 

Lúc này Hình Thu Vũ mới yên tâm để cậu đi tắm. Hắn canh giữ trước cửa phòng tắm để lỡ có xảy ra chuyện gì còn cứu người.

 

Việc tắm rửa của Lăng Sâm diễn ra khá suôn sẻ, tuy cậu say nhưng miễn cưỡng có thể tự lo cho bản thân, thậm chí còn có tâm tình vừa tắm rửa vừa ca hát.

 

Một lúc sau, tiếng hát trong phòng tắm dừng lại.

 

"Lăng Sâm?" Hình Thu Vũ gõ cửa. "Cậu tắm xong chưa?"

 

Không nghe thấy tiếng trả lời.

 

"Lăng Sâm? Có sao không?" Hình Thu Vũ gõ cửa mạnh hơn.

 

Vẫn không ai trả lời.

 

Hình Thu Vũ sốt ruột, trong đầu hiện lên mấy tin tức có người ngất xỉu trong phòng tắm vì trúng gió. Hắn vội vàng mở cửa vào kiểm tra.

 

Người trong bồn tắm gục xuống mép bồn, hàng mi dày rũ xuống, mấy sợi lông mi ướt át dính vào nhau. Người nọ cau mày, chẳng biết đang suy nghĩ gì, làn da trắng nõn đỏ ửng vì hơi nóng, cả người còn ướt đẫm.

 

Cậu ấy ngủ rồi.

 

"Lăng Sâm, đừng ngủ ở đây, cảm nặng hơn đấy." Hình Thu Vũ vỗ vai cậu, mặt cũng đỏ bừng vì hơi nóng.

 

Hình như Lăng Sâm không nghe thấy lời hắn nói, cậu vẫn ngủ ngon lành.

 

Rơi vào đường cùng, Hình Thu Vũ chỉ có thể kéo cậu thiếu niên ra khỏi bồn tắm trước khi nước nguội, quấn chặt cậu bằng chiếc khăn tắm lớn, sau đó bế cậu về giường mặc quần áo.

 

Hai mắt Hình Thu Vũ kiên định nhìn thẳng về phía trước, cẩn thận mặc đồ ngủ cho cậu. Xong xuôi hết thảy hắn mới nhận ra Lăng Sâm đã lấy nhầm quần áo của mình.

 

Làm sao đây, cũng không thể lột đồ cậu ấy ra rồi mặc lại được? Hắn không chịu nổi thử thách lớn như vậy đâu…

 

Dù cho bây giờ Lăng Sâm ngoan ngoãn đến mức hắn muốn làm gì cũng được.

 

Hình Thu Vũ thở dài, bất đắc dĩ đặt người lên giường. Sau khi đắp chăn đàng hoàng cho cậu, hắn định xoay người rời đi thì Lăng Sâm tỉnh giấc, níu lấy tay hắn không cho đi.

 

"Hình Thu Vũ, cậu đi đâu thế?" Cậu khẽ hỏi.

 

"Không đi đâu cả, tớ về phòng đây. Cậu ngủ ngon nhé." Hình Thu Vũ dịu dàng đáp.

 

Lăng Sâm vẫn không buông tay. Cậu dừng một chút rồi mở miệng: "Vậy cậu ôm tớ một cái được không?"

 

Chẳng biết có phải do tác dụng của rượu không, nhưng máu hắn cũng tràn ngập tinh thần bốc đồng không chịu ngồi yên. Hắn không chần chừ, duỗi tay kéo người vào lồng ngực. Hai người khít lấy nhau không một kẽ hở, như thể sinh ra để dành cho nhau.

 

Lăng Sâm chớp mắt, vòng tay ôm lấy eo hắn. "Hình Thu Vũ, cậu thích tớ à?"

 

Hình Thu Vũ không chút do dự, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thanh âm nhẹ đến mức như sợ phá tan giấc mộng đẹp đẽ này.

 

Lăng Sâm ôm hắn chặt hơn, vùi đầu vào cổ Hình Thu Vũ. Cậu hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm điều gì đó như say xỉn, nhưng Hình Thu Vũ không nghe ẽo.

 

Tim Hình Thu Vũ càng đập mạnh hơn. Hắn nhỏ giọng hỏi con ma men: "Gì cơ?"

 

Giọng Lăng Sâm rầu rĩ: "Bạn bè sẽ ôm nhau như thế này à?"

 

Bạn bè sẽ ôm nhau nhiệt tình như vậy sao?

 

Hình Thu Vũ không biết, Lăng Sâm cũng không.

 

Vấn đề này không nên hỏi người say. Người say uống rượu xong, tâm trí thường mơ hồ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ.

 

Bọn họ nên lựa lúc tỉnh táo hẵng hỏi đối phương: "Bạn bè sẽ ôm nhau nhiệt tình như vậy sao?

 

Nhưng họ không thể.

 

Bởi vì khi tỉnh táo, họ chỉ là bạn bè. Câu hỏi này quá ám muội, không phù hợp với quan hệ bạn bè.

 

Hình Thu Vũ cảm thấy mình như mất trí. Làm sao một người tỉnh táo lại có thể hành động như một người say, làm ra hành động ấu trĩ như vậy?

 

Bọn họ cứ vậy ôm nhau, hai trái tim dán vào nhau. Căn phòng ấm áp ngăn cách tiếng ồn ào, ngăn cách gió tuyết bên ngoài, cứ như thể toàn thế giới chỉ còn hai người bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của đối phương.

 

Tim họ đập cùng một nhịp, hơi cũng dồn dập cả lên.

 

Hình Thu Vũ chẳng biết hôm đó mình đã kiềm chế thế nào để không hôn Lăng Sâm, chẳng biết mình đã chúc Lăng Sâm ngủ ngon rồi về lại phòng ngủ cho khách ra sao, cũng chẳng biết cách mình đã nằm xuống và chìm vào giấc ngủ…

 

Có quá nhiều thứ mà hắn không biết.

 

Cũng như hắn không biết tại sao người trong lòng trong mộng của hắn đều là Lăng Sâm.

 

Đẹp đẽ đến thế, nhưng cũng thật đau khổ.

 

Hắn chỉ nhớ rõ đường về phòng rất dài rất xa, bước chân hắn lảo đảo như say rượu. Hắn ngước mắt nhìn trời, trăng sáng vằng vặc, uyển chuyển nhẹ nhàng chiếu rọi lên người hắn. Không ấm cũng không lạnh, chỉ có lòng hắn là nóng bừng bừng.