Giới thiệu truyện

Chào mừng bạn đến với thế giới đầy bất ngờ và hài hước của Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê, một tác phẩm pha trộn giữa các thể loại Bách Hợp, Cổ Đại, Cung Đấu, Dị Giới, Dị Năng… và vô vàn những yếu tố hấp dẫn khác. Truyện xoay quanh một nhân vật chính với vẻ ngoài hoàn hảo và sức mạnh phi thường, nhưng lại sở hữu một bộ óc có phần… khác biệt. Những tình huống dở khóc dở cười liên tục xảy ra khi anh ta ứng phó với thế giới xung quanh bằng những cách không ai ngờ tới. Liệu anh chàng ‘vạn người mê’ này sẽ tạo ra những màn ‘kịch’ gì tiếp theo? Hãy cùng khám phá và tận hưởng những giây phút thư giãn với câu chuyện độc đáo này!

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 15

Chương 15

"Gọi tôi đến đây làm gì?" Lâm Thời nhìn xung quanh, phát hiện nơi này cậu chưa từng đến, cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ cô muốn hãm hại tôi?"

Thiên Dạ cười lạnh: "Đúng vậy, tôi sẽ ném cậu ra khỏi Thiên Khải ngay bây giờ."

Lâm Thời giật mình: "Hay là cô muốn trả thù việc tôi cho cô điểm lao động kém trong báo cáo tác chiến?"

"Hoá ra cậu cũng biết." Thiên Dạ nói: "Tôi còn cho cậu hai điểm đấy."

Lâm Thời ngạc nhiên: "Có khác gì nhau đâu?"

Họ cãi nhau không ngớt cho đến cuối hành lang. Thiên Dạ dừng lại, hất cằm về phía phòng hình phạt: "Vào đi. Charles muốn gặp cậu."

Nghe vậy, Lâm Thời suýt nữa nhảy dựng lên vì giật mình, la oai oái: "Hắn ta gặp tôi làm gì! Bị phạt rồi mà còn không yên phận!"

Thiên Dạ đá vào mông cậu: "Vào đi. Nhiều lời quá."

Lâm Thời miễn cưỡng mở cửa bước vào.

Ánh sáng trong phòng hình phạt rất sáng, sàn nhà cũng sạch sẽ không một hạt bụi. Nếu không phải trên tường treo đủ loại dụng cụ tra tấn, thì nơi này chẳng giống một chỗ để hành hạ người.

Lâm Thời đi sâu vào trong, dần ngửi thấy một chút mùi máu tươi. Cậu nhướng mày, bước nhanh hơn. Charles quả nhiên ở không xa. Tứ chi hắn bị xích sắt nặng nề trói vào một cây cột. Toàn thân hầu như không còn chỗ nào lành lặn, ngay cả tóc cũng dính máu đỏ tươi. Lưng và ngực là hai vùng bị thương nặng nhất, đầy vết roi.

Thấy cậu đến, Charles ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm Thời lúc này thực sự không hiểu hắn muốn làm gì, đành bất lực nói:

"Anh bạn, đến lúc này rồi mà còn muốn gây hấn với tôi à? Thật sự không được thì tôi tìm chuyên gia cơ giáp sửa lại 'bảo bối' của anh từ trên xuống dưới một lần, được không?"

Charles không nói gì. Hắn cử động chân tay, cơ thể cao lớn dần trở nên bớt cứng đờ. Tiếng xích sắt "loảng xoảng" vang lên, Charles dùng chân bị trói đá một thứ gì đó về phía Lâm Thời.

Lâm Thời cúi đầu, một con dao găm.

Một con dao dính máu, thậm chí vết máu đã rỉ sét.

Có ý gì đây?

Lâm Thời suy nghĩ mãi không ra, đành hỏi thử: "Cho tôi à?"

Lúc này Charles cuối cùng cũng lên tiếng: "Ừ."

Lâm Thời cảm thán, đúng là kiệm lời như vàng.

Cậu nhặt con dao lên, tung lên không trung rồi bắt lấy: "Tuy không biết anh có ý gì, nhưng tôi nhận."

Nói xong, Lâm Thời dứt khoát quay người, kéo dài giọng: "Nếu anh đổi ý, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh đến lấy lại."

Một con dao găm rách nát, không biết có gì hay mà tặng.

Ra khỏi phòng hình phạt, Thiên Dan đang đợi bên ngoài.

"Hai người nói chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

Lâm Thời giơ con dao ra: "Hắn chỉ nói 'ừ', rồi tặng tôi một món đồ rác rưởi, thế thôi."

Cậu chăm chú nhìn con dao găm tồi tàn một lúc lâu, lẩm bẩm:

"Nhà ai tặng quà lại tặng dao dính máu chứ? Chẳng lẽ hắn đang khiêu khích tôi?"

Lâm Thời càng nghĩ càng thấy hợp lý: "Vậy nên món đồ này tương đương với một lời tuyên chiến mà Charles gửi cho tôi. Hắn ta có phải đang nói, đợi ra khỏi phòng hình phạt sẽ đến tìm tôi đánh nhau không?"

Thiên Dạ: "…"

Cô nhắc nhở: "Hôm qua Charles đã dùng chính con dao này để ra tay với hai người kia đấy."

Lâm Thời càng chắc chắn hơn: "Thế thì đúng là chiến thư rồi, không sai!"

Thiên Dạ: "…"

Cô nhắm mắt lại thật mạnh.

Đồ ngốc nàyy!!!