Giới thiệu truyện

Đánh giá: 9.8/10 từ 22 lượt Tên gốc: 邪神禁止伪装人类  Tác giả: Tú Sinh  Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Kinh dị, Dị năng, Ngọt sủng, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Linh dị thần quái, 1v1, Cthulhu  Edit: Mèo Đen  Beta: Mèo Cam tai tiếng Giới thiệu Tống Nam Tinh có bạn trai rồi. Là giáo sư khoa Vật lý của Đại học Đồng Thành, 30 tuổi, cao 1m88, đẹp trai chân dài, dịu dàng chu đáo, là mẫu người lý tưởng của Tống Nam Tinh. Trong một lần hẹn hò, đôi tình nhân nhỏ sau khi xem phim xong cùng nhau tản bộ về nhà. Dáng người giáo sư Thẩm dưới ánh đèn đường trông đẹp trai hơn người khác vài phần, cũng náo nhiệt hơn vài phần. … Dưới ánh đèn, bóng của giáo sư Thẩm kéo dài, rồi bất ngờ phân tách thành nhiều nhánh, vặn vẹo như xúc tu, chuyển động kỳ dị, khe khẽ thì thầm: “Em ấy thơm quá…” “Mang em ấy về tổ giấu đi…” Tống Nam Tinh mặt không gợn sóng, dường như không nghe thấy gì. Giáo sư Thẩm điềm tĩnh dẫm lên cái bóng đang ngọ nguậy của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn Tống Nam Tinh, mỉm cười nói: “Em đáng yêu thật.” Tống Nam Tinh thầm nghĩ, cách bạn trai khen mình có vẻ hơi khác thường. Nhưng mà không sao, thế giới này loạn lắm rồi, ai mà chẳng có chút khác người? *** Hồi nhỏ, mẹ đã dạy Tống Nam Tinh rằng thế giới này rất nguy hiểm. Trời tối như đáy biển sâu, thỉnh thoảng sẽ có bóng đen khổng lồ trôi qua, tuyệt đối không được nhìn lâu. Khi trời âm u sương mù dày đặc, trong sương mù sẽ xuất hiện quái vật, tốt nhất đừng ra ngoài. Khi trên bầu trời xuất hiện hai vầng trăng, người biến mất sẽ trở về, nhưng đừng vội mừng sớm. Công: Tà thần phân liệt chỉ nghĩ đến yêu đương. Đến trái đất chỉ để tìm vợ dính lấy vợ, thường xuyên đánh nhau với chính mình để tranh được “dính vợ” trước. Thụ: Người bình thường duy nhất trong thế giới toàn thần kinh. Phương châm: Bệnh thần kinh tránh xa tôi ra → Đánh không lại thì nhập hội. Lưu ý:  – Trong quá trình đọc, nếu bạn đọc thấy câu cú lẫn lộn thì không phải lỗi edit/beta, mà là do chế độ dịch tự động gg (nhớ tắt). – Nếu tiện thì bắt lỗi chính tả giúp mình nhé. Cảm ơn bạn nhiều. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 36

Chương 36

Tống Nam Tinh rất hiếm khi có cảm xúc dao động lớn như vậy.

 

Hốc mắt cậu phiếm hồng, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, nhưng lại cứng đầu không chịu rơi nước mắt, hàm răng cắn chặt, gồng mình đến mức cả cơ thể khẽ run.

 

Khi Hàn Chí bắt máy, vì cảm xúc quá mãnh liệt, cậu thậm chí không thể bình tĩnh đáp lại.

 

"Alô? Tống Nam Tinh, có chuyện gì sao?"

 

Hàn Chí không nghe thấy ai đáp, loa chỉ truyền lại tiếng thở rất nhỏ.

 

Tống Nam Tinh mở miệng, cổ họng như bị chặn lại, đôi môi run rẩy.

 

"Để tôi nói chuyện với anh ấy." Thẩm Độ thở dài, đứng dậy bước đến phía sau Tống Nam Tinh. Bàn tay ấm áp mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đồng thời cúi người với tư thế như ôm lấy Tống Nam Tinh, rút chiếc điện thoại từ tay cậu.

 

"Alô, chào anh." Thẩm Độ bật loa ngoài, giọng điềm tĩnh: "Tôi là bạn của Tống Nam Tinh. Vừa rồi cậu ấy xem tin tức về những người mất tích trở về. Hình như… cậu ấy đã thấy mẹ mình."

 

Hàn Chí hơi ngạc nhiên: "Sao có thể? Bảo cậu ấy nghe điện thoại."

 

Thẩm Độ nhìn xuống Tống Nam Tinh. Cậu cụp mắt, dường như cảm xúc thay đổi rất nhanh. Nghe thấy lời Hàn Chí, Tống Nam Tinh ngước lên nhìn Thẩm Độ, ra hiệu muốn lấy lại điện thoại.

 

Thẩm Độ vỗ nhẹ lưng cậu, đưa điện thoại, giọng hạ thấp: "Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"

 

Tống Nam Tinh hít mũi, khẽ gật đầu, giọng khàn đặc: "Đội trưởng Hàn, tôi thật sự nhìn thấy mẹ mình. Bà ấy nằm trong số những người mất tích vừa trở về. Hiện tại cảnh sát đã lập danh sách thông tin chưa? Có thể giúp tôi kiểm tra xem có mẹ tôi không?"

 

Đầu dây bên kia, Hàn Chí rút một điếu thuốc, cắn chặt đầu thuốc, tận lực uyển chuyển hỏi: "Mẹ cậu đã mất tích nhiều năm như vậy, cậu có chắc chắn là bà ấy chứ? Liệu có nhầm người không?"

 

Tống Nam Tinh chần chờ hồi lâu, gian nan trả lời: "Tôi không chắc…"

 

Giọng cậu khàn khàn, vẻ mặt yếu đuối đến mức như đang cố gắng thuyết phục chính mình chấp nhận câu trả lời: "Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, tôi cũng không muốn từ bỏ. Lỡ đâu… thật sự là bà ấy thì sao?"

 

Hàn Chí thở dài. Anh ta không dám phũ phàng vạch trần sự thật, chỉ đành nhượng bộ: "Số lượng người trở về từ vùng sương mù lần này khoảng bốn đến năm trăm người. Một số người có ký ức tư duy rõ ràng, cũng có một số người mất tích quá lâu, tinh thần bị ảnh hưởng phần nào. Việc xác minh danh tính đang gặp nhiều khó khăn, danh sách đầy đủ có lẽ chưa thể có ngay. Tôi chỉ có thể nhờ người lưu ý giúp cậu."

 

Tống Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói cảm ơn.

 

Hàn Chí sợ cậu kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, ngầm nhắc nhở: "Cơ mà cậu đừng kỳ vọng quá nhiều… Số người mất tích quá lớn, người may mắn trở về, chia ra từng gia đình thực sự là con số quá nhỏ."

 

Tống Nam Tinh rầu rĩ đáp một tiếng "Ừm", Hàn Chí mới cúp máy.

 

Thẩm Độ quan sát biểu cảm của Tống Nam Tinh, rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Mẹ cậu cũng mất tích à?"

 

Tống Nam Tinh gật đầu, cảm xúc vẫn chưa ổn định. Cậu nói bằng giọng nặng trĩu: "Ừm, chuyện xảy ra hơn mười năm rồi." Cậu lau mắt, khuôn mặt thoáng chút áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất kiểm soát cảm xúc."

 

"Chuyện thường tình thôi, không cần phải xin lỗi." Thẩm Độ rót cho cậu một ly nước, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt bình thản nhìn cậu: "Nếu cậu muốn, có thể kể tôi nghe. Tôi sẽ là một người lắng nghe đủ tư cách."

 

Tống Nam Tinh nhìn vào mắt anh, cố gắng mỉm cười: "Cũng không có gì không thể nói. Anh từng nghe về vụ án Dê Đen chưa? Kẻ đứng sau vụ án chính là cha tôi, còn tôi là người duy nhất sống sót trong vụ đó. Khi ấy, mẹ tôi biết được âm mưu của ông ta, mẹ đã âm thầm đến cứu tôi, giữa chừng bị ông ta phát hiện. Để đánh lạc hướng, mẹ dẫn ông ta vào trong màn sương dày đặc… rồi không bao giờ trở về nữa."

 

Thẩm Độ nói: "Mẹ cậu nhất định rất yêu cậu."

 

"Ừm, mẹ là người rất dịu dàng." Tống Nam Tinh cười nhợt nhạt, đôi mắt ánh vẻ buồn bã: "Nhưng mẹ đã rời đi quá lâu. Đôi khi, thật sự… tôi không còn nhớ rõ gương mặt của mẹ."

 

Đây cũng là lý do khi Hàn Chí hỏi lại, cậu không thể chắc chắn được.

 

Lỡ như… cậu nhận nhầm thì sao?

 

"Vậy thì hãy tự mình đi xem." Thẩm Độ nói.

 

Tống Nam Tinh ngạc nhiên nhìn anh: "Bên đội trưởng Hàn vẫn chưa có tin tức."

 

Thẩm Độ chỉ vào bản tin: "Danh sách chính thức những người mất tích chưa được công bố, nhưng đã có rất nhiều gia đình nạn nhân đến đó. Chúng ta cũng có thể đi xem thử."

 

Tống Nam Tinh bừng tỉnh: "Đúng, tôi có thể tự mình đi xem trước."

 

Những người mất tích trở về từ khu vực sương mù đều được sắp xếp tạm thời ở vùng ngoại ô thành phố. Họ chỉ được phép trở lại thành phố sau khi vượt qua kiểm tra ô nhiễm tinh thần.

 

Tống Nam Tinh sốt ruột đứng dậy: "Tôi phải ra ngoài một chuyến."

 

Thẩm Độ ấn cậu ngồi xuống: "Bên ngoài vẫn đang mưa. Thuê xe phiền phức, để tôi lái xe chở cậu đi."

 

Nói xong, anh mang bát đũa vào bếp, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ rồi quay ra nhìn Tống Nam Tinh đang ngơ ngác: "Đi thôi. Nhớ mang theo đồ bảo hộ, nếu cậu còn giữ giấy tờ hoặc ảnh chụp liên quan đến mẹ cậu thì mang theo luôn."

 

Tống Nam Tinh đáp lại một tiếng, mới phản ứng lại đi tìm giấy tờ.

 

Từ lúc xem tin tức, phản ứng của cậu chậm hơn bình thường. Đến khi Thẩm Độ nhắc, cậu mới nghĩ đến việc mang theo giấy tờ.

 

Cậu vào phòng chứa đồ, lục lọi một lúc lâu mới tìm được một chiếc hộp sắt, bên trong có một giấy chứng nhận kết hôn cũ kỹ. Cậu đưa cho Thẩm Độ xem: "Chỉ còn lại cái này."

 

Giấy kết hôn đã quá cũ, tấm ảnh chân dung một inch trên đó đã phai màu, mờ nhạt đến mức khó nhận ra. Chỉ có thể mơ hồ thấy được là một người đàn ông và một người phụ nữ.

 

Bên trái ảnh có ghi: " Người sở hữu giấy tờ: Đỗ Thi Lâm". Có lẽ là tên của mẹ Tống Nam Tinh.

 

Thẩm Độ cất đi, nói: "Trước hết cứ đến đó xem thử."

 

*

 

Từ khu dân cư Hạnh Phúc đến điểm tạm trú khá xa, cộng thêm cơn mưa trên đường mỗi lúc một lớn, nên khi Tống Nam Tinh và Thẩm Độ đến nơi đã là hơn ba giờ chiều.

 

Điểm tạm trú thực chất chỉ là lều dựng tạm thời. Phía ngoài lều, cảnh sát căng dây cảnh báo màu vàng.

 

Người thân của các nạn nhân từ khắp nơi đổ về, ai nấy đều mặc đồ bảo hộ, chờ đợi ở bên ngoài dây cảnh báo với vẻ mặt sốt ruột xen lẫn hy vọng.

 

Tống Nam Tinh mặc áo mưa bảo hộ, cầm ô nói với Thẩm Độ: "Mưa lớn thế này, mình tôi xuống là được. Anh ở lại xe đợi đi."

 

Thẩm Độ đã cầm sẵn ô, nhìn cậu không đồng tình: "Thêm một người thêm một đôi mắt, xác suất tìm được sẽ lớn hơn."

 

Tống Nam Tinh không thể phản bác, cùng anh che chung một chiếc ô, đi về phía điểm tạm trú.

 

Cơn mưa nặng hạt như vậy mà khu vực quanh điểm tạm trú chật kín người. Ngoài cảnh sát duy trì trật tự, nhân viên y tế của trung tâm y tế, còn có thân nhân của người mất tích và cả phóng viên đến lấy tin tức độc quyền.

 

Các phóng viên mặc áo mưa bảo hộ, di chuyển khắp nơi, phỏng vấn thân nhân của các nạn nhân.

 

Khi Tống Nam Tinh đến gần, cậu nghe thấy có người than phiền: "Sao vẫn chưa công bố danh sách người trở về? Tôi đã thấy chồng mình trên TV." Giọng nói vừa lo lắng vừa mừng rỡ.

 

Có người khác tiếp lời: "Theo thông tin trên mạng, thực ra sau khi kiểm tra ô nhiễm tinh thần vào buổi sáng, một số người có tình trạng tốt đã được nhân viên liên hệ với người thân đưa về nhà rồi. Nhưng sau đó số người từ vùng sương mù trở về ngày càng nhiều, ban đầu dự đoán chỉ khoảng 4-500 trăm người, giờ nghe nói lên đến cả nghìn người. Bên trên lo sợ có điều bất thường nên không cho ai về."

 

"Người ta đã ổn cả rồi, có thể có vấn đề gì được chứ…" Một người thân nhỏ giọng than phiền.

 

Tống Nam Tinh lắng nghe, tiến lại gần một cảnh sát đang duy trì trật tự để hỏi thăm tình hình.

 

Có lẽ do bị hỏi quá nhiều lần, cảnh sát vừa thấy cậu đã nói: "Xin lỗi, thông tin về những người trở về vẫn chưa được thống kê đầy đủ. Muộn nhất là đến sáu giờ chiều mai sẽ công bố danh sách đã xác minh rõ ràng. Nhưng do một số người có trạng thái tinh thần không ổn định, ký ức hỗn loạn, nên cần điều tra thêm. Việc cập nhật sẽ chậm trễ, mong mọi người kiên nhẫn."

 

Tống Nam Tinh mở album ảnh, đưa màn hình điện thoại cho đối phương xem: "Xin hỏi, anh có thấy một người phụ nữ mặc váy trắng ở điểm tạm trú không?"

 

Trên màn hình điện thoại là một hình ảnh mờ nhạt chụp từ góc nghiêng, cậu đã chụp lại từ một video phát lại trên mạng.

 

Hình ảnh chụp màn hình hơi mờ, chỉ thấy bóng người nghiêng mặc váy trắng, hình như đang quay đầu nhìn ai, gương mặt chỉ lộ ra một phần tư.

 

Cảnh sát xua tay:

 

"Người đông quá, tôi không thể nhớ được từng người. Xin gia đình hãy kiên nhẫn chờ danh sách được công bố, đừng tụ tập ở đây."

 

Có lẽ do bị hỏi quá nhiều lần, ánh mắt anh ta hiện nét mất kiên nhẫn.

 

Tống Nam Tinh đành cất điện thoại, cảm ơn rồi rời đi, đến khu lều dành cho người nhà đang chờ đợi.

 

Lều không lớn nhưng chật kín người, âm thanh ồn ào, không khí ngập hơi ướt. Tống Nam Tinh và Thẩm Độ đứng ở rìa ngoài, ánh mắt xuyên qua màn mưa, không ngừng tìm kiếm giữa các lều bạt, cố gắng tìm bóng dáng mẹ của Tống Nam Tinh trong biển người đông đúc.

 

Họ đứng dưới mưa lạnh gần ba tiếng đồng hồ, không có bất kỳ phát hiện nào.

 

Lúc này, mưa bên ngoài đã bớt nặng hạt, nhưng trời đang sắp tối nên nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Tống Nam Tinh lạnh đến mức sắc môi trắng bệch.

 

Thẩm Độ khoác áo khoác của mình lên vai cậu, khuyên nhủ: "Trước tiên vào xe ngồi một lát đi."

 

Tống Nam Tinh lắc đầu, nhìn về phía mấy chiếc xe cảnh sát đang chạy đến: "Có người đến."

 

Vài chiếc xe cảnh sát đỗ lại bên ngoài điểm tạm trú, cảnh sát mặc đồ bảo hộ bước xuống, thấp giọng nói chuyện với các cảnh sát giữ trật tự.

 

Một lúc sau, Tống Nam Tinh nghe thấy có người thông báo: "Tất cả người mất tích đã trở về sẽ tạm thời được chuyển đến Đại học Đồng Thành. Người nhà vui lòng về nhà chờ tin tức."