Triệu Hoán Thần BinhChương 597
Giới thiệu truyện

Bước vào thế giới huyền huyễn đầy màu sắc của Triệu Hoán Thần Binh, nơi Vu Nhai sở hữu năng lực triệu hoán nghịch thiên, sẵn sàng đối đầu với mọi thế lực trên đại lục kỳ bí. Từ một tiểu binh thủ thành vô danh, liệu cậu có thể sử dụng khả năng đặc biệt của mình để xoay chuyển càn khôn, khẳng định vị thế? Bên cạnh những trận chiến nảy lửa và bí mật dần hé lộ, truyện còn đan xen yếu tố hài hước, hệ thống, và một chút cung đấu, gia đấu tinh tế. Triệu Hoán Thần Binh hứa hẹn mang đến một hành trình phiêu lưu độc đáo, kết hợp nhuần nhuyễn giữa thể loại huyền huyễn, tiên hiệp, và một chút kiếm hiệp, điểm xuyết thêm hương vị ngôn tình và đam mỹ đầy lôi cuốn.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 597

Chương 597: Huyênh hoang

Rầm!

Cuối cùng Vu Nhai nghe thấy thanh âm khao khát, ma pháp trận trên huyền binh phòng ngự của quang minh thánh tử rốt cuộc vỡ tan.

Quang minh thánh tử sớm chuẩn bị tâm lý ma pháp trận sẽ vụn vỡ. Vu Nhai chưa kiệt sức là gã sẽ thua, cho nên quang minh thánh tử tỏ ra rất bình tĩnh.

– Vu Nhai, ta công nhận ngươi đúng là xứng làm kẻ địch của ta, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Vu Nhai cực kỳ khó chịu với biểu tình bình tĩnh của quang minh thánh tử, hỏi:

– Tại sao chúng ta phải hẹn gặp lại? Ngươi muốn đi nhưng có đi được không?

Quang minh thánh tử mỉm cười nói:

– Lẽ nào ngươi không biết có một loại ma pháp gọi là không gian?

Quang minh thánh tử lấy một quyển trục ra khỏi không gian giới chỉ, gã nhẹ nhàng mở nó ra.

– Vu Nhai, chúng ta sẽ còn gặp lại, không cần phù văn . . .

Vu Nhai không thèm nghe quang minh thánh tử uy h**p:

– Thánh tử, ngươi biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?

Ma pháp không gian đã phát động, thân hình quang minh thánh tử nhạt dần.

– A? Ngươi còn làm gì được?

Vu Nhai nói:

– Đánh ngươi thành đầu heo!

Vu Nhai gọi ra Huyền Binh Điển, liên tục bắt ấn. Huyền Binh Điển biến thành ánh sáng đen bay ra ngoài, Huyền Binh Điển như giày da đập mạnh vào mặt quang minh thánh tử, đẩy gã vào trong ma pháp không gian.

Vu Nhai triệu hồi Huyền Binh Điển về, nhìn quang minh thánh tử chảy máu mũi ròng ròng biến mất trong ma pháp trận.

Quang minh thánh tử đã đi, nhưng bên kia còn đám người quang minh thánh nữ. Cảm giác nhóm Độc Cô Cửu Tà, Dạ Tình chống đỡ ra sao? Vu Nhai phải nhanh chóng chạy về, nhân lúc dược liệu chưa tán đi hết.

Vu Nhai không cởi sáo trang Đế Long tộc trên người xuống, Vu Nhai xông hướng dao động mãnh liệt nhất.

Thật ra không phải Vu Nhai thừa dịp dược hiệu chưa tán đi mà vội vàng lao qua chiến đấu để đánh tan dược hiệu, tiêu hao hết lực lượng Ám Hắc Ma Vân căn chưa tiêu hóa trong cơ thể. Lực lượng không ngừng sinh ra trong cơ thể, cứ tiếp tục như vậy Vu Nhai sẽ nứt toác.

Mới rồi Vu Nhai xúc động lấy nhánh thứ hai ra cắn một miếng, lòng hắn đang nhỏ máu.

Vu Nhai không có thời gian cởi sáo trang Đế Long tộc nếu không ai muốn mặc thứ nặng mấy trăm cân chơi trò ám sát? May mắn dược hiệu vẫn còn nên tốc đọ của Vu Nhai khá nhanh nhẹn, kịp chạy về hiện trường chiến đấu. Mắt Vu Nhai quét qua, biết đại khái thế cục phát triển. Các tội phạm, kỵ sĩ dự bị vẫn đang chơi trốn tìm với Quang Minh thần điện, rải rác trong rừng cây.

Người Quang Minh thần điện tìm tòi ngoài sáng, lùng sục rầm rộ, hễ phát hiện phe địch là bao vây. Có vài người xoay quanh tìm kiếm trên bầu trời, cũng có phần nhỏ đang chiến đấu. Ai bị phát hiện hay tìm được cơ hội là công kích ngay. Tóm lại tạm thời tình huống chưa đến mức tồi tệ, nhưng nếu người Quang Minh thần điện lùng sục xong hết thì phe Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị sẽ bị bao vây vào giữa, bọn họ không còn tọa kỵ bay chỉ đành liều mạng. Nhưng phe Vu Nhai đấu lại quân địch không?

– Giết!

Vu Nhai không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ phán đoán sơ bộ sau đó nhanh chóng chạy qua. Từ khi nào tay Vu Nhai dổi thành cầm U Hoang kiếm, xuyên qua một đội năm người, xác chết gục ngã.

Vu Nhai đi đường vòng, tìm nhóm nào ít người là giết. Vu Nhai là ám dạ Tinh Linh trong rừng rậm.

Vu Nhai đang tìm mục tiêu xuống tay tiếp theo chợt nghe tiếng rống.

– Các ngươi mau đi đi, chỗ này có ta chống!

Vu Nhai nhanh chóng tìm hướng phát hiện ra thanh âm, giật mình thấy ma pháp công kích bộ giáp trên người Đại Tượng bể nát, nhưng chân gã lún sâu dưới đât. Sau lưng Đại Tượng là mấy tội phạm thực lực yếu, trước mặt gã là mười mấy ma pháp sư cường đại, cao thấp đã rõ, Đại Tượng sắp mất mạng.

– Đại Tượng, xảy ra chuyện gì?

– Vu Nhai huynh đệ, như ngươi đã nói, mạng sống của chúng ta cao quý hơn bất cứ ai, nên ta dùng mạng một mình ta đổi lại mạng mấy đồng bạn cũng cao quý.

– Grao! Đến đây đi, các ma pháp sư đê tiện chết tiệt!

Các tội phạm gào thét:

– Đại Tượng!

Có một tội phạm xông lên nhưng bị người khác bình tĩnh hơn kéo lại. Ba ngày qua thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện như vậy, chẳng qua kẻ địch hôm nay quá cường đại nên xác suất càng cao. Có một điều các tội phạm nhớ kỹ, bọn họ không thể tùy tiện hy sinh, bởi vì mạng sống của họ càng cao quý.

Phải dùng mạng sống cao quý này báo mối thù máu cho các chiến hữu.

– Ám ảnh . . . Minh sát!

Thanh âm trầm thấp, khàn khàn lọt vào tai mọi người, một bóng người như ảo ảnh lướt qua. Ma pháp không còn, Đại Tượng cảm giác đau đớn trên người nhưng qua đi.

Đại Tượng thấy từng đóa hoa máu nở rộ, ma pháp tự bạo nhưng không tổn thương được cái bóng kia. Cuối cùng ma pháp biến mất, trước mặt chỉ còn mười mấy cái xác nằm la liệt.

Giọng Vu Nhai vẫn khào khào:

– Rời đi ngay, tiếng động quá lớn, rất nhanh sẽ có ma pháp sư đến đây điều tra.

Hết cách, dược hiệu vẫn còn nên giọng Vu Nhai không như thường ngày.

Đại Tượng hỏi:

– Ngươi là ai?

Bóng người chớp mắt biến mất.

Vu Nhai tiếp tục âm thầm giết người, nhưng hắn dần phát hiện có điều lạ. Bởi vì Vu Nhai không thấy bóng dáng mấy người hắn quan tâm nhất, không biết quang minh thánh nữ đâu. Vu Nhai nhíu mày, tiếp tục đi sâu vào trong.

– Không đúng, dù bọn họ có ẩn giấu thì ít nhất phải cảm nhận được hơi thở của quang minh thánh nữ, cao thủ khác mới đúng.

Lòng Vu Nhai hơi bất an, hắn cần tìm người hỏi thăm. Lúc này Vu Nhai thấy phía trước có chiến đấu, hắn lao tới, là Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ. Vu Nhai chạy qua chém hết ma pháp sư vây công hai người.

Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ thấy cách ăn mặc của Vu Nhai thì hỏi:

– U . . . U Hoang?

Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ nhớ rõ người này, cái tên cường đại, kỳ dịv cứu bọn họ từ tay Độc Cô Cửu Dương.

– U Hoang, ngươi là U Hoang đúng không? Nhóm Dạ Tình bị quang minh thánh nữ dẫn đến sơn cốc đằng trước, hãy mau đi cứu bọn họ. Hãy mau đi cứu, Độc Cô Cửu Tà phát hiện có điều lạ đã đuổi theo.

Vu Nhai gật đầu, nói:

– Đa tạ.

Vu Nhai biến mất tại chỗ. Dược hiệu chưa biến mất, tuy Vu Nhai đã giết nhiều người nhưng chưa tốn bao nhiêu sức, mức độ tiêu hao không bằng hắn đấm quang minh thánh tử mấy cái.

Nhìn U Hoang biến mất, Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ liếc nhau, ngọn lửa hy vọng bùng cháy mãnh liệt trong mắt.

Diễm tỷ, Tiết tổ trưởng chợt nghe tiếng xào xạc chân đạp lá, giật nảy mình.

– Tiết huynh, các ngươi có sao không?

Nghe ra giọng của Ngọc Vấn Hiền, hai người thở phào.

Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ hỏi:

– Ngọc huynh, tình huống bên Dạ Tình thế nào?

Ngọc Vấn Hiền lắc đầu, nói:

– Chiến thuật đã hoàn toàn mất hiệu quả, không có cách nào lại dùng tiềm sát. Quang minh thánh nữ lợi dụng không gian ngăn cách nhốt nhóm Dạ Tình lại, chỉ cho vào, không cho ra, muốn bắt hết chúng ta.

Vẻ mặt Ngọc Vấn Hiền nặng nề, gã mới trở về từ bên kia.

– Chúng ta chạy qua đó không?