Huyền Thiên Tôn ĐếChương 249
Giới thiệu truyện

Huyền Thiên Tôn Đế, một tác phẩm kết hợp giữa huyền huyễn và trọng sinh đầy lôi cuốn, đưa người đọc vào hành trình đầy bất ngờ của Diệp Huyền. Từ một kẻ bị coi thường, không có võ hồn, Diệp Huyền bỗng chốc sở hữu tam sinh vũ hồn nghịch thiên, mở ra con đường chinh phục đại lục đầy gian nan nhưng cũng không kém phần thú vị. Đan xen giữa những trận chiến khốc liệt là yếu tố hài hước, cung đấu, gia đấu, thậm chí là chút sắc màu ngôn tình, tạo nên một thế giới kiếm hiệp, tiên hiệp đầy màu sắc và sống động. Liệu Diệp Huyền có thể vượt qua mọi thử thách, khẳng định vị thế Tôn Đế chí cao vô thượng của mình? Hãy cùng khám phá thế giới dị giới đầy bất ngờ trong Huyền Thiên Tôn Đế!

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 249

Chương 249: Tranh giành phòng tu luyện

– Tào Hạc, chớ vội tức giận, chỉ là vài người mới mà thôi, đừng quên thân phận người cũ của ngươi.

Tên Viên Sơn đi phía trước thản nhiên mở miệng, cười như không cười nhìn mấy người Diệp Huyền, giống như con mèo đang chọc ghẹo bầy chuột vậy.

– Người mới thì đã sao, đừng quên, các ngươi cũng từng là người mới đấy thôi.

Trần Tinh cười lạnh nói.

– Người mới lần này đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì, tiện dân quả nhiên là tiện dân, bất kể có vào Huyền Linh học viện chúng ta hay không thì cũng không rũ bỏ được mùi bùn hôi trên người.

Có một tên trong số những kẻ kia cười lạnh.

Trần Tinh khịt mũi cười khinh, giễu cợt nói:

– Đều nói Huyền Linh học viện này là nơi thiên tài tụ tập, hôm nay xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, có một số kẻ được gọi là thiên tài ấy, làm người không muốn, cứ thích làm chó cho người khác, còn luôn miệng kêu tiện dân, lại không biết, bản thân chúng còn thấp hèn hơn cả tiện dân, quả nhiên người vô sỉ chính là vô địch mà.

– Xú tiểu tử, ngươi nói gì đó?

Người nọ xấu hổ, mặt hết đỏ lại tím, quát lên.

– Ha ha, lúc mắng người khác thì sướng lắm, lúc người khác nói lại chúng thì lại không nhịn được, cái bệnh thấp hèn này đúng là phải trị mới được.

– Làm càn!

Người nọ đột nhiên xông lên phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà.

– Ngô Diệt, những kẻ tiện dân cần thông qua khua môi múa mép để gia tăng địa vị của mình, ngươi là một học viên cũ, sao lại không nhìn thấu được điểm này chứ? Mặc kệ bọn họ nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được bản chất tiện dân của bọn họ.

Viên Sơn thản nhiên mở miệng, khóe miệng mang theo ý khinh khỉnh, ánh mắt âm độc.

– Ngươi nói gì đó?

Trần Tinh tức giận, lạnh lùng mở miệng, trong số những kẻ đó, gã chướng mắt nhất chính là tên Viên Sơn này.

Nhưng ngoài ý muốn nhất chính là Diệp Huyền lại đụng đụng gã, nói:

– Trần Tinh, cần gì tức giận, đi tìm phòng tu luyện thôi.

Nói xong thì Diệp Huyền cũng không nhìn đám người Viên Sơn một cái, trực tiếp đi lên cầu thang.

– Huyền thiếu.

Trần Tinh sửng sốt kêu lên một tiếng, lại thấy Diệp Huyền lắc đầu cười nói:

– Có nhiều chó điên như vậy, ngươi có thể tức giận được hết với chúng sao? Ngươi càng tức giận thì chúng lại càng sủa lớn hơn mà thôi.

Trần Tinh sững sờ, chợt mỉm cười:

– Vẫn là Huyền thiếu nhìn rõ ràng.

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng cười khúc khích.

Bất quá lời Diệp Huyền nói lại khiến cho đám người Viên Sơn sắc mặt tái mét, ánh mắt lạnh lẽo.

– Tiện dân, bây giờ để cho các ngươi đắc ý trước một chút, lát nữa ta xem các ngươi khóc thế nào.

Viên Sơn nhìn qua bóng lưng của mấy người Diệp Huyền rời đi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

– Viên Sơn, đang nói ai đó?

Đúng lúc này, từ dưới cầu thang lại truyền tới một đạo thanh âm thanh thúy, đám người Viên Sơn lập tức xoay người, liền nhìn thấy ba người Hương Mính quận chúa Triệu Tinh mặc váy ngắn màu đỏ đi tới.

– Tham kiến Hương Mính quận chúa.

Mấy người Viên Sơn vội vàng mỉm cười hành lễ, sau đó nói với vẻ khinh thường:

– Đừng nhắc nữa, chỉ là một đám tiện dân tân sinh từ nông thôn tới mà thôi.

Mặc dù Triệu Tinh chỉ là một người bình thường nhất trong số các quận chúa, nhưng thân phận hoàng thân quốc thích của nàng vẫn còn ở đó, mấy người Viên Sơn tuy đều là con cháu của mấy nhà giàu ở vương thành, nhưng đối mặt với Triệu Tinh vẫn phải tôn trọng một chút.

Ở trong vòng lẩn quẩn ở Huyền Linh học viện này, thực lực là tiêu chuẩn quan trọng nhất để cân nhắc thái độ lẫn nhau, ngoài ra thì thân phận cũng là một trong những nhân tố thập phần quan trọng.

– Tân sinh tới từ nông thôn?

Triệu Tinh thản nhiên nói:

– Mỗi năm Huyền Linh học viện chúng ta mở ra chiêu sinh, có vô số tân sinh tiện dân tới đây, đúng là vô cùng đáng ghét, theo ta thấy thì bệ hạ nên hạ lệnh, sau này Huyền Linh học viện chỉ tuyển nhận những đệ tử của vương công đại thần và quý tộc hào cường mới đúng, đừng nên để cho những kẻ tiện dân lung tung nào đó chen chúc tới Huyền Linh học viện này, thế thì không khí trong học viện mới yên ổn được.

– Hương Mính quận chúa nói đúng lắm, đợi sau này ta cầm quyền ở gia tộc rồi thì nhất định sẽ khải tấu với bệ hạ.

Đám người Viên Sơn thản nhiên cười nói.

Còn ánh mắt Viên Sơn nhìn về phía Hương Mính quận chúa cũng mơ hồ mang theo một tia nóng bỏng.

Gia tộc của gã ở Lưu Vân Quốc này chỉ có thể coi như trung thượng, cũng không tính như cao cấp nhất, sở dĩ không thể leo lên được nữa cũng là bởi vì địa vị không cao, cho nên gã vô cùng lấy lòng Hương Mính quận chúa.

Gã biết rõ, chỉ cần mình thành một cặp với Hương Mính quận chúa, tới lúc đó gia tộc của mình chính thức quan hệ với vương gia, sau này nhất định có thể tiến thêm một bước trên quan lộ.

Sau khi ân cần thăm hỏi nịnh nọt Hương Mính quận chúa xong thì đám người Viên Sơn liền đi lên cầu thang.

Phòng tu luyện ở tầng thứ hai đã chật ních, mấy người Diệp Huyền tìm một lát cũng không thấy có chỗ trống, cho nên đành tiếp tục đi lên tầng ba.

Tầng thứ ba cũng đã chật kín, gần như không có chỗ trống, giống hệt với tầng thứ hai, ngoại trừ chật kín người ra thì trong đại sảnh, trước cửa của không ít phòng tu luyện còn có không ít học viên đang ngồi xếp hàng chờ tới lượt.

– Phòng tu luyện ở đây đắt hàng quá vậy?

Trần Tinh thì thào.

Đúng lúc này, cạch một tiếng, một gian phòng tu luyện bên cạnh gã đột nhiên mở ra, một học viên đi ra khỏi đó.

Rất nhiều học viên đứng chờ ở đây đều sáng mắt lên.

Phòng tu luyện trong tu luyện tháp này rất khó có được, xuất hiện một phòng trống lập tức khiến cho không ít người nóng mắt, có mấy người nháy mắt liền bật dậy chạy qua bên này.

– Huyền thiếu, vận khí của chúng ta không tệ, chiếm được trước rồi.

Trần Tinh thấy thế thì ánh mắt sáng lên, không đợi những người khác kịp phản ứng thì trước tiên rút ra một thẻ tu luyện nhét vào trong khe cửa trên phòng tu luyện, hỏi:

– Huyền thiếu, phòng tu luyện này mấy người các ngươi ai vô trước?

– Động tác của tiện dân đúng là nhanh thật đấy, đáng tiếc phòng tu luyện này không phải cứ động tác nhanh là chiếm được đâu.

Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên từ phía sau, đám người Viên Sơn chậm rãi đi lên tầng ba, mấy tên trong số đó nhanh chóng đi tới trước cửa phòng tu luyện chiếm chỗ của Trần Tinh.

Vài tên học viên đang nhào tới nhìn thấy đám người Viên Sơn thì lập tức biển sắc, đều lùi lại.

– Các ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Trần Tinh trầm xuống.