Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.5/10 từ 6 lượt Tên truyện: Lời yêu đến muộn Tác giả: Lâm Du Niên Editor: Thanh Chi Thể loại: Đam mỹ, học đường, nhẹ nhàng, 1v1, HE. Số chương: 42 chương + 2 ngoại truyện. Nhân vật chính: Hình Thu Vũ (công) x Lăng Sâm (thụ). Giới thiệu: Lăng Sâm sẽ vì tiết kiệm tiền mà rủ hắn mua đồ đôi, từ quần áo đến bàn chải đánh răng; sẽ vì một bộ trang phục trong game mà lôi kéo hắn kết hôn giả để nhận phần thưởng. Lên lớp, tan học, cả hai lúc nào cũng dính lấy nhau, quan hệ thân thiết đến mức ai ai cũng biết. Tất cả mọi người đều cho rằng hai người đã bên nhau từ lâu, chỉ riêng Hình Thu Vũ biết rõ, từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn đơn phương si tình, lặng lẽ dõi theo cậu. Hắn sợ cậu đau lòng, cũng sợ cậu biết được tâm tư dơ bẩn này mà ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa. Thế nên khi nhận ra Lăng Sâm có thể đã thích ai đó, Hình Thu Vũ không chút do dự, chủ động rời xa cậu. Lăng Sâm tuy hơi chậm hiểu nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của bản thân, bèn tìm bạn tâm sự. Bạn: Cậu bám bạn trai đến thế à, mới xa nhau một lát đã không chịu nổi? Lăng Sâm: Cậu ấy không phả… Đậu má. Cuối cùng cũng nhìn thấu lòng mình, Lăng Sâm đuổi theo chồng suốt nghìn dặm, lôi người về nhà, đè xuống ghế sô pha rồi hỏi thẳng: “Cậu thích tớ đúng không?” Hình Thu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, lòng thầm nghĩ cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa, thậm chí còn chờ cậu vung tay tát một cái. Lăng Sâm gấp không chờ nổi, dứt khoát nhắm mắt lại, cúi xuống hôn hắn. Hình Thu Vũ: … Hình Thu Vũ: Cậu đang cho tớ ăn bữa cuối trước khi chết đấy à? Hình Thu Vũ × Lăng Sâm. Công tự ti, nhút nhát, chậm thích nghi (*) × Thụ chậm tiêu nhưng thẳng thắn. (*) Chậm thích nghi/慢热: chỉ những người không dễ mở lòng, cần nhiều thời gian để làm quen với môi trường mới, mối quan hệ mới. Ban đầu họ sẽ trầm lặng, dè dặt, nhưng sau khi quen thân thì sẽ rất ấm áp, vui vẻ, đáng tin cậy. Note: Về tuổi thật thì công hơn thụ một tuổi, nhưng công bảo lưu một năm nên hai người học cùng nhau từ tiểu học đến giờ. Xưng hô trong truyện là “cậu – tớ”, ai thấy sến thì nên cân nhắc. Review nhanh từ editor Một áng văn yêu thầm không đau lòng nhưng vẫn đủ khiến bạn vừa thổn thức vừa cười tủm tỉm bởi sự đáng yêu của hai bạn trẻ. Bạn Vũ thích bạn Sâm đã lâu, nhưng bạn Vũ tự ti quá, cứ âm thầm ở bên quan tâm chăm sóc bạn Sâm thôi. Bạn Sâm thì cũng thích bạn Vũ lâu rồi, nhưng ngốc nghếch nên chẳng gọi tên được thứ cảm xúc ấy. Mãi đến sau này bạn Sâm mới ngộ ra, đi thổ lộ liền chứ làm gì nữa, quyết không để bạn Vũ âu sầu thêm giây phút nào. Truyện có tuyến nhân vật phụ đồ sộ, là người thân và bạn bè của Vũ và Sâm. Tần suất xuất hiện của nhân vật phụ cũng khá nhiều, nhưng xuất hiện chung với nhân vật chính chứ không có cảnh riêng, nên yên tâm là hai bạn không bị lấn át đâu. Cuối truyện (chương 39) tụi nó mới về bên nhau, ai thích đánh nhanh thắng nhanh thì quay xe gấp. Bù lại thì chems tung toé xuyên suốt từ đầu rồi nên không lo đói đường đâu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 28

Chương 28: Cách chúng ta bên nhau có phải hơi không giống anh em không…

Kem dưa lưới ở công viên giải trí ăn rất ngon, những viên kem màu xanh nhạt đủ sức làm phấn chấn tinh thần bất kỳ ai, nhưng chúng cũng cực kỳ đắt đỏ.

 

Khi người bán hàng nói mỗi viên kem có giá 20 tệ, Lăng Sâm đã lùi lại, kéo áo Hình Thu Vũ ra hiệu hắn rời đi.

 

Nhưng Hình Thu Vũ chỉ mỉm cười rồi thoải mái trả 40 tệ cho hai viên kem, mỗi người một viên.

 

Đi dọc theo con đường trong công viên giải trí, Lăng Sâm cắn một miếng kem thật to, cảm giác mát lạnh mềm mại khiến nỗi bực bội của cậu vơi đi đôi chút. Nhưng khi nhớ ra mỗi miếng đều tràn ngập mùi tiên, cậu lại đau lòng. "Hình Thu Vũ, lần sau đừng mua cái này nữa."

 

"Ngon không?" Hình Thu Vũ quay lại hỏi, ánh mắt còn vương ý cười, như một bát nước trong vắt phản chiếu ánh trăng.

 

"Ngon, nhưng mà…" đắt quá.

 

"Vậy là được rồi." Hình Thu Vũ ngắt lời cậu. "Ngon là được, quan trọng là cậu thích."

 

Lăng Sâm quay đầu sang chỗ khác, không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nhịp tim đập nhanh của mình. Cậu nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Mấy lời cậu nói kỳ lạ thật đấy…"

 

"Hửm?"

 

Tay Lăng Sâm đột nhiên bị nắm lấy, cậu giật mình vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng lại bị nắm rất chặt.

 

"Đừng nhúc nhích, ở đây đông người, lát nữa hẵng tách ra." Hình Thu Vũ cong mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng và chân thành tha thiết, không hề có chút ác ý nào.

 

Là ảo giác của mình à?

 

Giọng nói của Hình Thu Vũ lại lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu: "Nhân lúc chúng ta còn đang "đi vệ sinh", có muốn chơi trò khác rồi mới về tập hợp không?"

 

Hắn chỉ tay về phía xe điện đụng, bạt lò xo và cầu trượt ở đằng xa.

 

Lăng Sâm bĩu môi: "Ai thèm chơi mấy trò nhàm chán đó chứ!"

 

Năm phút sau…

 

Hai mắt Lăng Sâm tỏa sáng. Cậu nhìn Hình Thu Vũ, chỉ đạo hắn điều khiển vô lăng xe điện đụng, đâm vào chiếc xe đỏ gần đó. "Hướng đó, Hình Thu Vũ!"

 

Thấy Lăng Sâm vui vẻ, Hình Thu Vũ cũng vui. Cậu chỉ gì thì hắn làm đó, đâm một phát thật mạnh vào chiếc xe con màu đỏ.

 

Người ngồi trên xe con màu đỏ là một cậu trai xấp xỉ tuổi họ, bị đâm cho cả người nhảy dựng lên. Cậu ta lập tức hô to: "Oái oái, anh em mấy cậu thật tàn nhẫn!"

 

Lăng Sâm nhếch miệng, lộ ra hai cái răng nanh, kiêu ngạo cười: "Hihi."

 

Cậu trai kia không phục, lập tức đâm lại, nhưng bị Hình Thu Vũ cắt đuôi né tránh, sau đó lại tông vào đuôi xe cậu ta lần nữa. Hai chiếc xe cứ thế đâm vào nhau liên tục, cậu trai đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, bị đâm đến mức hoài nghi nhân sinh.

 

Sau khi xuống xe, Lưu Minh còn hơi choáng váng, miệng lẩm bẩm: "Không ngờ giờ mình còn không thắng nổi mấy đứa nhóc chơi xe điện đụng…"

 

"Ai nói tụi này là mấy đứa nhóc…" Lăng Sâm nghẹn lời.

 

"Hai em không phải học sinh trường trung học số 1 Giang Thành à?" Lưu Minh chỉ vào huy hiệu được trường phát trên ba lô Lăng Sâm. "Lớp mấy rồi? Xét về tuổi tác thì hai cưng phải gọi anh là đàn anh đấy."

 

Hai người nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. "Lớp 12."

 

"Năm cuối là giai đoạn học tập, nhớ học hành chăm chỉ đấy." Lưu Minh nghiêm túc vỗ vai Lăng Sâm, thở dài.

 

Lăng Sâm nổi hết cả da gà. "Sao anh không vỗ vai cậu ấy?"

 

Lưu Minh ngẩng đầu 45° nhìn trời: "Em ấy cao quá, vỗ sẽ không tốt cho lòng tự trọng của anh."

 

Cả hai: "…"

 

"Lưu Minh, sao cậu còn nán lại đấy? Mau lên, chúng ta phải về trường ăn bánh kem với chị Thu đấy." Giang Đường Quả chạy đến từ phía xa, đang định kéo Lưu Minh đi thì thấy huy hiệu quen thuộc. "Ồ, các em cũng là học sinh của trường trung học số 1 Giang Thành à? Lớp mấy rồi?"

 

"Hai em ấy đều học lớp 12." Lưu Minh tự tin đáp.

 

Giang Đường Quả cho hắn một quyền. "Ai hỏi cậu."

 

Sau đó, hắn xoay người nhìn Hình Thu Vũ và Lăng Sâm, cười tủm tỉm. "Đúng rồi, hai em có biết phòng làm việc của cô Tô Lan Thu ở đâu không?"

 

Chị Thu?

 

Đừng nói là trùng hợp đến thế nhé?

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. "Hai anh tìm chị Thu làm gì vậy ạ?"

 

Lưu Minh cũng không nghĩ nhiều về câu hỏi này, nói thẳng: "Một người bạn của tụi anh tổ chức sinh nhật sớm. Lâu lắm rồi tụi anh không về trường thăm chị Thu nên lần này về. Trước đây chị Thu là chủ nhiệm lớp tụi anh đấy."

 

Hình Thu Vũ im lặng một lúc: "Thêm một cái bánh kem có được không ạ?"

 

Lưu Minh và Giang Đường Quả: "Hả?"

 

Lúc nhìn thấy Trần Yếm Thanh, Trần Uẩn sững sờ. Hai người là họ hàng xa, đã từng gặp nhau hồi nhỏ, loáng thoáng biết đối phương là anh em của mình. Nhưng không ngờ họ lại gặp nhau ở trường trung học số 1 Giang Thành nhỏ bé này.

 

Hiện giờ Trần Yếm Thanh đã là sinh viên năm ba, không còn vẻ ngây ngô non nớt của học sinh trung học nữa. Trông y trưởng thành hơn, khi không cười, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ. Bởi vì đang học luật nên y rất hiếm có thời gian quay lại trường.

 

Lần này, mọi người hiếm hoi đều rảnh rỗi, nên y đã tổ chức sinh nhật sớm hơn vào kỳ nghỉ, hơn nữa còn mời Tô Lan Thu đến cùng ăn bánh kem, nào ngờ lại trùng với sinh nhật Trần Uẩn hôm nay.

 

Hai nhóm người, tuổi tác không chênh lệch mấy, nhanh chóng trở thành nhóm bạn thân thiết.

 

Lúc này Tô Lan Thu đang tăng ca chấm bài thi trong trường. Lăng Sâm vừa thua trò oẳn tù tì, lo lắng chạy vào phòng. "Cô Tô ơi, cô có thể ra đây một chút được không ạ? Gấp lắm!"

 

Tô Lan Thu mờ mịt ngẩng đầu, chỉnh lại gọng kính. "Chuyện gì mà gấp vậy?"

 

"Cô cứ ra đây đi ạ!" Lăng Sâm kéo cô đi.

 

Cả hai đi vào phòng học lớp 12/12, bên trong đã tụ tập không ít người, có người vừa vội vã trở về từ bên ngoài, chẳng hạn như Diệp Tiêu Thanh cùng lớp và Hạ Cốc Vũ lớp bên. Tuy không cùng lớp, nhưng họ đều là học sinh Tô Lan Thu từng dạy.

 

Tô Lan Thu chỉ chưa từng dạy Trần Uẩn, nhưng ngày nào anh cũng đến lớp 12/12 chơi, còn thường xuyên trò chuyện với cô, coi như cũng có tình nghĩa cô trò.

 

"Cô Tô ơi, có bất ngờ đấy ạ!" Trần Uẩn cười hì hì, mở cửa sau phòng học ra.

 

Trần Yếm Thanh ôm một cái bánh kem cỡ lớn bước vào, theo sau là những người bạn học. Ngoại trừ vài người bận rộn thật sự không thể tới được, tất cả những người nên tới đều đã có mặt.

 

Đối mặt với hai chiếc bánh kem được mua từ cùng một tiệm, Tô Lan Thu sững sờ, hốc mắt hơi nóng lên. Cô nắm tay Trần Yếm Thanh. "Thanh Thanh, em cũng đến à? Dạo này thế nào, có mệt lắm không?"

 

Trần Yếm Thanh khẽ cười, tựa như một ngày nắng đẹp tháng ba sau khi băng tuyết tan chảy. "Cô Tô ơi, em không mệt. Em rất thích cuộc sống hiện tại của mình."

 

Một người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô chống tay lên gáy, miệng cười toe toét. "Chị Thu, sao chị không hỏi em thế, em mệt lắm!"

 

"Thằng nhóc thối tha này không biết xấu hổ à mà còn về?" Tô Lan Thu đấm hắn một cái, rồi lại giơ tay lên sờ đầu hắn. "Em còn nợ trường mình một bản kiểm điểm yêu đương đấy."

 

Lương Dư bất đắc dĩ cười: "Chị Thu trăm công ngàn việc nên hay quên quá, em và Thanh Thanh đã viết xong lâu rồi mà?"

 

Những người biết chuyện đều cười phá lên.

 

Bấy giờ Lăng Sâm mới hiểu, kinh ngạc thốt lên: "Thì ra hai anh là người bị chủ nhiệm bắt -"

 

Là cặp đôi trên đường đó!

 

Lời còn chưa dứt, Lăng Sâm đã bị Hình Thu Vũ và Trần Uẩn nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại. Hình Thu Vũ chột dạ cười cười với bọn họ: "Cậu ấy nói nhảm thôi ạ."

 

Trần Uẩn cũng gật đầu theo: "Người lớn đừng so đo với trẻ con mà."

 

Lăng Sâm giãy giụa: "Ưm ưm ưm ưm!"

 

Cậu mới là đồ trẻ con!

 

"Haha, vừa hay chủ nhiệm cũng đến rồi, thầy vào ăn bánh đi ạ." Hình Thu Vũ lén nhéo má Lăng Sâm, nhắc nhở cậu.

 

"Mọi người đều ở đây à?" Chủ nhiệm đầu hói thò cái đầu bóng loáng ở ngoài cửa sổ vào. "Thầy từ chối thì không ổn lắm nhỉ."

 

Vừa bước vào, chủ nhiệm đầu hói đã chú ý tới cái miệng bị bịt chặt của Lăng Sâm. "Này, sao em lại che miệng cậu ấy thế, Hình Thu Vũ mau thả cậu ấy ra."

 

"Khụ, em biết rồi ạ." Chẳng biết cố ý hay vô tình mà môi Lăng Sâm áp vào lòng bàn tay Hình Thu Vũ. Tai hắn đỏ bừng, giống như bị phỏng mà buông tay ra, nhưng sau cùng vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay cậu.

 

Dưới ánh mắt nghiền ngẫm của Lương Dư, Hình Thu Vũ lặng lẽ cúi đầu, che giấu mảng đỏ ửng trên mặt.

 

Bánh kem rất lớn, lại còn có hai cái, sau khi chia đều, họ cũng chia cho các giáo viên khác một phần.

 

Trong lúc Đoạn Tịch đuổi theo Trần Uẩn để giành socola trên bánh kem trái cây, Hình Thu Vũ lén đưa dâu tây của mình cho Lăng Sâm. Đây là thói quen của cả hai, dù là sinh nhật Hình Thu Vũ hay sinh nhật Lăng Sâm, dâu tây trên bánh đều thuộc về cậu, bởi vì cậu rất thích ăn dâu tây.

 

Đây là lần đầu họ chia dâu tây sau khi làm lành.

 

"Ngon không?"

 

"Chua muốn chết."

 

"Vậy thì đưa tớ nhé."

 

"Ngon lắm, không cho!"

 

Lăng Sâm cười khúc khích, đưa quả dâu tây bọc kem vào miệng, vị dâu chua chua ngọt ngọt rất vừa phải.

 

"Thanh Thanh, khoé miệng anh dính đồ ăn kìa!" Lương Dư duỗi tay lau sạch kem dính trên miệng Trần Yếm Thanh, rất tự nhiên mà l**m l**m, sau đó nhận được cú đấm đầy yêu thương từ Trần Yếm Thanh.

 

Hình Thu Vũ nhìn cảnh tượng đó với vẻ trầm ngâm, rồi đột nhiên vươn tay ra lau sạch kem trắng dính trên miệng Lăng Sâm. "Cậu dính kem này."

 

"Hả? Khụ khụ, lần sau để tớ tự lau là được." Lăng Sâm chột dạ dời mắt đi.

 

Người ta là một cặp, còn bọn họ chỉ là anh em. Không thích hợp, quá không thích hợp.

 

Tuy họ đã làm động tác này nhiều lần… nhưng vẫn có chút ái muội.

 

"Sao thế?" Hình Thu Vũ giả vờ như không có việc gì, lơ đãng dò hỏi.

 

"Cách chúng ta bên nhau có phải hơi không giống anh em không…"

 

Lăng Sâm chỉ vào Đoạn Tịch và Trần Uẩn đang chơi đuổi bắt, rồi chỉ vào Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt đang điên cuồng chơi oẳn tù tì để giành miếng bánh cuối cùng. Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng trên người Lương Dư và Trần Yếm Thanh đang âu yếm nhau, ý tứ của cậu rất rõ ràng

 

Hình Thu Vũ á khẩu không trả lời được, bởi suy cho cùng hắn thực sự có mưu đồ riêng.

 

Đúng lúc này, Hạ Cốc Vũ xuất hiện. "Không phải đâu, tình anh em tốt đẹp của hai cậu sao có thể so với mấy cuộc cãi vã nhỏ nhặt của bọn họ chứ?"

 

"Thật không?" Lăng Sâm bán tín bán nghi.

 

"Anh Lăng, anh nhìn ánh mắt chân thành của em nè." Hai mắt Hạ Cốc Vũ tỏa sáng nhìn cậu.

 

Lăng Sâm vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

 

"Tin cậu ấy đi, thật đấy." Đoạn Tịch đã ăn được miếng socola như ý nguyện. Y lại gần vỗ vỗ vai Lăng Sâm. "Nhân phẩm của học sinh xuất sắc tốt lắm! Cậu ấy là đầu gỗ chính hiệu, chẳng biết gì về tình yêu đâu."

 

"Miễn cưỡng tin vậy."

 

Hình Thu Vũ bình tĩnh trở lại, sau đó hắn thấy Hạ Cốc Vũ và Đoạn Tịch nhiệt tình chớp mắt với hắn, làm dấu ok sau lưng Lăng Sâm. Hắn đột nhiên thấy dở khóc dở cười.

 

"Chúng ta chụp ảnh đi, đừng lãng phí thời gian làm gì nữa." Diệp Tiêu Thanh hùng hùng hổ hổ gom người lại.

 

Tô Lan Thu đứng chính giữa, bên trái là nhóm đàn anh đàn chị, bên phải là thế hệ học sinh sắp thi Đại học.

 

Hình Thu Vũ kéo Lăng Sâm lên rồi hoảng hốt đứng yên, nhưng trước sau vẫn không buông tay ra. Bởi vì hắn đã thấy Lương Dư quang minh chính đại nắm tay Trần Yếm Thanh.

 

Cảnh tượng như ngưng đọng, khí phách thiếu niên cực kỳ hăng hái.

 

_

 

Trần Yếm Thanh và Lương Dư có truyện riêng cũng cute phết, ai hứng thú có thể tìm đọc nhé.