Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.1/10 từ 27 lượt Khi Sở Tiểu Điềm bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng xem mắt thứ tám, anh ta ngờ vực hỏi cô: “Cô hai mươi bốn tuổi thật à? Trông như con gái mười tám, mười chín tuổi vậy.” Sở Tiểu Điềm vừa định lên tiếng đã bị cắt ngang, đối tượng xem mắt nói: “Tôi nghe nói thường ngày ngoại trừ công việc ra thì đến cả cửa nhà cô cũng không chịu bước ra hả? Tiền lương cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà thôi, vậy cô có từng nghĩ đến chuyện đổi công việc không?” Sở Tiểu Điềm – người đã âm thầm xuất bản ba cuốn sách, từ lâu đã trở thành tác giả có lượng sách bán chạy một cách khủng bố – lắc đầu nói: “Không tìm công việc khác, định từ chức.” Đối tượng xem mắt cau mày, nhưng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta vẫn nhẫn nhịn. “Nghe người ta nói, nhà cô có một căn nhà à?”. “Đúng vậy, tôi tự kiếm tiền mua.” Đối tượng xem mắt phì cười, không hề tin, nhưng cũng không vạch trần “lời nói dối” của cô. “Vậy cô thích người đàn ông như thế nào?”. Sở Tiểu Điềm: “Tôi…” Cô liếc nhìn người đàn ông thân hình cao to đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi. Người ngồi bàn bên cạnh nhận ra anh, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, các cậu xem, anh ấy có phải là người trên tin tức…” Đoàn Tiêu nghiêm mặt đi tới, vừa định nổi giận thì thấy Sở Tiểu Điềm chớp mắt, cô bỗng nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo anh: “Người đàn ông mà tôi thích… Đại khái là như thế này.” Đoàn Tiêu khựng lại vì đột nhiên bị tỏ tình, cơn giận trên mặt anh biến mất trong nháy mắt. Anh nắm lấy tay cô, nói với ý nghĩa sâu xa: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, đừng tùy tiện đi ăn cơm với người lạ, sao vẫn không nghe lời như vậy hả?” … Buổi tối, Đoàn Tiêu đang xử lý công việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Sở Tiểu Điềm tự mình dọa mình, còn bị dọa khóc rồi. “Em, em, em sợ.” Cô gái ngoài cửa khịt mũi, nhìn anh với bộ dạng đáng thương: “Ôm ôm.” Đoàn Tiêu: “…” Tiểu thuyết gia truyện kinh dị nhưng nhát gan, hở tí là bị suy nghĩ lung tung của mình dọa khóc, lại chỉ muốn viết tiểu thuyết kinh dị VS Nam chính cứng rắn, thực lực mạnh mẽ, đầy cảm giác an toàn. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 12

Chương 12

Trong phòng cấp cứu có y tá đi ra một lần, Dương Thiệu Quang đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, Sở Tiểu Điềm rất vui mừng cho anh ta.

Quả nhiên anh ta không sao!

Cô nhìn Đoàn Tiêu một cái, Đoàn Tiêu dường như biết cô đang nghĩ gì, trong mắt hiện lên ý cười.

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phát hiện gương mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề có nụ cười gì cả.

… Cho nên, là ảo giác sao?

Nhưng rõ ràng vừa rồi cô cảm thấy anh đang cười, tuy rằng chỉ là một chút ý cười mà thôi.

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ, có lẽ thật sự là ảo giác của cô.

Cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông này cười lên trông sẽ như thế nào.

Một lúc sau, bên công ty có hai người tới, em trai của Dương Thiệu Quang cũng đến rồi, bao gồm cả người của phía cảnh sát, chỉ có Đoàn Tiêu đang nói chuyện với bọn họ.

Mỗi người trong Long Phong Đặc Vệ đều có bảo hiểm thống nhất, cho dù là ngoài ý muốn hay bị thương nghiêm trọng hoặc bị bệnh, về sau đều nhận được chữa trị tốt nhất.

Sở Tiểu Điềm nhìn góc mặt nghiêng lạnh lùng của anh, bỗng nhiên nhớ đến lúc Dương Thiệu Quang mất đi ý thức, đôi môi mấp máy, như đang muốn nói gì đó.

Nhưng giọng nói của anh ta quá nhỏ, cô không nghe thấy, bây giờ nghĩ lại, khẩu hình miệng của Dương Thiệu Quang hình như muốn nói với Đoàn Tiêu, chữ đầu tiên mà anh ta nói chắc là Đoàn, nhưng không thể nói ra được.

Sở Tiểu Điềm nói: “Trước khi ngất xỉu, Dương Thiệu Quang hình như muốn nhờ tôi chuyển lời gì đó đến anh, nhưng anh ta không nói ra.”

Đoàn Tiêu cau mày.

Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Tông Trạch là khách hàng đã ký hợp đồng với Dương Thiệu Quang ở Hồng Kông hai năm trước. Ông ta là một thương gia giàu có có bối cảnh phức tạp, rất nhiều người đều đang tìm ông ta, chuyện này xảy ra vô cùng gấp gáp và bất ngờ. Dương Thiệu Quang không kịp thời báo cáo lại, chắc chắn có nguyên nhân của anh ta, điều này chỉ có thể đợi anh ta tỉnh dậy và tìm ra Bạch Tông Trạch mới biết được rõ ràng.

Nếu Bạch Tông Trạch có thỏa thuận riêng với Dương Thiệu Quang, nhưng không báo cáo tình hình thực sự thì cả chuyện này đều không liên quan đến Long Phong Đặc Vệ, mà là Dương Thiệu Quang che giấu công ty, tự thương lượng với Bạch Tông Trạch, xảy ra chuyện cũng không cần Long Phong Đặc Vệ chịu trách nhiệm gì cả.

Về việc bọn họ thỏa thuận gì với nhau, không ai biết.

Nhưng Dương Thiệu Quang có vi phạm quy định hay không và rốt cuộc muốn nói gì với anh, chỉ có thể đợi anh ta tỉnh lại mới biết. Trước lúc đó, chuyện nên giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết thế đấy.

Đoàn Tiêu đi tới trước mặt cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

“Anh không cần bận chuyện khác sao?”

“Có.” Đoàn Tiêu nói: “Nhưng hiện giờ chuyện phải làm là đưa cô về. Đi thôi.”

Sở Tiểu Điềm đi cạnh anh bước ra khỏi bệnh viện.

Dáng vẻ anh bước đi cũng khác với người khác, Sở Tiểu Điềm từng nhìn thấy phần lớn đàn ông, hoặc là những người làm công ăn lương mỗi ngày vội vàng xách túi chen chúc vào thang máy, thiếu niên bước chân nôn nóng hoặc nhẹ nhàng, hoặc là những người trung niên bước chân uể oải không có tinh thần, giống như bị vắt kiệt sức lực, rất ít người giống như Đoàn Tiêu, lúc bước đi chậm rãi, bước chân của anh cũng ổn định có lực, mỗi bước đều toát ra cảm giác vững vàng không chút gợn sóng.

Từ trước đến giờ, bước chân của cô luôn yếu ớt, vô lực, chân của anh quá dài, một bước gần như bằng hai bước của cô. Nhưng may mắn là anh không đi nhanh, vừa hay cô có thể theo kịp anh.

Đoàn Tiêu lái chiếc xe Land Rover đến, trong xe rất sạch sẽ, ngay cả chỗ để đồ cũng ngăn nắp gọn gàng.

“Ở đâu?”

“Tòa A, chung cư Hoa Dụ.”

Sở Tiểu Điềm ngồi ở ghế lái phụ, trên người vẫn mặc áo khoác của anh, cả người đều có cảm giác vụng về và bối rối, cô có ý định cởi áo ra đặt phía sau, nhưng lại không dám cử động.

Hình như vẫn còn chút không nỡ…

Cô không ngờ Đoàn Tiêu sẽ đích thân đưa cô về, từ khi bước xuống xe cứu thương nhìn thấy anh, đến lúc Dương Thiệu Quang được đẩy vào phòng cấp cứu, cô cảm thấy trên người anh toát ra vẻ nặng nề, nghiêm túc. Tuy rằng cô không biết rốt cuộc Dương Thiệu Quang đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu chuyện ngày hôm nay tương đối nghiêm trọng.

Không biết tại sao, ở chung với anh trong xe khiến hô hấp của cô trở nên hơi căng thẳng.

Cô duỗi tay muốn chỉnh tóc mái trước trán, ống tay áo khoác của người đàn ông đối với cô mà nói là quá dài, sau khi duỗi tay ra chỉ để lộ mỗi đầu ngón tay của cô.

Cô dụi mắt, khó khăn lắm mới thả lỏng, lại hơi buồn ngủ.

Thực ra cô đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc rồi, nhưng hiện giờ tinh thần của cô lại tập trung cao độ.

Hoặc là nói, nên là căng thẳng cao độ, cho dù là một động tác nhỏ thì cô cũng không dám tùy tiện cử động.

Đây có lẽ là sự không hài hòa cực độ giữa tinh thần và cơ thể, rõ ràng cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.

Điện thoại trong túi rung lên, Sở Tiểu Điềm lấy ra nhìn, là Lạc Bắc Sương.

… Tiêu rồi.

Lúc này cô mới nhớ ra, buổi tối cô ra ngoài làm gì.

Hiển nhiên Lạc Bắc Sương đã gửi không ít tin nhắn, còn gọi điện cho cô, nhưng bởi vì khi đó cô đang ở trên xe cấp cứu nên không để ý, trong đó còn có một cuộc gọi nhỡ của Trình Nhượng.

Cô vội vàng nhận điện thoại: “A lô, Bắc Sương.”

“… Cậu chịu nghe điện thoại rồi à, bà nội của tôi ơi. Cậu mà còn không nghe, tớ phải báo cảnh sát rồi đó!” Lạc Bắc Sương rất lo lắng, có chút nôn nóng: “Cậu không sao chứ? Bây giờ đang ở đâu?”

“Tớ đang trên đường về nhà, vừa nãy gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên… Á!” Bỗng nhiên cô che miệng, kêu lên một tiếng.

Lạc Bắc Sương giật mình: “Sao thế?”

“Tớ quên thịt nướng của cậu rồi…” Sở Tiểu Điềm dở khóc dở cười nói: “Chị ơi, em xin lỗi.”

“Không có thì thôi vậy, tớ đâu phải đứa không ăn thịt một ngày thì không chịu nổi chứ.” Lạc Bắc Sương bất lực nói: “Lát nữa tớ gọi giao đồ ăn là được. Mà này, cậu không sao thật đấy chứ?”

“Tớ có đó.” Sở Tiểu Điềm nấc nghẹn.

Cô và Lạc Bắc Sương cãi cọ quen rồi, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói đều là ấm ức: “Đậu hũ và pudding xoài của tớ cũng mất rồi.”

Lạc Bắc Sương: “… Chờ tớ xuất viện sẽ dẫn cậu đi ăn tới đã thì thôi, bây giờ cậu đang ở nhà hả?”

Sở Tiểu Điềm: “…”

Cô còn đang ở trên xe của Đoàn Tiêu.

Nhưng nếu nói chuyện này cho Lạc Bắc Sương biết, chắc chắn sẽ bị cô ấy hỏi rất nhiều câu hỏi, cho nên vẫn nên về nhà rồi nói cô ấy biết sẽ tốt hơn.

Cô nhỏ giọng nói: “Tớ sắp đến nhà rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, không cần lo lắng cho tớ.”

“Đến nhà thì gửi tin nhắn cho tớ.”

“Được.”

Sau khi tắt điện thoại, Sở Tiểu Điềm đặt tay lên môi, cẩn thần nghiêng đầu nhìn một cái.

Lúc anh lái xe rất tập trung, dường như không hề để ý cô nói gì trong điện thoại.

Cô thở phào, nhưng ánh mắt dừng lại trên mặt anh, nhất thời không rời đi được.

Góc mặt nghiêng của anh rất đẹp, giống hệt như Lạc Bắc Sương nói, là kiểu rất dễ khiến phụ nữ say đắm.

Nhưng kiểu người tuấn tú lại quá mức sắc bén này, ngược lại sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Có điều, sự quyến rũ thực sự của người đàn ông này không nằm ở vẻ bề ngoài, mà là thứ toát ra từ trong xương tủy của anh.

Sở Tiểu Điềm để ý thấy cằm anh đã mọc ít râu ria.

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu quay sang nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm vội vàng quay đầu lại, ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về phía trước.

“Làm việc ở đâu?” Bỗng nhiên anh hỏi.

Sở Tiểu Điềm vừa định nói công ty trước đây mình làm việc, nhưng lại nhớ ra mình đã từ chức: “Trước mắt… Chờ việc, nhưng đang viết một số thứ.”

“… Vẫn miễn cưỡng nuôi nổi bản thân, không khác gì đi làm cho lắm.” Cô lại nhỏ giọng giải thích một câu.

Ngoại trừ Bắc Sương, cô chưa từng nói cho người khác biết mình viết truyện, bởi vì người bình thường sẽ có một đống vấn đề hỏi cô, chẳng hạn như viết cái gì, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mà dĩ nhiên là cô không thể cởi cái vỏ bọc của mình ra được.

Quả nhiên Đoàn Tiêu chỉ gật đầu, giống hệt như cô nghĩ, không hỏi gì thêm.

Có lẽ anh cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, cho dù cô làm gì thì anh cũng không quan tâm.

Trên tai anh đeo tai nghe Bluetooth, lúc dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, có điện thoại gọi tới.

Cũng không biết Quý Xuyên bên kia nói gì, sắc mặt Đoàn Tiêu lập tức nghiêm lại.

Quý Xuyên nói trong điện thoại: “Bạch Tông Trạch liên quan đến một vụ án kinh tế. Một tháng trước con gái của ông ta bị người nào đó dẫn đi mất, ông ta vì con gái nên mới một đường tìm tới đây. E là ông ta cảm thấy Dương Thiệu Quang có thể giúp mình nên đã âm thầm tìm anh ta giúp đỡ. Tối nay, Dương Thiệu Quang tan làm thì Bạch Tông Trạch đến tìm anh ta, có lẽ hai người định đến chợ đêm ăn khuya đơn giản, không ngờ đúng lúc gặp được người kia. Trước mắt thì bọn tôi đang điều tra camera, hy vọng nhanh chóng tìm được.”

Nhưng hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ người này lại mang súng bên người, còn tương đối gian xảo. Hơn nữa, chắc chắn có đồng bọn, bây giờ Bạch Tông Trạch cũng không rõ tung tích, biết đâu lành ít dữ nhiều.

Trước giờ Long Phong Đặc Vệ sẽ không hợp tác với khách hàng có tiền án, đây có lẽ cũng là nguyên nhân Dương Thiệu Quang liên lạc riêng với Bạch Tông Trạch.

“Tôi biết rồi.” Anh nói: “Con gái ông ta là một bé gái năm tuổi, chú ý an toàn, lát nữa tôi sẽ đến gặp các anh.”

Chờ anh tắt máy, Sở Tiểu Điềm hỏi: “Người mà Dương Thiệu Quang bảo vệ kia, có phải thất lạc con gái rồi không?”

“Phải.”

Đèn xanh vừa sáng, Đoàn Tiêu đã tăng tốc.

Sở Tiểu Điềm trầm ngầm một lát rồi nói: “Hay là anh thả tôi xuống ở phía trước đi, tôi có thể tự đi về hoặc là bắt xe.”

Đoàn Tiêu nhìn cô, không lên tiếng.

Sở Tiểu Điềm còn muốn nói thêm, bỗng nhiên xe lại lái nhanh hơn, sau đó dừng đột ngột ở đèn xanh đèn đỏ tiếp theo. Cơ thể của cô đập vào ghế, lời định nói lại nuốt xuống.

Khuôn mặt phản chiếu trong gương của người đàn ông trông hơi u ám, dường như đang suy nghĩ gì đó, cô không dám làm phiền anh nữa, khóe mắt chợt liếc nhìn tòa nhà đang thi công ở góc đường, có người lái xe máy đi ra.

Cô mở to mắt, nghiêng người, nhưng bởi vì dây an toàn nên cơ thể của cô không thể cử động, mà còn bị siết đau đến mức kêu ra tiếng.

“Sao thế?”

Sở Tiểu Điềm nói: “Tôi vừa nhìn thấy một người, hình như là người bắn súng kia!”

Đoàn Tiêu ngẩn người: “Cô nói gì?”

“Xa quá, tôi nhìn không rõ, nhưng tôi nhận ra mũ và cặp sách của anh ta!” Sở Tiểu Điềm đưa tay chỉ: “Ở bên kia, anh ta lái xe máy!”

Cô vừa dứt lời, Đoàn Tiêu nhanh chóng quay đầu, nhanh như vũ bão đuổi theophương hướng mà cô chỉ!

Trên đường đi, Đoàn Tiêu gọi điện cho đám người Trình Nhượng, đồng thời thông báo cho Quý Xuyên.

Đoàn Tiêu không lái xe quá nhanh, vừa hay đủ để theo kịp tốc độ của anh ta và không bị phát hiện.

Nhưng Sở Tiểu Điềm bỗng lo lắng, không kìm được mà nói: “Lỡ như không phải người kia thì sao? Tôi không nhìn rõ mặt anh ta, cũng không nhận ra được…”

Đoàn Tiêu nhìn chằm chằm xe máy phía trước, gương mặt u ám.

“Cô tin vào mắt mình không?” Anh hỏi.