Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Tên Hán Việt: Dẫn đường có phải hay không trọng sinh / 向导是不是重生的 Tác giả: Bất Gian Bất Giới / 不间不界 Edit: Kally Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh , Xuyên thư , Tinh tế , Chủ công , Lính gác dẫn đường , Cường cường , Nhẹ nhàng , Ngân bài đề cử, 1v1 Sầm Chân x Liên Ngự Lính gác có phải sống lại rồi không? Người thuộc về bạn, dù phải vượt qua cả không gian thời gian, cũng sẽ tìm được đến bạn. Giới thiệu Lính gác (thụ): Có một chuyện anh phải nói với em. Dẫn đường (công): Anh đúng là biết chọn lúc. Bây giờ chúng ta vừa đánh dấu xong, anh nói gì em cũng phải chấp nhận. Lính gác: Thật ra anh sống lại. Dẫn đường: Ồ, chỉ có vậy à? Vậy em cũng tiện thể nói luôn, em là xuyên qua. Lính gác: Hả? Dẫn đường: Thế giới chúng ta đang sống thực ra là một cuốn tiểu thuyết. Anh là phản diện, em là pháo hôi. Đây là sách, anh tự xem đi. Lính gác: … (lật sách) À, đây là đời thứ hai của anh… Chậc, quân phản loạn hành tinh X đúng là lũ phế vật, thế mà cũng bị đàn áp; quốc gia Y đúng là vô dụng, cầm con bài tốt mà đánh tệ hết sức; thủ lĩnh nhóm cướp hành tinh Z có vấn đề trong đầu à, vì tình mà phản bội? Dẫn đường: Anh không chỉ sống lại một đời thôi sao? Lính gác: Đây là đời thứ ba rồi. Không ngờ lại được sống lại thêm lần nữa, càng không ngờ trong vận may đó lại gặp được em— Dẫn đường: Gặp em thì sao? Lính gác: Gặp được em, anh quyết định… quay đầu là bờ. ˚₊‧꒰ა ☆ ໒꒱ ‧₊˚ Công xuyên vào cuốn sách, trở thành một dẫn đường pháo hôi hám hư vinh, có vô số người theo đuổi, và chẳng bao lâu sau còn bị người vì yêu sinh hận mà hủy tuyến thể. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là—anh lại là người duy nhất đạt trên 60% độ tương thích với phản diện đáng sợ nhất trong truyện, cũng là lính gác thụ. Công: Khoan đã, trong sách đâu có nói thế! Lính gác đó chẳng phải vì không có dẫn đường nào đạt độ tương thích tối thiểu với hắn nên mới chết sao? Lính gác phản diện: Vậy chẳng phải chứng tỏ em đến là để dành cho anh à? Anh rất vui, tạm thời tha cho hành tinh này vậy. Công: … Chú thích: Mãi mãi 1v1 Công tuy là dẫn đường nhưng thể chất ngang với lính gác thường, lý do cụ thể có giải thích trong truyện Có thiết lập riêng, rất nhiều thiết lập riêng, không phải mô típ lính gác – dẫn đường điển hình Không thích thì đừng đọc, đừng để lại luận văn cảm xúc dài dòng Tag nội dung: Cường cường – Giả tưởng không gian – Ngọt ngào – Xuyên thư Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Sầm Chân, Liên Ngự ┃ Vai phụ: ┃ Khác: Lính gác – dẫn đường Tóm tắt một câu: Lính gác có phải sống lại rồi không? Chủ đề cốt lõi: Người thuộc về bạn, dù phải vượt qua cả không gian thời gian, cũng sẽ tìm được đến bạn. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 107

Chương 107: NGOẠI TRUYỆN 7 – HOÀN TOÀN VĂN

Ngày Diệu Kim thổ lộ tình cảm với Bạn, hắn từng nói một câu đầy chân thành tình cảm: “Tôi nhất định sẽ chết sau cậu, sẽ không bao giờ để cậu một mình cô đơn trên thế giới này.”

Câu đó làm Bạn cảm động đến mức òa khóc, vừa nức nở vừa nhào vào lòng Diệu Kim, nước mắt ướt cả Bạch Tháp.

Liên Ngự đứng bên cạnh nhìn mà ê răng, bèn hứng thú quay đầu hỏi Sầm Chân: “Nếu có thể chọn, em muốn chết sớm hơn anh, hay muộn hơn anh?”

Xét đến việc Sầm Chân vốn là kiểu người “không nói thì thôi, đã nói thì khiến người khác chết điếng”, ngay cả câu hỏi “bảo toàn mẹ hay con” cũng có thể trả lời là “không giữ ai hết”, Liên Ngự vốn chẳng trông mong được câu trả lời nghiêm túc gì. Nhưng không ngờ lần này Sầm Chân lại nghiêm chỉnh đáp: “Em sẽ chọn chết sau anh.”

“A Na……” Trong khoảnh khắc, đôi mắt xanh biếc của Liên Ngự sáng rực lạ thường, dưới ánh nắng rực rỡ buổi trưa lấp lánh tỏa sáng.

“Để tránh bị cưỡng h**p thi thể, em nhất định sẽ cố gắng nín thở, gắng gượng sống thêm một chút để chết sau anh.”

“……”

Sư tử lông vàng gầm lên giận dữ với Sầm Chân, Liên Ngự cũng lập tức sầm mặt, lạnh giọng chất vấn: “Ý gì đây? Trong mắt em, anh chính là cái loại b**n th** đến mức ngay cả trước xác em cũng chỉ biết ph*t t*nh sao?”

Vì y bất ngờ nổi giận, Sầm Chân thoáng sững lại. Nhưng chưa kịp giải thích rằng anh hoàn toàn không có ý đó, Liên Ngự đã độc miệng nói: “Đúng, anh chính là như thế đấy!”

Sư tử đực đắc ý vung cái đuôi dài rậm, chùm lông đen rậm nơi đuôi quét qua chóp mũi báo tuyết.

Sầm Chân: “……”

“Anh vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu!”

“Em không muốn nghe……”

“Tối nay chúng ta thử một màn cướng h**p thi thể kịch tính đi? Em giả làm xác chết, anh tự do phát huy, mặc kệ anh làm gì em cũng không được nhúc nhích… Tất nhiên, em cũng không thể hoàn toàn không phản ứng, đến lúc nên hưng phấn thì phải hưng phấn lên!”

Sầm Chân giơ tay day day thái dương bên phải, nhẫn nại nói: “Có bệnh thì mau đi chữa đi.”

“Bệnh sớm khỏi rồi, được em chữa khỏi mà.”

“…… Là em tuổi trẻ nông nổi, hy vọng sau này có cơ hội sửa chữa lỗi lầm đã phạm.”

Mắt Liên Ngự đảo một vòng, y chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Sầm Chân, bỗng cúi người hôn lên khóe môi anh: “Sao lại dùng giọng điệu này? Hôm nay là ngày vui, kỷ niệm một chút có gì đâu?”

“Hôm nay thì có gì đáng kỷ niệm?”

“Là ngày nhân vật chính thổ lộ tình cảm, định tình mà.”

“Nhân vật chính thổ lộ, liên quan gì đến chúng ta – hai kẻ phản diện?”

“Wow, Sầm Chân, thì ra trong lời nói vừa nãy của em, anh – một phản diện, còn em – một pháo hôi, nay đã ngầm thừa nhận dọn vào ‘nhà phản diện’ của anh rồi hửm?”

“Không hợp sao?”

“Còn hợp hơn cả hợp đó chứ.”

Liên Ngự cười híp mắt nhìn Sầm Chân, bỗng nói: “Chỉ là chúng ta làm phản diện cũng chẳng ra dáng, chỉ mang cái danh phản diện, mà chẳng làm được chuyện phản diện nào cả.”

“Anh tiếc lắm à?” Sầm Chân liếc ngang, nhướng mày, “Thế thì còn không mau tranh thủ đi? Nhân dịp cuối năm gắng mà hoàn thành chỉ tiêu.”

“Lập tức làm, ngay lập tức!” Liên Ngự cười không ngừng, hàng mi đen như lông chim liên tục chớp động, “Có điều, trước tiên chúng ta phải kỷ niệm một chút đã ——cưỡng h**p thi thể!”

Ba tiếng sau, Sầm Chân hối hận không để đâu cho hết vì lỡ miệng nhắc đến “cưỡng h**p thi thể”, khơi dậy trí tò mò của Liên Ngự. Dù anh có nói bất cứ chủ đề nào, thậm chí lấy nụ hôn bịt miệng, Liên Ngự vẫn cứ mãi bám lấy cái “play” kia.

Sầm Chân đưa tay vuốt ngược mớ tóc rối bên mai, bất lực nói: “Chẳng lẽ anh không thấy việc nằm im bất động thì rất vô vị sao?”

“Không thấy đâu.”

“……” Ánh mắt Sầm Chân trở nên sâu thẳm, chẳng mấy chốc liền vươn tay…

Liên Ngự thích thử nghiệm đủ loại trò mới lạ. Sau khi nghe Phàn giới thiệu một kiểu bồn tắm, y liền không ngừng khuyên Sầm Chân thử một lần. Sầm Chân theo thói quen tính lạnh nhạt, đã từ chối hai lần, sau đó thì cùng y chơi màn “Tư Mã Cang đập vỡ hũ”.

Chú thích: “司马缸砸光” (Tư Mã Cang đập vỡ hũ) là điển tích lịch sử Trung Quốc, kể chuyện bé Tư Mã Quang cứu bạn khỏi chết đuối bằng cách đập vỡ chum nước. 

Sau chuyện đó, Liên Ngự dửng dưng nói cũng chỉ đến thế mà thôi, rồi lại dồn chú ý sang những trò khác nhiều hơn.

Trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm, Sầm Chân trong cơn mơ màng trở mình, tránh đi sự ngưa ngứa nơi chóp mũi. Liên Ngự không nhịn được, mím môi cười, lại đưa mái tóc của mình cọ lên gò má anh.

“……” Sầm Chân nhíu mày, xoay mặt sang chỗ khác, mơ hồ nói: “Cho em nghỉ một chút.”

Nụ cười của Liên Ngự càng thêm diễm lệ, khóe môi cong lên chẳng thể nào hạ xuống được.

Chẳng bao lâu, y cúi người, ghé sát tai Sầm Chân thì thầm: “A Na, nhất định phải để anh chết trước em… bằng không, anh lại sẽ phát điên mất.”

Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng kéo dài. Liên Ngự vốn chẳng mong nhận được đáp lời, nếu không y đã chẳng chọn lúc Sầm Chân ngủ say mà thốt ra.

Thế nhưng, chưa kịp nằm xuống, bên tai y lại vang lên giọng nói của Sầm Chân: “Liên Ngự, em chỉ là tính cách vốn điềm tĩnh, chứ không phải lãnh đạm. Đối với em, anh quan trọng hơn rất nhiều so với điều anh vẫn nghĩ… Nếu anh không còn, em cũng sẽ vô cùng… cô quạnh.”

Sầm Chân mở mắt, mím môi, xoay lưng về phía Liên Ngự, rồi kết lại: “Nếu không còn chuyện gì nhất định phải hoàn thành, thì đến lúc đó em sẽ đi cùng anh.”

Sau lưng vang lên một khoảng lặng thật dài. Mãi sau, Liên Ngự mới áp sát lưng Sầm Chân, ôm chặt lấy eo anh, khẽ thì thầm: “Bao giờ mà em nói nhiều thế này vậy……”

“Vậy thì nói điều đơn giản dễ hiểu nhé?” Sầm Chân khẽ cười, giọng thấp xuống, “Liên Ngự, em yêu anh.”