Vạn Cổ Chí TônChương 2707
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.8/10 từ 2049 lượt Mười lăm năm trước, Thiên Vũ giới một trong thập đại phong hào Vũ Đế, Phá Quân Vũ Đế… Cổ Phi Dương, tại sơn mạch Thiên Đãng bất ngờ ngã xuống, chấn động toàn bộ đại lục! Sau đó các thế lực lớn sóng ngầm phun trào, các loại xung đột càng ngày càng kịch liệt, đại lục Thiên Vũ vắng lặng mấy trăm năm, lần thứ hai gió nổi mây vần. Mười lăm năm sau chuyển thế sống lại hóa thành công tử Lý Vân Tiêu – Thiên Thủy quốc, mở ra một thiên lữ trình nghịch thiên tranh chấp cùng vô số thiên tài thiên hạ.  Cảnh giới Võ giả có chín tầng cảnh giới: Nhất Nguyên cảnh (Võ sĩ), Nhị Phân cảnh (Võ sư), Tam Tài cảnh (Đại vũ sư), Tứ Tượng cảnh (Vũ Quân), Ngũ Hành cảnh (Vũ Vương), Lục Hợp cảnh (Vũ Hoàng), Thất Túc cảnh (Vũ Tông), Bát Hoang cảnh (Vũ Tôn), Cửu Thiên cảnh (Vũ Đế). Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, có thể được Thánh Thành ban tặng phong hào, là phong hào Vũ Đế …. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 2707

Chương 2716: Long huyết tôi thể

Xa Vưu lườm hắn một cái, nói:

– Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem ngộ tính của ngươi, nào có đạo lý dạy lần thứ hai.

“…”

La Thanh Vân im lặng, phiền muộn nói:

– Được rồi, ta trở về sẽ cẩn thận nhớ lại. Còn có hai thức thần thông phiền toái tiền bối biểu thị, ta nhất định cản thận quan sát.

Xa Vưu vuốt cằm, nói:

– Thế giới chi kiếm tổng cộng có bốn chuôi, ta chỉ được thứ hai, chỉ học được hai chiêu. Chờ ta tìm được hai kiếm khác, ta sẽ truyền cho ngươi sau.

La Thanh Vân: “…”

Xa Vưu trợn mắt nói:

– Như thế nào, bất mãn?

La Thanh Vân vội nói:

– Không phải… Chỉ là…

Hắn có cảm giác nói không ra lời, chỉ cảm thấy có cảm giác mắc lừa. Nhưng đối phương là tiền bối bổn tộc, hơn nữa đúng như hắn nói, hai thức này có giá trị không tầm thường.

Xa Vưu phất phất tay nói:

– Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy ta tu luyện. Chờ ta học được hai thức khác sẽ dạy ngươi, sẽ không nuốt lời đâu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Trở về hảo hảo tìm hiểu đi, ta rất chờ mong trận chiến lần sau đấy.

Hắn vung tay lên, truyền tống La Thanh Vân ra ngoài.

– Lão Long, ngươi thật không biết xấu hổ ah, lừa người ta nhiều máu như vậy.

Lý Vân Tiêu nhìn qua nửa thùng long huyết, ánh mắt sáng ngời.

– Lừa gạt?

Xa Vưu bạo phát nhảy dựng lên, tức giận:

– Lời nói cũng không thể nói lung tung! Hai thức thần thông này là báu vật vô giá, nếu không phải ta thưởng thức tiểu tử này, làm sao có thể biểu thị cho hắn xem! Những long huyết này là do ta đổi được, nhanh đưa cho ta.

– Cho ngươi? Ngươi đang nói đùa sao?

Lý Vân Tiêu nhìn thấy hắn xông tới, lóe lên biến mất tại chỗ, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Xa Vưu kinh tức giận:

– Đừng có dùng quang ah, cho ta chừa chút!”

Đó là thập giai long huyết, đối với hắn cũng diệu dụng vô cùng, trợ giúp thật lớn.

Nhưng bầu trời im ắng, không có nửa điểm hồi âm.

Một lát sau, Lý Vân Tiêu trở lại Thiên Nhất Các, bắt đầu khởi động bế quan.

Thập giai thần huyết có một phần phải cho Linh Mục Địch, hắn bắt đầu thu nạp, tiện tay cầm ra một đám đảo một vòng, không ngừng có long lực mênh mông chạy khắp toàn thân, không ngừng thoải mái và chữa trị thân thể.

– Long huyết tôi thể, thực lãng phí ah!

Xa Vưu tức giận, nói:

– Tùy tiện tìm một chút long huyết rác rưởi là được, ngươi dùng chính là thập giai long huyết đấy.

– Câm miệng a, lại nói nhảm ta sẽ dùng sạch, một giọt cũng không để cho ngươi!

Lý Vân Tiêu đáp lại một tiếng, hắn bắt đầu thi triển Phách Thiên Luyện Thể Quyết, không ngừng bày ra tư thế cổ quái.

Tổn thương trên người khép lại, gương mặt của hắn lúc này trắng như giấy, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.

Toàn thân của hắn không ngừng đỏ rực, không ngừng bị hút vào trong cơ thể.

Da thịt trong suốt của hắn có vài phần tơ máu chảy qua, chạy quanh vô số khiếu huyệt, bao phủ tâm thần của hắn.

Vù vù!

Huyết dịch quá nóng quá mạnh mẽ, trên thân thể Lý Vân Tiêu có minh hỏa càng ngày càng vượng, thân thể đang bốc cháy trong mật thất.

Không biết qua bao lâu, hỏa diễm bị dập tắt, một thân ảnh bị đốt cháy hiện ra.

Nhìn kỹ lại toàn thân đều bị đốt trọi, làn da đen kịt đầy bột đen, chỉ còn lại có tiếng hô hấp biểu thị hắn còn sống.

Đùng.

Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động rất nhỏ, các khối bồ hóng trên người không ngừng tróc ra.

Trong những khe hở của bồ hóng kia có kim quang xuất hiện.

Bồ hóng tróc ra tới đâu liền có kim quang chiếu sáng tới đó, lộ ra linh lực tinh thuần, kim quang chói mắt bao phủ các nơi.

Hai mắt Lý Vân Tiêu mở ra, một đạo lôi điện khép mở sau đó biến mất.

Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một đạo kim sắc bí quyết hiện ra trên lòng bàn tay, sau đó thu nạp kim quang trên người, da thịt thuần trắng như hóa thành ngọc.

Hắn cúi đầu nhìn qua thân hình của mình, lẩm bẩm:

– Cánh cửa thần thể thứ sáu chưa mở ra, lại hút sạch uy áp long huyết, làm cho kế hoạch trùng kích cửu tinh đỉnh phong thất bại trong gang tấc, cũng không biết là tốt là xấu.

Phách Thiên Luyện Thể Quyết trong rất nhiều thần thông phối hợp của hắn đã đi ra con đường hoàn toàn khác, hoàn toàn khác với Ngạo Trường Không.

– Tự nhiên là chuyện tốt, phải biết rằng cảnh giới của ngươi tăng lên cũng khó bước vào Thàn cảnh. Duy chỉ có thân thể đại thành, lại hóa thành thánh, như vậy mới có thể đi lên con đường tối cường.

Trong nội tâm có giọng nói vang lên, chính là Tân Thần trong Giới Thần Bi truyền âm cho hắn.

Thì ra đối phương cũng mở huyệt môn thứ sáu, Lý Vân Tiêu đang trùng kích huyệt môn, thần thể sinh ra cộng hưởng tần suất thật nhỏ bị Tân Thần bắt được.

– Ân, thân thể đại thành sao? Trừ Phách Thiên Luyện Thể Quyết ra, hoặc là thần thể có thiên phú cực cao, nếu không còn chưa bao giờ nghe qua thân thể thành thánh. Đáng tiếc công thể của ta đã rời khỏi con đường Phách Thiên Luyện Thể Quyết, thần thể cũng là hậu thiên luyện thành, sợ là rất khó tiến lên phía trước.

Lý Vân Tiêu có chút lo lắng cảm khái nói.

Tân Thần nói:

– Xác thực, cho nên ngươi có thể nhanh chóng mở huyệt môn thứ sáu ta cũng giật mình. Đây là số trời trong tối tăm, không cần lo lắng quá nhiều, tất cả đều tiến về phía trước là được rồi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Thần thể của ngươi được xưng có thiên phú đệ nhất, có bao nhiêu nắm chắc có thể bước vào Thánh cảnh?

Tân Thần nói:

– Mở huyệt môn thứ bảy có nắm chắc thật lớn bước vào siêu phàm nhập thánh, về phần cửa ải cuối cùng… Ha ha, từ xưa đến nay cũng không phải chỉ có ta có được thần thể mạnh nhất.

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tự giễu và bất dắc dĩ.

Luôn cố gắng cho giỏi hơn, cần tốn hao cố gắng và cơ duyên tiến lên phía trước, ai dám nói mình nhất định có thể làm.

Trừ La Thanh Vân có thần huyết ra, Lý Vân Tiêu là người có vô số cơ duyên, võ đạo cực hạn cũng là cực hạn của vô số người.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Tận nhân sự mà nghe thiên mệnh, ngươi cũng biết tối tăm đều có định số.

Tân Thần gật gật đầu, nói:

– Ta mở huyệt môn thứ bảy một đoạn thời gian, lúc này vẫn bế quan tìm hiểu, hiện tại có thể trao đổi một ít tâm đắc với ngươi.

Lý Vân Tiêu đại hỉ, nói:

– Cầu còn không được.”

Lập tức ngồi xếp bằng xuống, hai người cách Giới Thần Bi bắt đầu dùng thần niệm trao đổi.

Mấy ngày sau, trong mật thất có ánh sáng màu đỏ sáng lên, cả phòng sáng ngời, chiếu sáng người Lý Vân Tiêu.

Hắn nhíu mày một cái, mở hai mắt ra, tiện tay lăng không một trảo.

Một khối ngọc bội xuất hiện trên không trung, bị hắn nắm trong tay, phía trên có phù quang chớp động, không ngừng lập lòe trong tay của hắn.

Thời gian mười ngày đã tới, Thiên Nguyên thương sẽ phái người tới xua đuổi.

Lý Vân Tiêu ra khỏi mật thất, liền trông thấy Tô Liên Y đã sớm thủ hộ ngoài cửa.

– Chuẩn bị như thế nào?

– Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, những thứ mang đi đều mang đi cả.

– Làm sao còn thừa một mình ngươi?

Thần thức Lý Vân Tiêu quét qua, động tĩnh trong phạm vi vài dặm không còn gì, không chỉ có Thiên Nhất Các nội rải rác không có mấy, cho dù là chung quanh cũng ít có bóng người.