Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.8/10 từ 22 lượt Tên gốc: 邪神禁止伪装人类  Tác giả: Tú Sinh  Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Kinh dị, Dị năng, Ngọt sủng, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Linh dị thần quái, 1v1, Cthulhu  Edit: Mèo Đen  Beta: Mèo Cam tai tiếng Giới thiệu Tống Nam Tinh có bạn trai rồi. Là giáo sư khoa Vật lý của Đại học Đồng Thành, 30 tuổi, cao 1m88, đẹp trai chân dài, dịu dàng chu đáo, là mẫu người lý tưởng của Tống Nam Tinh. Trong một lần hẹn hò, đôi tình nhân nhỏ sau khi xem phim xong cùng nhau tản bộ về nhà. Dáng người giáo sư Thẩm dưới ánh đèn đường trông đẹp trai hơn người khác vài phần, cũng náo nhiệt hơn vài phần. … Dưới ánh đèn, bóng của giáo sư Thẩm kéo dài, rồi bất ngờ phân tách thành nhiều nhánh, vặn vẹo như xúc tu, chuyển động kỳ dị, khe khẽ thì thầm: “Em ấy thơm quá…” “Mang em ấy về tổ giấu đi…” Tống Nam Tinh mặt không gợn sóng, dường như không nghe thấy gì. Giáo sư Thẩm điềm tĩnh dẫm lên cái bóng đang ngọ nguậy của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn Tống Nam Tinh, mỉm cười nói: “Em đáng yêu thật.” Tống Nam Tinh thầm nghĩ, cách bạn trai khen mình có vẻ hơi khác thường. Nhưng mà không sao, thế giới này loạn lắm rồi, ai mà chẳng có chút khác người? *** Hồi nhỏ, mẹ đã dạy Tống Nam Tinh rằng thế giới này rất nguy hiểm. Trời tối như đáy biển sâu, thỉnh thoảng sẽ có bóng đen khổng lồ trôi qua, tuyệt đối không được nhìn lâu. Khi trời âm u sương mù dày đặc, trong sương mù sẽ xuất hiện quái vật, tốt nhất đừng ra ngoài. Khi trên bầu trời xuất hiện hai vầng trăng, người biến mất sẽ trở về, nhưng đừng vội mừng sớm. Công: Tà thần phân liệt chỉ nghĩ đến yêu đương. Đến trái đất chỉ để tìm vợ dính lấy vợ, thường xuyên đánh nhau với chính mình để tranh được “dính vợ” trước. Thụ: Người bình thường duy nhất trong thế giới toàn thần kinh. Phương châm: Bệnh thần kinh tránh xa tôi ra → Đánh không lại thì nhập hội. Lưu ý:  – Trong quá trình đọc, nếu bạn đọc thấy câu cú lẫn lộn thì không phải lỗi edit/beta, mà là do chế độ dịch tự động gg (nhớ tắt). – Nếu tiện thì bắt lỗi chính tả giúp mình nhé. Cảm ơn bạn nhiều. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 73

Chương 73

Dì xinh đẹp nhà bên ngày càng đến thường xuyên hơn.

 

Từ những cuộc trò chuyện giữa hai người, Tống Nam Tinh biết bà ấy tên là Nguyễn Mai.

 

Nguyễn Mai có tay nghề nấu nướng rất giỏi, không chỉ biết hầm canh mà còn có thể làm đủ loại món ngon và bánh ngọt. Thái độ của Tống Thành với bà ấy dần trở nên nhu hòa hơn, không còn kháng cự như trước, hai người dường như cũng có chút mập mờ. Mỗi lần Nguyễn Mai mang đồ đến, ông ta đều tặng bà ấy một món trang sức nhỏ làm quà.

 

Nguyễn Mai rất thích những món quà này. Lần sau đến, trên đầu bà ấy đeo kẹp tóc hoặc hoa tai mà Tống Thành đã tặng.

 

Tiểu Nguyệt Lượng rúc vào khe cửa nhìn lén, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng không che giấu được: "Tinh Tinh, hôm nay dì xinh đẹp làm bánh ngọt, em ngửi thấy mùi thơm của bánh."

 

Tống Nam Tinh xoa đầu cô bé, phát hiện dạo gần đây Tiểu Nguyệt Lượng mập lên không ít.

 

Tất cả đồ ăn Nguyễn Mai mang đến đều bị Tống Thành ném vào phòng bọn họ.

 

Được ăn uống đầy đủ, gương mặt nhỏ nhắn trái xoan của cô bé đã tròn trịa hơn hẳn, đôi mắt đen láy, mỗi khi cười, mắt khẽ nheo lại, hai bên má lộ ra đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh, trông vô cùng đáng yêu.

 

Trong lòng Tống Nam Tinh có chút bất an. Tống Thành chưa bao giờ là một người cha hiền từ, tuổi thơ của cậu cũng chẳng hề vui vẻ. Vì vậy, sự ôn hòa tạm thời này của ông ta trở nên đáng ngờ, như một con bọ cạp độc giấu chiếc đuôi đầy gai nhọn trong bóng tối, trực chờ con mồi lơi lỏng để tung đòn trí mạng.

 

Nhưng cậu chẳng thể thay đổi được gì. Cậu chỉ có thể thuận theo bản năng, xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng, rồi cũng vui vẻ nói: "Biết đâu chúng ta sắp có mẹ đấy."

 

Tiểu Nguyệt Lượng cũng nghĩ vậy, cô bé cong mắt cười tít: "Em thích dì xinh đẹp."

 

Ngày tháng bị nhốt trong phòng trôi qua rất nhanh. Nhưng không quá khó chịu, vì đột nhiên Tống Thành trở nên dễ dãi hơn với bọn họ. Khi tan làm về nhà, thỉnh thoảng ông ta cho bọn họ ra ngoài chơi.

 

Dù vậy, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn sợ ông ta. Được ra ngoài, cô bé không dám chạy lung tung mà chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem tivi. Cô bé rất thích xem tivi, đến cả quảng cáo cũng chăm chú xem không chớp mắt.

 

Tống Nam Tinh cùng em gái xem, trong những khoảnh khắc tỉnh táo ít ỏi, cậu không khỏi âm thầm quan sát Tống Thành.

 

Tống Thành thoạt nhìn không đề phòng bọn họ. Khi hai anh em ngồi trong phòng khách xem tivi, ông ta ngồi ở bàn ăn làm việc với máy tính. Bên cạnh máy tính là một quyển sổ dày da bò, trên đó chi chít ký hiệu, con số và hình vẽ méo mó mà cậu không hiểu.

 

Ánh mắt Tống Nam Tinh vô thức dừng ở góc phải của cuốn sổ, quả nhiên, cậu nhìn thấy biểu tượng ngọn lửa hình người.

 

Những ký ức nào đó chồng chéo lên hiện thực, khiến đầu óc cậu lại trở nên hỗn loạn. Đắm chìm quá lâu trong ảo ảnh thật giả khó phân, thần trí của cậu ngày càng mơ hồ, lý trí lung lay sắp sụp đổ, thời gian tỉnh táo cũng ngày một ít đi.

 

Nhiều lúc, cậu thậm chí cảm thấy mọi thứ trước mắt mới là thật.

 

Cậu có một cô em gái, nhỏ hơn cậu năm tuổi, tên là Tống Nam Nguyệt. Cậu thích gọi cô bé là Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Tống Nam Tinh lại đau đầu.

 

Lúc này, chuông cửa vang lên. Tống Thành có lẽ quên nhốt hai anh em lại, liền đứng dậy ra mở cửa.

 

Bên ngoài là Nguyễn Mai, hôm nay bà ấy ăn mặc vô cùng chỉn chu, gương mặt thanh tú phơn phớt hồng, như thể đã lấy hết dũng khí mới dám gõ cửa. Giọng nói dịu dàng truyền đến tai Tống Nam Tinh: "Giáo sư Tống, hôm nay là sinh nhật tôi, người thân đều không có ở đây, tôi có thể mời anh cùng ăn một bữa cơm không?"

 

"Đương nhiên là được, nhưng hôm nay cô là nhân vật chính, lẽ ra tôi mới là người mời cô." Giọng nói của Tống Thành nghe không rõ, ông ta tránh sang một bên, mời người vào rồi ôn hòa nói: "Cô có thể đợi tôi một chút không? Tôi cần sắp xếp hai đứa nhỏ trước đã."

 

Nói xong, ông ta quay người nhìn Tống Nam Tinh và Tiểu Nguyệt Lượng, trên mặt mang theo nét hiền từ gượng gạo: "Ba và dì sắp ra ngoài, hai đứa muốn ăn gì, lát nữa ba sẽ mua về cho."

 

Nguyễn Mai vốn không biết Tống Thành còn có hai đứa trẻ, bất ngờ nhìn thấy hai anh em, bà sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã tươi cười, dịu dàng nói: "Giáo sư Tống, đây là con anh à? Sao có thể để người lớn ra ngoài ăn mà bỏ hai đứa nhỏ ở nhà chứ? Hay là để chúng đi cùng đi, đông người sẽ vui hơn. Tôi cũng rất thích trẻ con."

 

Tống Thành hơi do dự, giải thích: "Hai anh em thể trạng không tốt, sức đề kháng kém, tôi thường không cho chúng ra ngoài nhiều."

 

Nguyễn Mai nhìn sang Tống Nam Tinh, có chút ngạc nhiên: "Anh trai lớn thế này rồi, chắc mười tuổi rồi nhỉ? Cũng ở nhà suốt sao?"

 

Tống Thành lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đúng vậy, cả hai đứa trẻ đều được thụ tinh ống nghiệm, sức khỏe không tốt ngay từ khi mới sinh. Môi trường bên ngoài quá phức tạp, ở lâu dễ bị bệnh. Tôi thật sự không yên tâm, đành để chúng ở nhà."

 

Nguyễn Mai hỏi: "Vậy chuyện đi học của chúng thì sao?"

 

Cô bé năm tuổi đáng lẽ đã đến tuổi vào mẫu giáo, cậu bé mười tuổi nếu đi học bình thường cũng đã lên lớp ba.

 

Tống Thành nói: "Tôi dạy chúng sau khi tan làm. Tinh Tinh rất thông minh, chỉ cần nói một lần là hiểu. Khi tôi không có nhà, thằng bé sẽ dạy lại cho em gái."

 

Nguyễn Mai nói: "Như vậy không ổn đâu. Làm gì có đứa trẻ nào suốt ngày chỉ ở nhà mà không ra ngoài chứ?" Bà ấy chủ động nắm lấy tay Tiểu Nguyệt Lượng, nói: "Hôm nay để hai đứa đi ăn cùng chúng ta nhé?"

 

Tiểu Nguyệt Lượng bị bà ấy nắm tay, hai má hơi đỏ lên, vừa vui mừng vừa ngại ngùng nhìn bà ấy.

 

Dưới sự thuyết phục của Nguyễn Mai, Tống Thành lái xe đưa họ ra ngoài.

 

Nguyễn Mai ngồi ở ghế phụ, Tống Nam Tinh và Tiểu Nguyệt Lượng ngồi ghế sau. Cô bé áp mặt vào cửa kính xe, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh ngạc khi nhìn thế giới rực rỡ sắc màu bên ngoài.

 

Tống Nam Tinh ngồi ngay ngắn, ánh mắt dừng trên người Tiểu Nguyệt Lượng, trong lòng cũng dâng lên một niềm vui âm ỉ, là cảm xúc thuộc về cơ thể này.

 

Sinh nhật của Nguyễn Mai diễn ra đơn giản ấm cúng. Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa bà ấy và Tống Thành rõ ràng thân thiết hơn. Ông ta thậm chí còn đưa chìa khóa nhà cho bà ấy, nhờ bà ấy nếu có thời gian thì giúp trông nom bọn trẻ.

 

Nguyễn Mai sảng khoái nhận lời.

 

Từ đó, mỗi khi Tống Thành không có nhà, bà ấy sẽ mang theo đồ ăn tự làm đến thăm hai anh em.

 

Tiểu Nguyệt Lượng rất thích cô, cứ quấn lấy mà gọi "Dì xinh đẹp" hết lần này đến lần khác. Một cô bé vừa đáng yêu vừa ngọt ngào luôn dễ chiếm được cảm tình, Nguyễn Mai cũng rất thích Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Bà ấy không chỉ làm bánh ngọt thơm ngon mà còn mua quần áo mới cho hai đứa trẻ. Đặc biệt là Tiểu Nguyệt Lượng, cô bé vốn được Tống Nam Tinh buộc tóc lung tung, nay được tháo ra và cột lại bằng dây buộc tóc có nơ bướm xinh xắn, trông hệt như một em bé được gia đình nâng niu chăm sóc.

 

So với em gái, Tống Nam Tinh trầm lặng hơn nhiều. Nhưng cậu rất lễ phép, còn chủ động giúp Nguyễn Mai làm việc vặt. Dù không ngọt ngào như em gái, thì vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn khiến người khác yên tâm.

 

Một ngày nọ, khi Nguyễn Mai đang nướng bánh cho hai anh em, bà ấy có chút ngại ngùng nhưng vẫn không giấu được niềm vui trong mắt mà nói: "Cô và ba của các con có thể sẽ kết hôn. Sau này, nếu các con muốn, có thể gọi cô là mẹ. Nếu không muốn thì cứ gọi cô là dì cũng được. Cô sẽ yêu thương các con như con ruột của mình."

 

Ánh mắt cô tràn đầy vui mừng và chân thành.

 

Tiểu Nguyệt Lượng vui sướng nhào vào lòng bà ấy, nhưng vì chưa từng gặp mẹ ruột nên khi lần đầu gọi "mẹ" có chút ngại ngùng, mãi không thể thốt thành lời.

 

Nguyễn Mai dịu dàng xoa đầu cô bé, nói: "Không sao, cứ từ từ."

 

Tống Nam Tinh đứng bên cạnh nhìn họ, trong lòng lặp đi lặp lại từ "mẹ" không biết bao nhiêu lần. Hai tai cậu hơi nóng lên, thầm nghĩ rằng lần sau khi dì Nguyễn đến, cả cậu và Tiểu Nguyệt Lượng nhất định phải thay đổi cách xưng hô.

 

Nhưng không biết vì sao, sau ngày hôm đó, Nguyễn Mai không bao giờ xuất hiện nữa.

 

Cuộc sống ấm áp và yên bình bị nhấn nút tạm dừng đột ngột. Vẻ mặt tràn đầy yêu thương của Tống Thành như chưa từng tồn tại. Ông ta lạnh lùng nhốt hai đứa trẻ vào căn phòng chật hẹp.

 

Tiểu Nguyệt Lượng lấy hết can đảm hỏi: "Ba ơi, dì… dì Nguyễn đâu rồi?"

 

Tống Thành quét mắt nhìn cô bé một cách lạnh lẽo, nở một nụ cười kỳ quái mà không trả lời. "Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại.

 

Tống Nam Tinh bị nỗi sợ hãi khổng lồ nhấn chìm.

 

Tiểu Nguyệt Lượng nhìn cánh cửa đóng chặt, buồn bã hỏi: "Chúng ta không có mẹ nữa sao?"

 

Tống Nam Tinh không biết phải trả lời thế nào.

 

Hai anh em lặng lẽ nhìn nhau, căn phòng nhỏ hẹp trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

 

Cứ như vậy khoảng một tuần trôi qua.

 

Không có Nguyễn Mai, Tống Thành cũng không nấu ăn cho họ. Mỗi bữa chỉ là cơm hộp lấy qua loa từ căn-tin, có khi chỉ có cơm trắng mà không có thức ăn.

 

Tiểu Nguyệt Lượng không có khẩu vị, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn. Gương mặt tròn trịa của cô bé dần trở nên gầy gò.

 

Cho đến một buổi chiều thứ Sáu, Tống Thành đột nhiên tan làm sớm về nhà.

 

Ông ta mở cửa phòng ngủ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cảm xúc hưng phấn đến mức khó che giấu: "Đi thôi, ba đưa các con đi gặp mẹ."

 

Đôi mắt ảm đạm của Tiểu Nguyệt Lượng sáng bừng lên, cẩn thận hỏi lại: "Thật ạ?"

 

Tống Thành nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của cô bé, véo nhẹ má cô bé, cười nói: "Tất nhiên là thật."

 

Tiểu Nguyệt Lượng lập tức vui vẻ hẳn lên, không còn sợ Tống Thành nhiều như trước. Cô bé hớn hở kéo tay Tống Nam Tinh, reo lên: "Chúng ta sắp được gặp mẹ rồi!"

 

Nhưng cơn hoảng loạn khổng lồ lại bao trùm lấy Tống Nam Tinh, khiến cậu buồn nôn.

 

Trong đầu vang lên tiếng gào thét chói tai: Đừng đi, đừng đi!

 

Nhưng cơ thể cậu không chịu sự kiểm soát, nắm chặt tay Tiểu Nguyệt Lượng, đi theo sau Tống Thành.

 

Tống Thành lái xe đưa bọn trẻ rời khỏi nhà.

 

Chiếc xe lao lên đường cao tốc, chạy về phía rìa ngoại ô.

 

Tiểu Nguyệt Lượng áp mặt vào cửa kính xe, nhìn cảnh vật bên ngoài ngày càng hoang vu, hơi sợ hãi nhích lại gần Tống Nam Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, chúng ta đang đi đâu vậy?"

 

Tống Thành không quay đầu lại, khóe môi vẫn cong lên, giọng điệu rất tốt: "Đưa các con đi gặp mẹ. Hai đứa nhớ mẹ lắm phải không? Mẹ cũng rất nhớ các con đấy."

 

Ngón tay Tống Nam Tinh siết chặt ghế ngồi, dạ dày co rút từng cơn.

 

Sau khoảng hai tiếng lái xe, họ đến nơi.

 

Tống Thành xuống xe, mở cửa ghế sau, cúi người nhìn hai đứa trẻ đang ngồi bên trong, cười nói: "Đến rồi, xuống xe đi nào."

 

Ngược sáng, khuôn mặt ông ta chìm trong bóng tối, toát lên vẻ u ám. Nhưng ánh mắt ông ta quá mức phấn khích, khóe miệng cong lên cao, nên càng trở nên quái dị.

 

Sau lưng ông ta là dãy núi hiểm trở và rừng cây rậm rạp. Trong bóng tối lờ mờ, thấp thoáng một cánh cửa đá được chạm khắc hoa văn kỳ lạ.

 

Tiểu Nguyệt Lượng hoảng sợ, tròn mắt nhìn ông ta, không dám nhúc nhích.

 

Tống Thành mất kiên nhẫn, vươn tay kéo cô bé xuống xe. Tiểu Nguyệt Lượng theo bản năng muốn giãy giụa nhưng không dám, chỉ biết quay đầu cầu cứu Tống Nam Tinh.

 

Tống Nam Tinh vội vàng xuống xe, nắm chặt tay cô bé.

 

"Đi thôi." Tống Thành liếc nhìn hai đứa trẻ, kéo bọn chúng đi về phía cánh cửa đá.

 

Trong lòng Tống Nam Tinh tràn ngập sự bài xích, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhưng Tống Thành như không nhận ra, vẫn cứng rắn dẫn hai đứa trẻ đi đến trước cánh cửa đá khổng lồ, đặt lòng bàn tay lên đó, miệng lẩm bẩm chú ngữ kỳ quái.

 

Một lát sau, cửa đá chậm rãi mở rộng.

 

Tống Thành nắm tay hai đứa trẻ bước vào, sau lưng, cánh cửa đá lại dần khép lại, phát ra âm thanh nặng nề.

 

Bọn họ đi vào một hành lang dài, xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy hoa văn vặn vẹo trên tường tỏa ra chút ánh sáng nhạt.

 

Tiểu Nguyệt Lượng hoảng sợ, nép sát vào người Tống Nam Tinh, bám chặt lấy tay cậu.

 

Tim Tống Nam Tinh đập thình thịch, cảm giác nghẹt thở siết chặt cổ họng. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có thể vô thức siết chặt tay em gái, cứng đờ bước theo sau Tống Thành.

 

Hành lang rẽ ngoặt, phía cuối hành lang phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt.

 

Ánh sáng đó chập chờn lay động, có một cái bóng khổng lồ chậm rãi trượt qua. Phía cuối hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng lách cách, lách cách, âm thanh dần tới gần, có thứ gì đó đang tiến lại gần bọn họ.

 

Nụ cười trên mặt Tống Thành càng trở nên rạng rỡ. Ông ta quay đầu nhìn Tống Nam Tinh, giọng điệu dịu dàng đến rợn người: "Đến rồi, đi gặp mẹ nào. Mẹ rất nhớ các con đấy."