Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.3/10 từ 7 lượt Trong mỗi một quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo, ngoại trừ có quản gia hay nói “Lâu lắm rồi mới thấy cậu chủ vui như thế”, một nhân vật ắt cũng không thể thiếu khác chính là bác sĩ gia đình. Tôi là một bác sĩ gia đình, chuyên giúp nhóm tổng giám đốc bá đạo giải quyết đủ các loại bệnh khó chữa trên đời. Tôi có 4 gia đình nhà chủ – – Nhà chủ thứ nhất là gia đình tổng giám đốc bá đạo khiến tôi đau đầu nhất. Nhà hắn thích chơi theo kiểu “không lối thoát”, thụ là một người đẹp băng giá, thường xuyên bị tổng giám đốc bá đạo làm cho thương tích khắp người.  Xong việc, hắn còn nổi máu chiếm hữu, không cho tôi kiểm tra vết thương. – Nhà chủ thứ hai đi theo kiểu gia đình nhà chồng, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống của nhà này. Hôm nọ tôi đến nhà chủ, thấy hai người đứng trong sân, một người là em trai ruột của ông chủ, người còn lại là… mẹ kế nam trẻ tuổi của ông chủ. Tôi nghe loáng thoáng em trai ruột của ông chủ gào lên: “Có phải anh đang hẹn hò với anh trai của em không? Đã hứa là sau khi ba mất thì sẽ cạnh tranh công bằng rồi mà, sao hai người lại làm thế?” Má ơi, cái gia đình kiểu gì thế này? – Nhà chủ thứ ba là tổng giám đốc bá đạo tộc Hoa thị, và cũng là nhà chủ bình thường nhất của tôi. Chồng chồng ân ái, gia đình hoà thuận, tôi đến khám thai định kỳ cho bạn đời của ông chủ. Đúng vậy, đàn ông, mang thai! Bạn đời mang thai đến tháng thứ tư, ông chủ kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng hỏi tôi –  “Hiện tại bọn tôi có thể sinh hoạt vợ chồng được chưa? Bác sĩ Thẩm, anh nhìn tư thế @#$% này có ảnh hưởng đến thai nhi không?” Tôi: “…” Xin lỗi, cho phép tôi thu hồi câu nói gia đình hắn là bình thường nhất kia. – Nhà chủ thứ tư là một người vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ nhưng lại rất đáng thương. Hắn không cha không mẹ, bên cạnh chỉ có một lão quản gia tri kỷ. Lão quản gia rất tốt bụng, mỗi lần tôi đến, ông hay tặng tôi chút quà, còn hay trò chuyện với tôi về những chuyện đời thường. Mọi chuyện đều rất tốt, ngoại trừ việc ông thích lẩm bẩm mỗi khi tôi rời đi, không biết là đang nói cái gì. Cuối cùng có một ngày lúc chuẩn bị ra về, tôi hết nhịn nổi nên đã cố tình đi chậm lại, sau đó nghe ông nói… “Lâu lắm rồi mới thấy cậu chủ vui như thế.” Tôi lảo đảo một cái, suýt chút đã cắm đầu xuống đất. ———— CP: Thụ là bác sĩ tư nhân, chính trực, có nội tâm phong phú x Công trà xanh (ông chủ thứ tư) Bộ này còn có tên khác là:  #Hôm nay lại có dưa ăn, vui quá!# #Tui nhảy nhót trong vườn dưa, cầm dao xiên tra(*)# (*) Con tra là một loài động vật thích ăn dưa, xuất hiện trong tiểu thuyết “Cố hương” của Lỗ Tấn #Để xem hôm nay ông chủ lại giở trò gì nữa đây# Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 16

Chương 16: Drama giới nhà giàu

Chắc chắn không thể đút bánh thưởng rồi, Thẩm Đình Châu thoáng nhìn chuối tiêu trên bàn, do dự bẻ một quả đưa cho Hứa Tuẫn.

Đối phương không nhận, vẫn nhìn anh như cũ.

Thẩm Đình Châu dừng vài giây, lột vỏ chuối, lại đưa qua.

Hứa Tuẫn… nhận rồi, mặc dù vẫn không vui vẻ gì cho lắm.

Trấn an xong cư dân bản địa nhất, Thẩm Đình Châu tiếp tục vui vẻ vuố/t ve mèo.

Buổi tối Thẩm Đình Châu không mang theo Golden silver về, bởi vì không khí giữa hai con mèo cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng nhìn bé Golden silver dần dần hòa nhập vào tập thể, Thẩm Đình Châu vẫn rất vui.

Sau khi lái xe về đến nhà, anh tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Chu Tử Tham.

Sắp tới sinh nhật mẹ nuôi của Chu Tử Tham, cậu ta bèn mời Thẩm Đình Châu hôm đó đến chơi.

Chu Tử Tham nói tha thiết: “Đến đi đến đi, đến lúc đó tôi giới thiệu anh cho mẹ tôi, để cho mẹ tôi biết tôi cũng có bạn bè đứng đắn.”

Thẩm Đình Châu: …

Anh vốn định từ chối, nhưng không chịu nổi đủ kiểu nài nỉ của Chu Tử Tham.

Sinh nhật là thứ sáu tuần này.

Ba của Chu Tử Tham hào phóng bao trọn tầng cao nhất của khách sạn Bạc Việt, mời rất nhiều bạn bè thân thiết, đối tác làm ăn đến chúc mừng sinh nhật vợ.

Chu Tử Tham có mối quan hệ vô cùng tốt với mẹ nuôi, trước sinh nhật một ngày còn cố ý nhuộm tóc về màu đen.

Khi Thẩm Đình Châu đến nơi, cậu ta đang ở bên cạnh mẹ nuôi Hạ Nhiên Tiệp.

Chu Tử Tham mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, mái tóc chỉnh tề vuốt ngược về sau ót lộ ra vầng trán đầy đặn, cúi đầu nói chuyện với Hạ Nhiên Tiệp rất kính cẩn.

Thẩm Đình Châu chưa bao giờ nhìn thấy Chu Tử Tham như vậy.

Cho dù là ở trước mặt Hạ Diên Đình, cậu ta cũng không ngoan ngoãn đến mức giống như học sinh giỏi có thể lập tức lên sân khấu nhận thưởng như bây giờ.

Chu Tử Tham tinh mắt nhìn thấy Thẩm Đình Châu, giơ tay chào: “Bác sĩ Thẩm.”

Thẩm Đình Châu đi tới, vuốt cằm nói với Hạ Nhiên Tiệp: “Cháu chào dì, dì sinh nhật vui vẻ ạ.”

Diện mạo Hạ Nhiên Tiệp là vẻ đẹp sắc sảo diễm lệ, cho dù đã lớn tuổi nhưng nhan sắc vẫn rất nổi bật, khí chất dịu dàng trung hòa với diện mạo đầy tính công kích của bà, cặp mắt hàm chứa ý cười như có như không khiến người ta cảm thấy thân thiết từ tận đáy lòng.

“Đã nghe Tiểu Tham nhắc tới cháu từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, cháu cũng là người bạn đầu tiên thằng bé dẫn về cho dì gặp.”

Thẩm Đình Châu khó hiểu mà sinh ra ảo giác “Cháu là người bạn gái đầu tiên thằng bé dẫn về nhà”.

Anh đành phải nói: “Thời gian cháu và… Tử Tham quen biết không xem là lâu lắm.”

Hạ Nhiên Tiệp: “Bạn bè thật sự không quan tâm đến thời gian quen biết dài hay ngắn, Tiểu Tham có đôi khi có hơi tùy hứng, làm phiền cháu để ý rồi.”

Thẩm Đình Châu: “Dì khách sáo rồi ạ.”

Chu Tử Tham thò đầu tới trước mặt Hạ Nhiên Tiệp: “Con rất ngoan, chưa từng làm phiền bác sĩ Thẩm.”

Hạ Nhiên Tiệp cười cười.

Chu Tử Tham do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, hôm nay anh sẽ đến chứ?”

“Chắc là sẽ đến.” Hạ Nhiên Tiệp liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Hai đứa cãi nhau rồi à?”

Chu Tử Tham cự nự một chút, vẫn lắc đầu: “Không ạ.”

Sợ Hạ Nhiên Tiệp hỏi nhiều, Chu Tử Tham bèn kéo Thẩm Đình Châu tìm cớ rời đi.

Ngồi trên sô pha bên cạnh khu đồ ăn mà cậu ta cứ nhìn ra cửa liên tục.

Đột nhiên cậu ta hỏi: “Bác sĩ Thẩm, anh nói anh tôi sẽ mang theo con vịt kia… người đó tới không?”

Thẩm Đình Châu: “Chắc là không.”

Mang tới đây không phải là công khai come out sao?

Câu trả lời này khiến sắc mặt Chu Tử Tham dễ nhìn hơn một chút.

Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng cao lớn lạnh lùng xuất hiện ở cửa, Chu Tử Tham giống như con chó đói nhìn thấy bánh bao thịt, lập tức đứng dậy sấn lại gần.

Nhìn Chu Tử Tham vây quanh Hạ Diên Đình, Thẩm Đình Châu nhất thời không biết nói gì.

Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng chậc chậc.

Thẩm Đình Châu quay đầu, Tần Thi Dao quần áo hoa lệ, trang điểm tinh xảo đứng ở phía sau anh.

Cô nhìn chằm chằm vào Chu Tử Tham đang lấy lòng, nói đầy hàm ý: “Bây giờ l**m càng kịch liệt, lò hỏa táng sau này đốt càng mạnh.”

Thẩm Đình Châu phá vỡ ảo tưởng của cô: “Có thể không đốt được đâu, Tiểu Chu chắc là không có suy nghĩ đó đối với Tổng giám đốc Hạ.”

Tần Thi Dao lớn tiếng quát: “Lò hỏa táng này nhất định phải đốt lên, tuyệt đối không có khả năng khác!”

Thẩm Đình Châu: …

Được thôi.

Thẩm Đình Châu cố tìm chủ đề chung, lý trí nói sang chuyện khác: “Sao cô lại ở đây?”

Sắc mặt Tần Thi Dao dịu đi: “Nhà chúng tôi có hợp tác với nhà họ Chu, đúng rồi, tôi đang muốn tìm anh đấy.”

Thẩm Đình Châu mơ hồ biết vì sao đối phương muốn tìm anh, nhưng chỉ có thể giả ngu: “Có việc gì sao?”

Tần Thi Dao hỏi: “Anh biết mối tình đầu của Giang Ký không? Tôi nhận được tin nhắn của Chu Tử Tham, ngay lập tức tìm người điều tra tên Lâm Học Nghiêm này.”

Thẩm Đình Châu chột dạ, áy náy rũ mắt xuống.

Thật ra tin nhắn là anh gửi, trong đó nói địa chỉ bệnh viện mà mối tình đầu của Giang Ký nằm cho Tần Thi Dao.

Lâm Học Nghiêm nửa năm trước xảy ra tai nạn biến thành người thực vật, đến bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện.

Thẩm Đình Châu nói cho Tần Thi Dao chuyện này là muốn cô biết vì sao Giang Ký lại ở lại bên cạnh Hạ Diên Đình.

Vẻ mặt Tần Thi Dao rất đáng thưởng thức: “Tên Lâm Học Nghiêm này, chậc.”

Thẩm Đình Châu: ?

Tần Thi Dao ném bom nguyên tử ra: “Tai nạn xe của gã không đơn giản.”

Thẩm Đình Châu: !!!

Không ngờ, không ngờ, chuyện này…

Sao lại từ máu chó biến thành phim trinh thám rồi?

Thẩm Đình Châu vừa định hỏi tình hình cụ thể, Tần Thi Dao đột nhiên giơ tay ra hiệu im lặng.

Cô vểnh tai lên, đang nghe mấy quý bà phía trước nói chuyện với nhau.

“Nghe nói tiệc sinh nhật lần này là do một tay Tổng giám đốc Chu lo liệu, bà Chu cũng coi như khổ tận cam lai.”

“Cái gì mà khổ tận cam lai? Bà Chu và ông Chu là thanh mai trúc mã, hai người một đường nâng đỡ lẫn nhau, lớn lên cùng nhau đấy.”

“Đúng đúng đúng, bà xem tôi kìa, cứ hễ căng thẳng là không biết nói chuyện.”

Hạ Nhiên Tiệp cười cười: “Đều là bạn bè, nói chuyện tùy ý là được rồi.”

Tần Thi Dao không kìm được cười khúc khích.

Hạ Nhiên Tiệp và Chu Chi Trung, đôi bạn đời oan gia bên nhau hơn 20 năm nổi tiếng trong giới thượng lưu này có rất nhiều chuyện cũ.

Thẩm Đình Châu từng nghe qua một ít, cho nên anh biết Tần Thi Dao đang cười cái gì.

Có vài người muốn nịnh bợ Hạ Nhiên Tiệp, kết quả lại nịnh sai chỗ, cũng may bây giờ tính cách của bà đã hiền hòa hơn nên mới cho đối phương một đường lùi.

Lúc Hạ Nhiên Tiệp còn trẻ, tính tình còn nóng nảy hơn cả Tần Thi Dao.

Hạ Nhiên Tiệp hai mươi mấy tuổi ngang ngạnh bộc trực, có một người ba quyền thế, một người anh bao che khuyết điểm.

Bà thuận lợi nửa đời người, chỉ chịu thiệt thòi về mặt tình cảm.

Bà và Chu Chi Trung là thanh mai trúc mã, nhưng trước khi hai người kết hôn, Chu Chi Trung từng có một người trong lòng.

Ông cụ Chu ra mặt đánh uyên ương, đuổi nhà gái ra nước ngoài, Chu Chi Trung đành gật đầu thành vợ chồng với Hạ Nhiên Tiệp.

Sau khi kết hôn, tình cảm của hai người không tốt, tin tức tình cảm ngoài lề của Chu Chi Trung xuất hiện không ngừng, một đống oanh oanh yến yến vây quanh bên người.

Hạ Nhiên Tiệp cũng không phải là người dễ chơi, trong một lần Chu Chi Trung đêm không về ngủ, bà trực tiếp cầm dao vọt thẳng vào công ty, suýt chút nữa đã đâm Chu Chi Trung ở ngay trong phòng họp.

Việc này náo loạn đến mức mọi người đều biết.

Ngay lúc đó đám bạn xấu bên cạnh Chu Chi Trung thường xuyên lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Tất cả mọi người đều đang đoán khi nào hai người sẽ ly hôn, nhưng hai người vẫn kéo dài năm này qua năm khác, càng ngày càng tệ hơn.

Chu Chi Trung vẫn là dáng vẻ công tử phó/ng đãng kia, hồng nhan tri kỷ kéo dài cả một danh sách, không biết có thể thành lập mấy đội bóng.

Mỗi lần ông bị truyền ra một tin đồn tình cảm, trên người sẽ có thêm một ít vết thương.

Có dao gọt hoa quả cứa qua, gạt tàn thuốc đập vào, gậy golf đánh vào, chỉ riêng cánh tay đã trật khớp hai lần, nghiêm trọng nhất là một lần ở bệnh viện hai tháng.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là do Hạ Nhiên Tiệp làm.

Lúc ấy mọi người gọi đùa Hạ Nhiên Tiệp là người đầu tiên bạo lực gia đình trong giới thượng lưu, bạn bè bên cạnh Chu Chi Trung nhắc tới “cô Hạ” này không ai là không sợ.

Cuối cùng ba mẹ hai nhà đều ra mặt khuyên nhủ, nhưng đương sự vẫn nhất quyết không bỏ nhau.

Lúc giày vò đến năm thứ tư, đột nhiên xuất hiện một ngôi sao nữ nói đã mang thai đứa con của Chu Chi Trung.

Mấy năm nay Chu Chi Trung vẫn luôn giống như tình thánh chuyển thế, giữ vững quan hệ với đủ kiểu phụ nữ nhưng cứ thực thực giả giả khiến cho người ta không thể phân biệt rõ.

Tính tình ông đa phần rất tốt, ra tay cũng hào phóng, nhưng lần đó lại thể hiện ra tác phong tương đối lạnh lùng.

Từ đó về sau, ngôi sao kia mai danh ẩn tích, nghe nói còn bán xe bán nhà trả một số tiền lớn do vi phạm hợp đồng.

Sau đó có người phân tích, hoặc là đứa con không phải của Chu Chi Trung, hoặc là ông không thích có con.

Bất kể là kiểu nào, Chu Chi Trung về nhà sẽ đều gặp phải tai ương. Bạn bè đều khuyên ông ra ngoài trốn đi, chứ nếu Hạ Nhiên Tiệp mà tức giận thì thật sự sẽ xuống tay vào chỗ chết.

Chu Chi Trung không ra ngoài trốn, không ngờ lần đó Hạ Nhiên Tiệp lại không ra tay.

Sau đó nữa, Hạ Nhiên Tiệp biến thành bà Chu tâm địa Bồ Tát như bây giờ.

Mà tên ăn chơi trác táng quần là áo lượt kia, hôm nay đã là người mà rất nhiều người thấy đều phải cung kính gọi một tiếng ngài Chu.

Đôi bạn đời oan gia nổi tiếng này đến tuổi trung niên, tình cảm lại chuyển biến tốt đẹp.

Chủ yếu là kẻ phong lưu lớn tuổi Chu Chi Trung thể hiện ra tư thế quay đầu là bờ, mấy năm nay vẫn luôn thể hiện sự ân ái hết mực.

Chẳng biết ông thật sự biết quay đầu là bờ hay chỉ là vì đắp nặn hình tượng một người chồng tốt với cổ đông.

Người ngoài không quan tâm chân tướng mà chỉ muốn dựa theo chủ đề này lôi kéo làm quen với Hạ Nhiên Tiệp, hỏi bà làm sao có thể quản lý ông Chu phục tùng nghe lời như thế.

Nụ cười của Hạ Nhiên Tiệp nhạt đi một chút: “Chẳng có gì mà quản hay không quản cả, cũng chỉ là tôn trọng và thấu hiểu.”

Tôn trọng và thấu hiểu.

Lời này nếu được nói ra từ trong miệng Hạ Nhiên Tiệp mười mấy năm trước, phỏng chừng có thể khiến cả đám người kinh hãi rớt cằm.

Thấy bà không muốn nhiều lời, mọi người cười chuyển chủ đề sang chỗ khác.

Lúc này Chu Chi Trung đi tới: “Nhiên Tiệp.”

Chu Chi Trung lớn hơn Hạ Nhiên Tiệp 2 tuổi, không có bụng bia như bạn bè cùng lứa tuổi mà vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước.

Năm tháng làm hao mòn sự sắc bén lúc còn trẻ của ông, giờ đây ông càng ngày càng khiêm tốn nho nhã, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Nhiên Tiệp rất dịu dàng: “Nên cắt bánh kem rồi.”

Nhân viên khách sạn đẩy xe bánh kem đi vào, khách khứa xung quanh tụ tập lại.

Chu Chi Trung muốn chạm vào tay Hạ Nhiên Tiệp.

Hạ Nhiên Tiệp không thay đổi sắc mặt tránh đi, quay đầu gọi Chu Tử Tham: “Tiểu Tham, lại đây cắt một miếng bánh kem.”

Chu Chi Trung cụp mắt xuống, không nói gì.

Chu Tử Tham sải bước đi tới, ánh mắt bị ánh đèn chiếu sáng rực rỡ chứa đầy sự kính yêu đối với Hạ Nhiên Tiệp.

Bên trái Hạ Nhiên Tiệp là Chu Chi Trung, bên phải là Chu Tử Tham.

Ông xã xuất chúng có năng lực, con trai đẹp trai hiếu thuận, cho dù là ai cũng cảm thấy bà là một người phụ nữ hạnh phúc.

Ngay cả Tần Thi Dao cũng bị mê hoặc, tiến đến bên tai Thẩm Đình Châu cảm thán.

“Nói chứ, nhìn rất giống một nhà ba người.”

“…”

Có khi nào người ta chính là một nhà ba người không?

Hạ Nhiên Tiệp đang định cắt bánh kem thì cửa phòng tiệc bị mở ra.

Khách khứa trong sảnh đều im lặng chờ cắt bánh kem, bởi vậy một tiếng “két” này rất bắt tai, giống y như lúc sân khấu kịch chuyển màn, âm thanh cố ý phóng đại khiến cho mọi người chú ý.

Mọi người ăn ý nhìn về phía cửa.

Một người phụ nữ mặc váy đen, đầu đội mũ dạ lụa đen, ngực đeo một cây trâm cài áo hình bó hoa màu trắng đi tới.

“Wow.”

Tần Thi Dao là người đầu tiên phát ra tiếng hóng kịch vui.

Khóe miệng Thẩm Đình Châu giật giật.

Có điều, áo đen phối hoa trắng, cảm giác này không phải đến chúc mừng sinh nhật mà ngược lại giống như đưa tang…