Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Tên Hán Việt: Dẫn đường có phải hay không trọng sinh / 向导是不是重生的 Tác giả: Bất Gian Bất Giới / 不间不界 Edit: Kally Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh , Xuyên thư , Tinh tế , Chủ công , Lính gác dẫn đường , Cường cường , Nhẹ nhàng , Ngân bài đề cử, 1v1 Sầm Chân x Liên Ngự Lính gác có phải sống lại rồi không? Người thuộc về bạn, dù phải vượt qua cả không gian thời gian, cũng sẽ tìm được đến bạn. Giới thiệu Lính gác (thụ): Có một chuyện anh phải nói với em. Dẫn đường (công): Anh đúng là biết chọn lúc. Bây giờ chúng ta vừa đánh dấu xong, anh nói gì em cũng phải chấp nhận. Lính gác: Thật ra anh sống lại. Dẫn đường: Ồ, chỉ có vậy à? Vậy em cũng tiện thể nói luôn, em là xuyên qua. Lính gác: Hả? Dẫn đường: Thế giới chúng ta đang sống thực ra là một cuốn tiểu thuyết. Anh là phản diện, em là pháo hôi. Đây là sách, anh tự xem đi. Lính gác: … (lật sách) À, đây là đời thứ hai của anh… Chậc, quân phản loạn hành tinh X đúng là lũ phế vật, thế mà cũng bị đàn áp; quốc gia Y đúng là vô dụng, cầm con bài tốt mà đánh tệ hết sức; thủ lĩnh nhóm cướp hành tinh Z có vấn đề trong đầu à, vì tình mà phản bội? Dẫn đường: Anh không chỉ sống lại một đời thôi sao? Lính gác: Đây là đời thứ ba rồi. Không ngờ lại được sống lại thêm lần nữa, càng không ngờ trong vận may đó lại gặp được em— Dẫn đường: Gặp em thì sao? Lính gác: Gặp được em, anh quyết định… quay đầu là bờ. ˚₊‧꒰ა ☆ ໒꒱ ‧₊˚ Công xuyên vào cuốn sách, trở thành một dẫn đường pháo hôi hám hư vinh, có vô số người theo đuổi, và chẳng bao lâu sau còn bị người vì yêu sinh hận mà hủy tuyến thể. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là—anh lại là người duy nhất đạt trên 60% độ tương thích với phản diện đáng sợ nhất trong truyện, cũng là lính gác thụ. Công: Khoan đã, trong sách đâu có nói thế! Lính gác đó chẳng phải vì không có dẫn đường nào đạt độ tương thích tối thiểu với hắn nên mới chết sao? Lính gác phản diện: Vậy chẳng phải chứng tỏ em đến là để dành cho anh à? Anh rất vui, tạm thời tha cho hành tinh này vậy. Công: … Chú thích: Mãi mãi 1v1 Công tuy là dẫn đường nhưng thể chất ngang với lính gác thường, lý do cụ thể có giải thích trong truyện Có thiết lập riêng, rất nhiều thiết lập riêng, không phải mô típ lính gác – dẫn đường điển hình Không thích thì đừng đọc, đừng để lại luận văn cảm xúc dài dòng Tag nội dung: Cường cường – Giả tưởng không gian – Ngọt ngào – Xuyên thư Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Sầm Chân, Liên Ngự ┃ Vai phụ: ┃ Khác: Lính gác – dẫn đường Tóm tắt một câu: Lính gác có phải sống lại rồi không? Chủ đề cốt lõi: Người thuộc về bạn, dù phải vượt qua cả không gian thời gian, cũng sẽ tìm được đến bạn. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 98

Chương 98

“Diệu Kim, cậu không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài đâu nha.” Liên Ngự chống một tay dưới cằm, ngậm lấy ống hút của cốc nước lọc mát lạnh trước mặt, “Tôi tuy cúp học, đánh nhau, còn xông vào ký túc xá của dẫn đường vào ban đêm, nhưng tôi là một lính gác tốt. Thành tích của tôi rất khá đấy.”

Diệu Kim và Bạn đồng loạt để lộ vẻ mặt khó tin, khiến Liên Ngự bật cười sảng khoái. Sầm Chân thì lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Ở kiếp đầu tiên, nghe nói Liên Ngự là hình tượng của học sinh gương mẫu, vừa thông minh vừa chăm chỉ, đừng nói cúp học, đến muộn hay về sớm cũng chưa từng có, thành tích tốt là điều quá sức bình thường.

Vì “trận chiến ông cháu” với Phàn, ba ngày trước kỳ thi viết, Liên Ngự cuối cùng cũng xem qua đề thi mô phỏng — tất nhiên vẫn là dạng nằm dài trên giường Sầm Chân, chân vắt chữ ngũ mà xem. Còn lúc đó, Sầm Chân mặt không cảm xúc ngồi trước bàn học, nhìn Trú Tình Trường như sống không bằng chết mà chất vấn anh: vì sao lý luận kiểm soát tinh thần cấp cao của dị tộc cậu có thể tự ngộ ra, nhưng loại đề cơ bản đến cả loài linh trưởng cũng làm được này cậu lại sai năm trên mười câu???

Từ sau khi trở nên thân thiết với Sầm Chân, vị hội trưởng hội học sinh của Bạch Tháp này đúng thật ngày càng chẳng màng hình tượng nữa rồi…

Sầm Chân không nói một lời, cam chịu sự sụp đổ tinh thần của gia sư riêng, còn Liên Ngự thì ở phía sau Trú Tình Trường liếc mắt cảnh cáo anh ta một cái, ánh mắt như muốn tràn ra khỏi màn hình: anh còn nói nữa thử xem?

Đối với hành vi công khai xuất hiện ở ký túc xá của dẫn đường như thế của Liên Ngự, Trú Tình Trường cũng đành bó tay. Trừ lần ngay sau kỳ nghỉ, gần một tháng nay anh ta và Cừ đã tiến hành nhiều lần kiểm tra đột xuất, mỗi lần Trú Tình Trường đều xác nhận Liên Ngự đang cuộn tròn trong ký túc xá của Sầm Chân, nhưng lại không sao bắt được tận tay, thậm chí khi quay video tại chỗ, lưu lại cũng toàn là mã nhiễu.

Sau vài lần, Trú Tình Trường cũng phải thừa nhận “trên người còn có người”, “trên trời còn có trời”, tên nhóc này là tai họa thì thôi để Sầm Chân giữ lấy cũng được, hơn nữa còn học được cách đối phó tốt nhất với Liên Ngự — phớt lờ.

“Dù sao chỉ còn ba ngày, tâm trạng cứ thả lỏng, đề làm được thì làm đúng, không làm được thì đánh bừa, chắc cũng đủ điểm qua.” Buổi học phụ đạo cuối cùng của học kỳ này Trú Tình Trường cũng chẳng buồn giao bài tập nữa, vừa dứt lời đã lập tức tắt cuộc gọi video để khỏi bực mình.

Sầm Chân sắp xếp lại ghi chép, quay đầu thì thấy Liên Ngự đang rất nghiêm túc sắp xếp đề thi mô phỏng các môn trên màn hình nổi, cau mày suy nghĩ gì đó đầy nghiêm túc.

“Sao vậy?” Anh ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn đề thi của lính gác, không nằm ngoài dự đoán, đúng là thiên thư.

“Anh đang suy nghĩ… nên lấy điểm tuyệt đối môn nào thì tốt hơn…”

“Em muốn đánh anh một trận.”

“Anh nghiêm túc mà.” Liên Ngự quay đầu nói, “Mấy năm trước cũng từng có người đạt điểm tuyệt đối toàn môn, lính gác và dẫn đường đều có cả, nếu anh cũng làm vậy thì chẳng khác gì họ, nhạt toẹt.”

“……Thế nên?”

“Thế nên anh dự định một môn chỉ lấy một điểm, các môn còn lại điểm tuyệt đối. Một lính gác thiên lệch cực độ, hình tượng này mới mới mẻ chứ?”

“……”

Sầm Chân bóp sống mũi, cố gắng giữ tỉnh táo: “…Anh quên là anh còn một môn được miễn thi à?”

“À?” Liên Ngự rõ ràng là vừa được nhắc mới sực nhớ ra, y lập tức quay đầu lật lật đề mô phỏng, “Vậy thì dùng cho môn này đi.”

Sầm Chân nhìn kỹ ——《Tư tưởng đạo đức》

“……”

Trong mắt người ngoài, kiểm tra cấp bậc tinh thần lực chẳng qua chỉ là thí sinh ngồi bất động đối diện thiết bị, cả quá trình vô cùng nhàm chán tẻ nhạt, trong khi đó kiểm tra thể năng lại có tính thưởng ngoạn cao hơn hẳn — tốc độ, sức mạnh, bật nhảy, độ linh hoạt v.v… cả một chuỗi dài các hạng mục, chẳng khác nào đăng ký thi toàn bộ sự kiện trong đại hội thể thao mùa thu, không chết thì cũng mệt đến nửa sống nửa chết, mà lính gác còn phải kiểm tra thêm cả năm giác quan. Tất cả các hạng mục được sắp xếp cực kỳ dày đặc, vì sức bền cũng là yếu tố vô cùng quan trọng trong kiểm tra thể năng.

Sau khi kết thúc bài thi viết cuối cùng, Diệu Kim hoàn toàn thả lỏng, vì tiếp theo là kiểm tra tinh thần lực và thể năng – với hắn mà nói chỉ là hình thức. Là một lính gác cấp S, hắn vốn dĩ không có chuyện như các lính gác thông thường phải cố giữ B hoặc tranh B+, ôn thi nước rút, cầu may phát huy vượt chuẩn trong lúc kiểm tra.

Khi giáo viên đang lần lượt đối chiếu thông tin bài thi rồi nhấn tải lên, hắn lại nhìn về phía Liên Ngự, quả nhiên thấy tên này gục đầu trên bàn, ngủ không biết trời trăng. Từ giây đầu tiên bắt đầu thi, Liên Ngự đã ngáp một cái rồi gục xuống bàn; Diệu Kim viết xong một trang ngẩng đầu lên, phát hiện y vẫn gục đó; đến khi làm xong hết bài, Liên Ngự vẫn nằm đó; lại qua thêm một tiếng đồng hồ, thi xong rồi… y vẫn, vẫn, vẫn nằm ngủ, giấc ngủ thật ngọt ngào yên lành.

Tan thi, Diệu Kim lập tức bước tới bàn Liên Ngự, đẩy y tỉnh dậy: “Liên Ngự… cậu đừng nói với tôi là cậu ngủ suốt buổi kiểm tra đấy nhé, đây là môn dễ lấy điểm nhất ——《Tư tưởng đạo đức》 đấy!”

“Hử?” Liên Ngự mơ mơ màng màng ngồi dậy, “…Hóa ra môn thi vừa rồi là 《Tư tưởng đạo đức》 à?”

Diệu Kim: “……”

Hắn còn vừa về nhà tự kiểm điểm một phen, nghiêm túc suy xét liệu mình có quá định kiến, xem nhẹ Liên Ngự hay không, cảm thấy y đúng là thiên tài chẳng cần học cũng thi cao điểm, nhưng giờ thì… thiên tài cũng phải làm bài thi chứ! Đáp án không thể tự bay lên giấy! Với cái thói mê ngủ hết thuốc chữa này! Chờ thi bổ sung đi!

Lúc thi thì rụt rè dè dặt, xong thi thì tung đòn mạnh, cho dù có một môn nộp giấy trắng, Liên Ngự cũng chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cùng Diệu Kim đi đến Bạch Tháp đón dẫn đường, dọc đường còn hào hứng lên kế hoạch tối nay ăn gì, đi đâu chơi.

Ngay trước cổng chính của Tháp, bọn họ gặp được Phàn – vẻ mặt hớn hở rạng rỡ, mà nguyên do khiến hắn xuân phong phơi phới thì là người đang đứng bên cạnh —— Trần Vô Ưu.

Bác sĩ Trần rất tự nhiên chào hỏi, còn Phàn thì lại như gặp ma, chỉ hận không thể lôi Trần Vô Ưu ẩn thân ngay tại chỗ.

“Bác sĩ Trần, sao anh lại tới Tháp thế?” Là nam chính nhỏ như ánh mặt trời, Diệu Kim đương nhiên nhiệt tình rạng rỡ bước lên, Trần Vô Ưu mỉm cười trả lời: “Ngày mai là kiểm tra thể năng rồi, y xá bên Tháp thiếu người, tôi – viên gạch này – liền bị chuyển tới.”

“Muốn ăn tối cùng không?” Liên Ngự cười tít mắt chen vào, Phàn chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội đấu khẩu với Liên Ngự, liền ‘yo~’ một tiếng đầy châm chọc: “Trời mưa đỏ rồi à? Cậu mà cũng mời chúng tôi đi ăn cơm?”

“Dù sao thì cậu sắp thành cháu tôi rồi, làm bề trên thì đương nhiên phải độ lượng một chút…”

“Liên! Ngự!”

……

Nửa tiếng sau, bốn lính gác và hai dẫn đường yên lặng ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ. Những nhà hàng nhận phục vụ lính gác đều không hẹn mà cùng cực kỳ yên tĩnh, mỗi bàn đều cách nhau rất xa, mưa phùn như tiếng ồn trắng càng khiến toàn bộ không gian thêm phần tĩnh mịch.

Bạn lúng túng đến mức móng chân muốn cào ra được một căn hộ bốn phòng một phòng khách, cậu liếc nhìn Diệu Kim cũng đang ngượng chín cả mặt, cả hai đồng thời bắt đầu hoài nghi bản thân là ai, đang ở đâu, vì sao lại ngồi ở đây?

Trần Vô Ưu thì cúi đầu giao ca với đồng nghiệp bệnh viện trung ương, dường như hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra. Mà Phàn bên cạnh thì vừa tức vừa lúng túng, hắn nghi ngờ sâu sắc việc Liên Ngự mời mình đi ăn cơm chỉ để khiến hắn xấu hổ đến chết, đúng là một lính gác độc ác xảo trá!

Sầm Chân lặng lẽ uống trà, dù sao thì anh vốn quen giữ im lặng khi có đông người, người khác có nói hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến anh. Còn Liên Ngự thì đang nghịch tay trái của Sầm Chân vốn đặt trên đầu gối, chơi say sưa như thể chưa từng thấy ngón tay bao giờ.

Ngay lập tức, Phàn và Diệu Kim nhận ra hành động của Liên Ngự có thể giúp họ bớt ngượng một chút, thế là một người bắt đầu chỉnh cổ áo, tay áo, vạt áo… cho Trần Vô Ưu —— nếu không ai phá vỡ bầu không khí im lặng này, thì Phàn còn định ngồi xuống thắt dây giày nữa; người kia thì bắt đầu bóc lạc, rồi bóc hạt dưa cho Bạn, bóc đến nỗi Bạn ăn không kịp, sắp khóc đến nơi.

Dưới sàn, gấu trúc sau khi bị thể tinh thần vô hình trêu đuôi đến lần thứ sáu, cuối cùng chịu hết nổi, chui ra sau con báo tuyết, vừa chui vừa gào khóc; mà sinh vật “không rõ là gì” kia lại đắc ý vẫy đuôi, bước đi uy nghi như đế vương trong lãnh địa của mình, báo tuyết chứng kiến toàn bộ thì im lặng nhắm mắt, tiếp tục nằm đó nghỉ ngơi; gấu trúc chờ một lúc, thấy thật sự không bị quấy rầy khi ở cạnh báo tuyết, lại ngờ nghệch tự tìm trò vui chơi một mình.

Cuối cùng, Trần Vô Ưu giao ca xong, tắt thiết bị đầu cuối, ngượng ngùng cười với mọi người, uống một ngụm nước ấm, rồi tự nhiên lên tiếng: “Sầm Chân, tình hình thể năng của cậu hơi đặc biệt, có cần thông báo cho bên Bạch Tháp, để cậu dùng dụng cụ kiểm tra của lính gác không?”

Lời vừa dứt, hắn lập tức bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm như thể đang ngắm vị cứu tinh. Trần Vô Ưu khó hiểu đưa tay xoa mũi, nghiêng người hỏi nhỏ vào tai Phàn: “Sao vậy?”

Phàn nắm chặt mu bàn tay Trần Vô Ưu, bóp thật mạnh, nghiêm túc nói: “Vô Ưu, anh thật đẹp trai, gặp được anh là may mắn lớn nhất trong hai mươi năm qua của em.”

Chuyện gì đây?! Người này bắt đầu phát biểu lời trăng trối rồi à?!

Trần Vô Ưu vừa nhắc đến, những người khác đều như bừng tỉnh, Bạn gật đầu: “Bác sĩ Trần nói đúng, ví dụ như thiết bị kiểm tra lực tay, Sầm Chân nếu dùng loại dành riêng cho dẫn đường, có khi bóp hỏng luôn ấy chứ…”

“Thang đo sức bật cũng không đủ.” Diệu Kim nói, “Tôi thấy cậu có thể nộp đơn vào Tháp, kiểm tra cùng lính gác luôn.”

Liên Ngự lập tức mắt sáng rỡ: “Gợi ý này của Diệu Kim được đó, A Na, em nộp đơn vào lớp 1 Tháp đi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau…”

Y còn chưa nói hết câu thì đã cau mày quay đầu nhìn về một hướng, cùng lúc đó Diệu Kim cũng đồng thời phản ứng, sắc mặt có hơi bất mãn. Phàn và Trần Vô Ưu chậm hơn một nhịp, nhưng cũng chỉ chênh lệch một hai giây – đúng bằng thời gian tinh chỉnh thính giác.

Bạn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của lính gác, thấy phía trước không xa là một khu ghế riêng bị màn chắn âm bao phủ, mơ hồ có thể thấy bóng dáng hai người đang đối diện nhau.

Sầm Chân cũng chú ý tới, hơn nữa đoán được đối phương chắc chắn đã nói điều gì đó khó nghe, vì có thể khiến Liên Ngự phản cảm đến mức này, thì nội dung khẳng định có liên quan đến anh.

Không nằm ngoài dự đoán, giây tiếp theo Phàn liền lạnh lùng lên tiếng bằng giọng điệu thường ngày: “Cho rằng chúng tôi nói quá lên là vì tầm nhìn của các người hạn hẹp, chưa từng thấy dẫn đường có thể lực cấp S!”

Diệu Kim cũng bất bình tiếp lời: “Thuộc đội chiến đấu cấp A thì đã sao? Đội chiến đấu cấp A cũng không đảm bảo trong đó không có kẻ thiển cận.”

Không bao lâu, ngay cả Trần Vô Ưu vốn nổi tiếng là người trầm lặng, sống an phận cũng không nhịn được mà lớn tiếng vọng sang: “Tuy bọn họ hiện tại chỉ là học viên trong Tháp, nhưng tương lai nhất định sẽ vượt trội hơn mấy người nhiều!”

Nghe xong những lời này, Bạn cuối cùng cũng hiểu được ngọn nguồn sự việc. Cậu lo lắng nhìn về phía Sầm Chân, sợ tâm trạng anh bị ảnh hưởng, nhưng lúc này điều Sầm Chân lo lại là Liên Ngự, vì từ đầu đến cuối y không nói một lời. Ba lính gác khác dù tức giận cũng chỉ tranh cãi đôi ba câu, quá lắm thì đánh nhau rồi nhập viện, còn vị nhà anh mà nổi đóa lên thì hai kẻ bên kia dám văng tục chắc chắn sẽ mất mạng tại chỗ.

Hai bên cãi vã một hồi, hai lính gác phía xa cuối cùng cũng vén rèm bước ra. Cả hai đều mang theo nụ cười giống hệt nhau, chẳng hề có thiện chí. Họ đồng loạt rút ra từ túi một chiếc thẻ xanh đậm, giơ lên khoe khoang với sáu người, ý tứ rõ ràng: Thổi đi, các người có gan thì cứ tiếp tục mà thổi đi?

Trong tay họ là thẻ giám sát viên do Công hội phái đến, xem ra hai người này chính là quan sát viên giám sát buổi kiểm tra thể năng ngày mai, cho nên mới dám ngông cuồng đến thế.

Phàn lập tức bật dậy định nổi đoá, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói cố ý đè thấp của Liên Ngự: “Ai da, xong rồi xong rồi, bọn họ lại là quan sát viên cơ đấy, ngày mai chắc chắn sẽ có mặt tại hiện trường kiểm tra, nếu khi đó mà họ nhìn thấy… thì biết kết cục ra sao rồi ha?”

“…” Phàn sững lại, theo bản năng cảm thấy câu này có gì đó sai sai, nghĩ kỹ lại mới thấy — đúng là rất đặc biệt âm dương quái khí, vô cùng hợp với phong cách của một lính gác thâm hiểm gian xảo, bụng dạ toàn nước đen như Liên Ngự.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn: Sầm Chân, bọn họ mắng cậu đó! Tôi tức đến muốn chết luôn rồi sao cậu không giận gì hết QAQ!

Sầm Chân: Ai lại đi so đo với người chết?

Bạn: …(run rẩy sợ hãi)