Giới thiệu truyện

Đánh giá: 10.0/10 từ 2 lượt Thể loại: Hài hước, livestream, nữ cường, hệ thống, showbiz, hiện đại, sảng văn,… 【Livestream + PK + Mát mát tẻn tẻn + Đại ca đại tỷ nhiều tiền + Hệ thống】 (Nữ chính gen Z gia nhập thị trường lao động, chính truyện no CP, nữ chính tâm sự nghiệp, ngoại truyện sẽ canon sau, chems với nam nữ phụ tung tóe, ship CP vô tư, không phải thể loại NP) Lâm Tuế bị ràng buộc với hệ thống livestream kiếm tiền, kiếm càng nhiều tiền, phần thưởng càng phong phú. Đơn giản, thô bạo, không biết xấu hổ. Để giữ chân các đại ca đại tỷ trong phòng livestream, Lâm Tuế không thể không sử dụng mười tám môn võ nghệ để diễn trò tẩy não. Đại ca trong phòng livestream muốn xem nhảy tất lưới xuyên thấu? Nhảy! Lâm Tuế đội tất lưới lên đầu, gật gù đắc ý, còn tặng kèm một bài beatbox, chấn thủng màng nhĩ của đại ca. Đại ca: “…” Cảm giác như bị cướp sạch ví tiền, nhưng mà, phê quá… Đại tỷ trong phòng livestream muốn xem trai trẻ đẹp trai? Có nha chị em, có nha. Lâm Tuế trực tiếp mở kết nối, gọi người xem, “Chàng trai nào muốn bớt phấn đấu mười năm, lên mic!” Phòng livestream ngay lập tức biến thành chương trình “Hẹn hò”. Đại tỷ: “…” Chính là cảm giác này! Cảm giác tuyển nam sủng cho hậu cung này, sướng! Từ đại ca đại tỷ cấp 70 cho đến người xem nhỏ bé cấp 1, Lâm Tuế đều lừa cho mê muội. Chó đến cũng phải để lại hai đồng rồi mới đi. Kiếm tiền không ngừng kiếm kiếm kiếm kiếm đến phát ngán. … Một ngày nọ, trang chủ nền tảng đột nhiên xuất hiện quảng cáo livestream của Lâm Tuế. Trên đó rõ ràng viết, Lâm Tuế, nhất tỷ khu vực streamer nhan sắc. Cư dân mạng: Ai? Lâm Tuế? Ồ, đúng là một streamer nhan sắc không khơi lên nổi chút dục vọng nào của người ta. Nhìn cô ta một cái đã thấy ví tiền thiếu mất hai trăm đồng. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 174

Chương 174: Con gái duy nhất

Việc học hỏi tại Phong Hoa Truyền Thông đã quyết định xong xuôi.

 

Mạnh Trạch Minh cũng không ngốc nghếch đến nỗi dạy hết mọi thứ, dù sao cũng coi như đối thủ cạnh tranh.

 

Hắn chỉ bảo người dẫn đám người mới đến phòng livestream xem thử, còn lĩnh ngộ được hay không thì tùy vào khả năng của họ.

 

 

Việc dẫn dắt người mới của công ty cuối cùng cũng không cần một mình A Phục gánh vác nữa.

 

Trực tiếp dẫn người ta đến công ty khác học lớp cấp tốc nhanh biết bao nhiêu?

 

Đôi khi Lâm Tuế cũng tự thấy mình ngưỡng mộ bản thân, sao một người có thể thông minh đến vậy?

 

Với tình hình hiện tại, con người Mạnh Trạch Minh vẫn khá dễ nói chuyện.

 

Lâm Tuế công nhận thân phận anh họ của hắn.

 

Nhưng những chuyện gần đây xảy ra, Lâm Tuế cảm thấy mình cần phải đi tìm mẹ mình nói chuyện.

 

Đừng có bên này vừa xử lý xong một người, vài ngày sau lại lòi ra một người thân khác tìm cô.

 

Bản thân không xuất hiện, cứ tìm người khác đến làm phiền cô là sao?

 

Vừa hay lần trước đã xin được số điện thoại của bà từ Lâm Thủy Nga.

 

Lâm Tuế suy nghĩ một chút, quyết định nhắn tin thăm dò tình hình trước.

 

Lâm Tuế: "Xin chào."

 

Lời chào hỏi ngắn gọn mà không mất đi lễ phép.

 

Tên WeChat của cô chính là tên thật, cũng không sợ đối phương không nhận ra.

 

Đối phương mất khoảng hai phút mới trả lời: "Có chuyện gì?"

 

Lâm Tuế: "Bây giờ bà có rảnh không?"

 

Mạnh Kha: "Tôi chỉ có mười phút."

 

Lâm Tuế không nói hai lời, lập tức gọi video call.

 

Mạnh Kha sững người, dường như không ngờ đối phương lại bạo dạn như vậy.

 

Nhưng bà vẫn bắt máy.

 

Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, màn hình điện thoại hiện lên hai khuôn mặt có vài phần giống nhau, một phiên bản trẻ trung, một phiên bản trung niên.

 

Mạnh Kha đã xem livestream của Lâm Tuế, biết cô trông như thế nào, nên cũng không quá ngạc nhiên.

 

Lâm Tuế lại quan sát bà thêm vài lần.

 

"Có chuyện gì?" Mạnh Kha lên tiếng trước.

 

Cứ như thể chưa từng làm gì Lâm Tuế, bình tĩnh như một người xa lạ.

 

Lâm Tuế thu hồi ánh mắt, mặc dù đối phương là mẹ ruột đã mười mấy năm cô không gặp, nhưng cũng không có chút lưu luyến nào.

 

Về khoản bạc tình bạc nghĩa này, chắc là di truyền.

 

"Mẹ, có thể gọi bà như vậy không?" Lâm Tuế hỏi.

 

Mạnh Kha khựng lại, "Không thì con còn muốn gọi ai là mẹ?"

 

Lâm Tuế gật đầu, "Vậy là bà thừa nhận tôi là con gái của bà."

 

Mạnh Kha: "Đương nhiên, con là con gái duy nhất của ta."

 

Lâm Tuế: "Vậy phiền mẹ lần sau muốn quan tâm con thì tự mình hỏi thăm, đừng sai người khác đến nữa, được không?"

 

Mạnh Kha: "…"

 

Trong lúc Mạnh Kha im lặng, Lâm Tuế nghiêm mặt nói: "Con biết mẹ quan tâm con, nhưng lại không dám làm phiền con. Nhưng con cũng mong mỏi sự quan tâm của mẹ, những lời giả dối của người khác, con không cần."

 

Một câu nói đã đẩy bà thành hình tượng một người mẹ tốt muốn quan tâm con gái nhưng lại không dám xuất hiện.

 

Mạnh Kha cũng không phân biệt được Lâm Tuế thật sự nghĩ vậy hay đang thăm dò điều gì.

 

Bà không đáp lời, muốn xem tiếp theo Lâm Tuế sẽ nói gì.

 

Trước tiên Lâm Tuế liếc nhìn bà, ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại dời mắt đi chỗ khác.

 

"Phận làm con gái duy nhất, con chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, vì sợ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của mẹ."

 

"Đôi mắt mẹ là thứ con sợ hãi nhất trên đời này, còn lời khen của mẹ là lời khen con mong muốn nghe thấy nhất."

 

"Vậy nên hãy hứa với con, lần sau tự mình đến nhé?"

 

Mạnh Kha: "…"

 

"Đủ rồi!"

 

Là một người thông minh, nếu không nghe ra Lâm Tuế đang mỉa mai thì hơi thiếu nhạy bén.

 

"Cô đã biết rồi, vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi không muốn cô làm cái nghề này, về nhà cho tôi."

 

Bà cho rằng Lâm Tuế có thể tìm đến mình, phần lớn là do Mạnh Trạch Minh đã nói gì đó với cô.

 

Dù sao trước đây khi Lâm Thủy Nga tìm bà, cô cũng đâu có chạy đến đối chất với bà.

 

Lâm Tuế nhướn mày, "Vậy bà muốn tôi làm nghề gì?"

 

Vừa nãy còn nói không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, bây giờ lại hận không thể nhìn thấu mắt bà.

 

Mạnh Kha: "Tôi muốn cô về nhà ở, cô hiểu không? Hoặc là quay lại trường học tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, làm gì chẳng được?"

 

Mới tốt nghiệp chưa được bao lâu đã chạy ra làm cái công việc này, thật nông nổi.

 

"Bây giờ bà như vậy, ngược lại có vài phần giống ba tôi lúc trước đấy." Lâm Tuế cười, "Không phải người một nhà thì không vào một cửa mà? Thật thú vị."

 

Nguyên nhân chính khiến lúc trước hai người họ ly hôn là do Mạnh Kha là người ra ngoài kiếm tiền.

 

Khiến ba cô trông như kẻ ăn bám.

 

Thời đó, trường hợp này quả thực dễ bị người ta coi thường.

 

Ông khuyên Mạnh Kha vài lần không được, cuối cùng chọn ly hôn.

 

Bây giờ Lâm Tuế tự mình kiếm tiền, mẹ cô lại trở thành người nói công việc của cô không đứng đắn.

 

Vòng vo tam quốc, lại có thể vòng như vậy sao?

 

Sắc mặt Mạnh Kha trầm xuống, dường như cũng nhớ đến một số chuyện cũ.

 

Cuối cùng chỉ thốt ra bốn chữ, "Tôi là mẹ cô!"

 

Lâm Tuế không để tâm: "Bà định tìm người thân tiếp theo nào đến nói chuyện với tôi? Hay là, bà định tự mình đến tìm tôi nói chuyện?"

 

Mạnh Kha cười lạnh, "Cô mong tôi ra tay? Tôi ra tay sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu."

 

"…"

 

Lâm Tuế im lặng một lúc, đột nhiên hỏi vài câu khiến Mạnh Kha không kịp trở tay: "Bà bảo tôi về nhà, là về nhà nào? Tôi không làm việc, bà nuôi tôi à?"

 

"Học phí học thạc sĩ, tiến sĩ, bà trả cho tôi à?"

 

"Sau khi tôi nghe theo sắp xếp của bà, sau này công ty của bà sẽ để lại cho tôi thừa kế à?"

 

Sắc mặt Mạnh Kha càng lúc càng khó coi.

 

Bà thật sự chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, nhưng mà…

 

"Cô đã chọn ba cô rồi!"

 

Nói cách khác, những câu hỏi đó của cô, hãy đi tìm ba cô.

 

Ba cô mất rồi thì tìm họ hàng bên ba cô!

 

"Tôi không có lựa chọn." Lâm Tuế tỏ vẻ vô tội, "Lúc đó là tòa án phán quyết."

 

"Mẹ ơi! Năm đó con muốn theo mẹ lắm! Mẹ không biết những ngày tháng không có mẹ, con đã sống như thế nào đâu!"

 

Kiểu câu bán thảm này, luôn luôn hiệu quả.

 

Đáng tiếc lần này cô gặp phải một người không có nhiều lòng thương cảm.

 

Mạnh Kha lặng lẽ nhìn Lâm Tuế diễn, trong lòng không chút gợn sóng, "Muộn rồi."

 

"Không muộn mà!" Lâm Tuế nghiêm túc nói: "Chỉ cần bây giờ mẹ chịu đón con về nhà, tương lai con sẽ nghe theo mẹ hết!"

 

"Mẹ không coi trọng công việc của con, không sao cả. Con có thể học lại từ đầu, sau này con sẽ kế thừa tất cả của mẹ, bao gồm cả công ty của mẹ!"

 

Mạnh Kha buột miệng, "Cô nằm mơ đi!"

 

Lâm Tuế nghiêm mặt: "Con là con gái duy nhất của mẹ!"

 

Mẹ là mẹ ruột, con thì không phải là con gái duy nhất à?

 

Mạnh Kha có chút mất kiên nhẫn: "Cô có thể không phải, tôi có thể sinh thêm bất cứ lúc nào."

 

Lâm Tuế: "Ồ… vậy bà cũng đỉnh đấy."

 

Mạnh Kha: "…"

 

"Thôi được rồi, con hiểu rồi, mẹ không có chút tình cảm nào với con cả."

 

Lâm Tuế như đã buông bỏ, thở dài, "Thưa phu nhân, chúc bà sớm sinh quý tử."

 

Nói xong câu này, cô trực tiếp cúp máy.

 

Mạnh Kha siết chặt điện thoại, màn hình phản chiếu khuôn mặt đang tức giận đến méo mó của bà.

 

Sau đó, bà nhanh chóng gửi cho Lâm Tuế một tin nhắn, "Đừng ép tôi."

 

Lâm Tuế: "Thưa phu nhân, bà là ai???"

 

Mạnh Kha: "Tôi là mẹ nhà cô!"

 

Lâm Tuế: "Chửi người ta à? Block."

 

Mạnh Kha: "…"