Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.1/10 từ 27 lượt Khi Sở Tiểu Điềm bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng xem mắt thứ tám, anh ta ngờ vực hỏi cô: “Cô hai mươi bốn tuổi thật à? Trông như con gái mười tám, mười chín tuổi vậy.” Sở Tiểu Điềm vừa định lên tiếng đã bị cắt ngang, đối tượng xem mắt nói: “Tôi nghe nói thường ngày ngoại trừ công việc ra thì đến cả cửa nhà cô cũng không chịu bước ra hả? Tiền lương cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà thôi, vậy cô có từng nghĩ đến chuyện đổi công việc không?” Sở Tiểu Điềm – người đã âm thầm xuất bản ba cuốn sách, từ lâu đã trở thành tác giả có lượng sách bán chạy một cách khủng bố – lắc đầu nói: “Không tìm công việc khác, định từ chức.” Đối tượng xem mắt cau mày, nhưng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta vẫn nhẫn nhịn. “Nghe người ta nói, nhà cô có một căn nhà à?”. “Đúng vậy, tôi tự kiếm tiền mua.” Đối tượng xem mắt phì cười, không hề tin, nhưng cũng không vạch trần “lời nói dối” của cô. “Vậy cô thích người đàn ông như thế nào?”. Sở Tiểu Điềm: “Tôi…” Cô liếc nhìn người đàn ông thân hình cao to đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi. Người ngồi bàn bên cạnh nhận ra anh, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, các cậu xem, anh ấy có phải là người trên tin tức…” Đoàn Tiêu nghiêm mặt đi tới, vừa định nổi giận thì thấy Sở Tiểu Điềm chớp mắt, cô bỗng nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy góc áo anh: “Người đàn ông mà tôi thích… Đại khái là như thế này.” Đoàn Tiêu khựng lại vì đột nhiên bị tỏ tình, cơn giận trên mặt anh biến mất trong nháy mắt. Anh nắm lấy tay cô, nói với ý nghĩa sâu xa: “Anh đã nói với em từ lâu rồi, đừng tùy tiện đi ăn cơm với người lạ, sao vẫn không nghe lời như vậy hả?” … Buổi tối, Đoàn Tiêu đang xử lý công việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Sở Tiểu Điềm tự mình dọa mình, còn bị dọa khóc rồi. “Em, em, em sợ.” Cô gái ngoài cửa khịt mũi, nhìn anh với bộ dạng đáng thương: “Ôm ôm.” Đoàn Tiêu: “…” Tiểu thuyết gia truyện kinh dị nhưng nhát gan, hở tí là bị suy nghĩ lung tung của mình dọa khóc, lại chỉ muốn viết tiểu thuyết kinh dị VS Nam chính cứng rắn, thực lực mạnh mẽ, đầy cảm giác an toàn. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 6

Chương 6

Lạc Bắc Sương không nói một lời, lấy điện thoại ra tìm kiếm Long Phong Đặc Vệ cho cô xem trước.

Long Phong Đặc Vệ, tên đầy đủ là tập đoàn an ninh quốc tế Long Phong Đặc Vệ.

Sở Tiểu Điềm đọc giới thiệu công ty, càng đọc càng ngạc nhiên. Cô vốn tưởng rằng đó chỉ là công ty bảo vệ cung cấp vệ sĩ riêng và vận chuyển đồ quý giá, nhưng trên thực tế, nghiệp vụ của công ty này rất rộng rãi. Nhỏ có bảo vệ an ninh gia đình, doanh nghiệp, trường học, triển lãm, huấn luyện chó bảo vệ, đi theo bảo vệ các ngôi sao nổi tiếng, vận chuyển và trông coi hàng hóa, vận chuyển các món đồ quý giá, tài liệu cơ mật. Lớn có vận chuyển các loại vũ trang và phi vũ trang, phục vụ bảo vệ đặc biệt cho các chính trị gia người Hoa nổi tiếng ở nước ngoài, kiểm tra an toàn doanh nghiệp…

Long Phong Đặc Vệ có đội ngũ an ninh chuyên nghiệp và đội vệ sĩ top đầu quốc tế, có thể nói chỉ cần bạn có tiền và có nhu cầu thì phục vụ an ninh như thế nào cũng có thể cung cấp.

“Công ty họ phần nhiều là bộ đội chuyển ngành và xuất ngũ, nghe nói còn có rất nhiều lính đánh thuê, quán quân võ thuật rất nổi tiếng thế giới. Năm nay thành phố của chúng ta chẳng phải có thành viên các nước muốn đến mở cuộc họp à, bọn họ cũng phụ trách một bộ phận an ninh.”

Lạc Bắc Sương nói: “Tớ nghe nói bọn họ còn có một trung tâm quản lý báo động chuyên môn. Tớ có một người bạn, cậu ấy nói tớ biết có rất nhiều người giàu, người nổi tiếng đều tìm bọn họ đến lắp hệ thống báo động thông minh trong nhà, chỉ cần có một chút tiếng động là bọn họ sắp xếp người đến cửa bảo vệ, còn nhanh hơn cả cảnh sát.”

Sở Tiểu Điềm nghe đến ngẩn ngơ: “Lợi hại vậy sao?”

Lạc Bắc Sương gật đầu: “Cậu có cảm thấy mấy năm nay thành phố chúng ta càng ngày càng ít những tin tức liên quan đến cướp ngân hàng không? Thực ra cũng có chút liên quan đến bọn họ đó. Cậu nghĩ đi, những phần tử tội phạm kia vừa nhìn thấy logo của Long Phong Đặc Vệ đã sợ mất mật, cho nên rất nhiều trường học, ngân hàng đều tìm bảo vệ của công ty bọn họ, huống chi là những người có tiền kia. Về cơ bản, chỉ cần người công ty bọn họ chấp hành nhiệm vụ thì rất ít khi thất bại.”

“Về Đoàn Tiêu mà cậu nói, người cứu cậu kia chính là ông chủ lớn của công ty này, tổng chỉ huy trưởng của Long Phong Đặc Vệ. Anh ấy là nhân vật truyền kỳ trong ngành này, toàn làm những nhiệm vụ bảo vệ quan trọng có cấp bậc cao nhất, người bình thường muốn tìm anh ấy là điều không thể nào. Cho dù đại tiểu thư của ông chủ tớ bán mình đi cũng vô dụng.” Lạc Bắc Sương nói: “Tuy rằng tớ cũng chỉ nghe nói, nhưng dù sao truyền kỳ vẫn là truyền kỳ, rất bí ẩn. Hơn nữa, cậu không phát hiện vẻ ngoài của anh ấy… là kiểu vừa nhìn đã khiến phụ nữ không chịu nổi à. Cho nên, dù có đưa ra giá cao bao nhiêu, chỉ cần là công việc liên quan đến phụ nữ, anh ấy đều không nhận.”

Nếu như lúc trước nghe cô ấy nói những lời này, Sở Tiểu Điềm cùng lắm cảm thấy như đang nghe một cuốn sách, không hề có cảm giác chân thực.

Nhưng từ lúc gặp được Đoàn Tiêu cho đến hôm nay, cảm giác không chân thực kia đã trở nên chân thực một cách chấn động.

“Lần trước chỉ gặp anh ấy một lần, đại tiểu thư Châu kia đã nhập ma rồi, suốt ngày không ăn không uống, bám lấy bố mình, cũng chính là ông chủ của tớ, bảo anh ấy làm vệ sĩ riêng. Nhưng ông chủ nói rồi, người đàn ông này có nguyên tắc của mình, cho dù có mất hết tài sản cũng không thuê được, dù cho cậu là người giàu nhất hay quan lớn của quốc gia nào đi chăng nữa. Nếu không, làm sao tớ có thể nói cậu may mắn được chứ? Xảy ra chuyện có thể gặp được anh ấy, nếu đổi thành người khác, muốn cứu cậu khỏi tay tên điên nghiện m* t** mà không tổn thương nào, thế nào cũng có chút độ khó nhỉ?”

Lạc Bắc Sương nói đến đây thì dừng lại một lát, cô ấy chợt nhớ ra gì đó, tóm mạnh lấy vai cô: “Anh ấy đã là ân nhân cứu mạng của cậu rồi, cậu cảm ơn anh ấy chưa? Có để lại cách liên lạc không? Nếu đổi là tớ, lấy thân báo đáp tớ cũng đồng ý, á á á!!!”

Sở Tiểu Điềm: “…”

“Anh ấy còn ở trong bệnh viện phải không? Cậu mau đi tìm đi, cho dù không kết bạn được, ít nhất cũng nhân cơ hội này thử làm quen. Kết bạn với người như vậy không có hại gì cho cậu cả.”

Có người gõ cửa, Lạc Bắc Sương giống như bị người ta nhấn phải nút bấm nào đó, ngay lập tức từ cô gái điên cuồng hưng phấn chuyển thành nữ trợ lý tinh anh xinh đẹp, tay vuốt mái tóc được uốn xoăn tinh tế, lạnh lùng mà lịch sự nói: “Mời vào.”

Trước sau chưa tới hai giây mà đã trở mặt rồi.

Là đồng nghiệp trong công ty của Lạc Bắc Sương: “Chị Lạc, ông chủ đặt cơm trưa của khách sạn Vân Đình, em mang đến cho chị rồi.”

“Cảm ơn.”

Lạc Bắc Sương nói: “Sở Sở, ăn chung nhé?”

Ngoài miệng cô ấy nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy uy h**p “Bây giờ cậu đi tìm người ta cho tớ, ngay và lập tức”.

“Không cần đâu.” Sở Tiểu Điềm nhìn bánh su kem, bánh kem, bánh quy được trang trí tinh tế và hồng trà vẫn còn bốc hơi nóng được lấy ra từ trong hộp, cô nuốt nước bọt, lưu luyến nói: “Tớ ra ngoài trước, cậu ăn đi.”

Lạc Bắc Sương nhìn dáng vẻ đáng thương của cô thì có chút không nỡ, nhưng lúc này làm thế nào cũng phải nhẫn tâm, cùng lắm là để lại hết món ngon cho cô.

Tuy rằng Quý Xuyên nói cô biết Đoàn Tiêu băng bó vết thương ở bệnh viện, nhưng Sở Tiểu Điềm tìm khắp đoạn đường cũng không thấy, cho đến khi gặp được một người rất quen mắt. Sở Tiểu Điềm nhìn kỹ, là một trong ba người hôm trước cô từng gặp, trên người còn mặc đồng phục của Long Phong Đặc Vệ.

Cũng không biết có phải đến tìm Đoàn Tiêu hay không, anh ta bước vào thang máy, dừng ở khoa ngoại tầng ba.

Sở Tiểu Điềm đi lên tầng ba, không tìm thấy người kia, lúc đang đi lung tung, bỗng nhiên cô nhìn thấy người kia đi từ trong phòng ra, sau đó đi về phía thang máy.

Căn phòng kia vẫn chưa đóng cửa, một bác sĩ nam và y tá bước ra, y tá còn đi một bước thì quay lại nhìn một cái, Sở Tiểu Điềm nghe thấy cô ấy nhỏ giọng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Bạch, đó là ai thế? Còn phải đích thân anh đến băng bó vết thương?”

Bác sĩ nói gì đó cô không nghe thấy, cô vừa đi tới trước cửa thì nhìn thấy một người đang mặc áo khoác ngoài, quay lưng về phía mình.

Sở Tiểu Điềm vừa nhìn đã nhận ra là anh.

Anh đang chỉnh lại tay áo của mình, dường như phát hiện ra tầm mắt của cô, anh bỗng nhiên quay đầu lại.

Sở Tiểu Điềm giật mình núp sang một bên, cũng không biết do căng thẳng hay chột dạ nữa, cô quay người bỏ đi.

… Không được, không được, chỉ cần nghĩ đến lời nói ngu ngốc vừa rồi của mình, cô đã vô cùng căng thẳng!

“Này, cẩn thận!”

Sở Tiểu Điềm giật mình, cô chỉ lo cúi đầu đi, không nhìn thấy trước mặt có y tá đang vội vàng đẩy xe tới.

Khi sắp đụng trúng, bỗng nhiên có một cánh tay chen ngang, một tay nắm tay vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra, một tay khác giữ vững chiếc xe đang muốn ngã xuống của y tá lại.

Tay anh nắm lấy vai cô, Sở Tiểu Điềm không thể tránh được mà đập vào lồng ngực anh.

Mùi máu tanh thoang thoảng kia và hơi thở đặc biệt mà ấm nóng trên người người đàn ông trộn lẫn vào nhau, khiến cô say sẩm trong nháy mắt.

Đó là hơi thở tràn đầy hooc-môn nam tính che trời rợp đất bao trọn lấy cô.

Gương mặt của Sở Tiểu Điềm bỗng chốc đỏ bừng.

Cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông gần như vậy bao giờ, vừa rồi lúc anh ôm cô, bởi vì cô bị nỗi sợ đóng chiếm, cho nên không cảm nhận được gì, nhưng hiện giờ thì khác.

Anh gần như bao bọc cả người cô vào lòng, chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy chiếc cằm cứng rắn của anh.

“Ôi trời.” Y tá kia giật mình một lúc mới ổn định lại: “Không bị đụng trúng chứ?”

Sở Tiểu Điềm vội vàng nói: “Xin lỗi, là em không cẩn thận.”

“Không sao là tốt.” Hiển nhiên y tá rất bận rộn, thấy cô không sao thì vội vàng đẩy xe đi.

Đoàn Tiêu buông vai cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Cô bị sao thế?”

Cô còn hơi mất hồn mất vía, lúc ngẩng đầu nhìn anh thì vẻ mặt hốt hoảng, mơ màng.

Chiều cao chênh lệch của hai người định sẵn là một người ngước nhìn, một người cúi đầu. Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu như vậy, cổ lại đau lên, cô đứng cứng ngắc không nhúc nhích, cứ thế nhìn anh bằng đôi mắt vô tội: “Không phải tôi cố ý đâu, xin lỗi…”

Đoàn Tiêu hơi nhíu mày: “Sao Quý Xuyên không đưa cô về nhà?”

Lúc này Sở Tiểu Điềm mới nhận ra không phải anh đang trách mắng cô: “Không cần làm phiền cảnh sát Quý đâu, tôi tự về được. Tôi là muốn đến cảm ơn anh trước…”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy lời cảm ơn lại khó khăn như vậy. Linh cảm dạt dào lúc viết những tiểu thuyết kia đã hết sạch rồi, cô chỉ có thể vắt hết chất xám để tổ chức ngôn ngữ: “Tuy rằng tôi biết đổi lại là ai thì anh cũng sẽ cứu, nhưng dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng đầu tiên của tôi…”

… Cô đang nói cái gì vậy!

“Cô còn muốn gặp chuyện như vậy mấy lần nữa?”

“… Một lần cũng không muốn!” Sở Tiểu Điềm ngửa cổ nói: “Cho nên anh không chỉ là ân nhân cứu mạng đầu tiên của tôi, cũng là duy nhất!”

Đoàn Tiêu nhìn cô một lúc: “Không cần cảm ơn tôi.”

Anh thờ ơ nói: “Cô rất dũng cảm, khi đó không trực tiếp cầu cứu tôi. Nhìn sang bên kia.”

Tầm mắt của anh khẽ chuyển động, Sở Tiểu Điềm nghiêng đầu nhìn theo bản năng, bỗng nhiên cô cảm thấy cổ cứng ngắc, giây tiếp theo thì cảm nhận được tay anh đặt lên cổ cô.

Cô vừa cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh, sau đó là một tiếng “rắc”.

Cổ của cô bị anh chỉnh lại rồi.

Sở Tiểu Điềm không kịp hít thở, bị giật mình đến ch** n**c mắt sinh lý, cô cũng không dám nhúc nhích. Cô vừa rơi nước mắt vừa run rẩy hỏi: “Xong… Xong chưa?”