Giới thiệu truyện

Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này! 1. Sau khi đổi công ty, Minh Ý, một diễn viên tuyến mười tám vốn không mấy tên tuổi bỗng dưng liên tục nhận được kịch bản mới, lập tức trở thành tiểu hoa lưu lượng, khiến biết bao người đỏ mắt ghen tị. Cho đến một ngày, có người chụp được cảnh Minh Ý bước lên một chiếc Maserati phiên bản giới hạn, thậm chí còn điều tra ra chủ nhân chiếc xe ấy chính là người thừa kế nhà họ Phó – Phó Thời Lễ. Tin này vừa tung ra, giới giải trí lập tức sục sôi. Sau này, có phóng viên tò mò phỏng vấn mối quan hệ giữa hai người là gì. Minh Ý chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Không thân lắm.” Kết thúc buổi phỏng vấn, Phó Thời Lễ lập tức kéo cô vào phía hậu trường, giữ chặt gáy cô rồi cúi đầu hôn xuống: “Vậy thì làm quen thêm một chút đi, Phó phu nhânhân.” 2. Minh Ý nhận quay một chương trình truyền hình thực tế, trong đó có một hoạt động là bí mật đến tận nhà khách mời để phỏng vấn. Khi cửa vừa mở ra, người đàn ông vốn luôn lạnh lùng, cao quý trước mắt lại đang mặc chiếc áo sơ mi bung mất vài cúc, cổ áo còn vương cả vết son môi mờ nhạt. Đạo diễn lập tức bối rối: “Xin lỗi Phó tổng, hình như chúng tôi vào nhầm nhà rồi.” Ngay khi đoàn người định quay ra, người đàn ông trước mắt chậm rãi liếc mắt nhìn sang: “Không nhầm đâu.” Ngay sau đó, từ trong phòng ngủ vọng ra giọng phụ nữ lười biếng: “Chồng à, ai đấy?” Phó Thời Lễ liếc nhìn ra cửa, thản nhiên cười khẽ: “Không có gì, người đến thu tiền điện ấy mà.” Tiếp theo, anh lại nói vọng vào phòng: “Áo anh bẩn rồi, em lấy giúp anh cái khác.” Một lát sau, Minh Ý mặc bộ đồ ngủ bước ra từ phòng ngủ, tay còn cầm theo chiếc sơ mi trắng. Minh Ý: “…” Đạo diễn: “…” Ba giây sau, chiếc áo sơ mi trắng bay vèo qua, úp thẳng vào đầu Phó Thời Lễ. Cửa phòng cũng lập tức đóng sầm một tiếng. Minh Ý: “Thay áo cho mẹ anh ấy.”  Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 78

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 36

Chương 36

Trở lại phòng trang điểm, Minh Ý vừa cầm điện thoại lên đã nhận được tin nhắn WeChat của Tạ Vân Đường.

[Tạ Vân Đường: Bạn iu, hôm nay có rảnh không, đi dạo phố ăn uống tí đi! Ông già nhà tớ sắp sinh nhật rồi, tớ vẫn chưa biết mua gì cả. Hôm nay vừa hay đi ngó nghiêng xem có gì hợp không.] [Minh Ý: Hôm nay không được rồi, tớ vẫn đang ở phim trường đây. Dạo này lịch trình kín mít, chắc phải tháng sau mới rảnh được cơ.] [Tạ Vân Đường: Tháng sau á? Thế thì sắp Tết đến nơi rồi còn gì.] [Minh Ý: Ừ đấy, tớ cũng không ngờ lần này quay phim kéo dài đến tận sát Tết. Tớ nhớ sinh nhật chú Tạ hình như trước Tết mấy hôm nhỉ?] [Tạ Vân Đường: Đúng rồi, hai mươi bảy tháng Chạp.]

Minh Ý liếc nhanh lịch trên điện thoại rồi mới trả lời:

[Vậy vẫn còn gần một tháng nữa mà, cậu cứ từ từ chọn trước đi, đợi tớ đóng máy xong sẽ đi cùng cậu.] [Tạ Vân Đường: Thế cũng được, cứ quyết định vậy đi.] [Tạ Vân Đường: À mà, đoàn phim của cậu có cho thăm trường quay không? Dạo này tớ ở nhà sắp mọc rêu luôn rồi, nếu được thì lát nữa tớ qua thăm cậu một lúc nhé.] [Minh Ý: ……] [Minh Ý: Hôm nay mấy người hẹn nhau từ trước à?] [Tạ Vân Đường: ?] [Tạ Vân Đường: Ý cậu là sao?] [Minh Ý: Phó Thời Lễ ấy, tự nhiên hôm nay cũng đến phim trường, chẳng báo trước gì cả.] [Tạ Vân Đường: Anh ấy đến thăm cậu à? Nhưng hai người không phải đang bí mật kết hôn à, như thế chẳng phải sẽ lộ ngay sao?]

Minh Ý nhìn chăm chăm dòng chữ trên màn hình, lời nói của Tạ Vân Đường bỗng làm cô sực tỉnh.

Phó Thời Lễ đúng là đến phim trường, nhưng hình như cũng chẳng bảo là đến thăm cô. Đến giờ lâu như vậy rồi, không những không nói chuyện, ngay cả ánh mắt giao tiếp cũng chẳng có, trên WeChat cũng không có tin nhắn nào chưa đọc.

Hay thật sự là bên đầu tư đến kiểm tra tiến độ quay phim? Phó Thời Lễ rảnh đến mức ấy cơ à?

Thôi kệ, muốn đến thì cứ đến đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Sau đó, Minh Ý trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Tạ Vân Đường. Hai người lại luyên thuyên vài chuyện linh tinh khác, đợi đến khi thời gian sắp tới giờ quay tiếp cô mới đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, Minh Ý đã thấy đạo diễn Trần, phó đạo diễn Lý cùng nhà sản xuất Chu và mấy nhân viên đang tiễn Phó Thời Lễ rời đi. Minh Ý ngước mắt nhìn theo, chỉ kịp thoáng thấy một bóng lưng cao thẳng tắp.

Vừa định thần lại, cô đã nghe thấy mấy nhân viên bên cạnh xì xào bàn tán.

“Tớ không ngờ luôn, người vừa rồi lại chính là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị đấy! Trời ơi, đẹp trai quá đi mất, y như kiểu tổng tài bá đạo trong truyện bước ra đời thực ấy! Tớ nghe bảo phim này Phó thị đầu tư tận ba mươi triệu đấy nhé!”

“Tổng tài thật sự đúng là hơn hẳn mấy nhân vật trên giấy không thể chạm vào kia.”

“Ê ê, cậu khen Phó tổng đẹp trai thì tớ đồng ý, nhưng đừng động đến nhân vật 2D của tớ nha! Nhân vật 2D mới là tuyệt nhất, miễn tranh cãi!”

“Rồi rồi, cậu là fan truyện, không cãi với cậu nữa. Nhưng mà Phó tổng đúng là chịu chi thật đấy, bao cả đoàn phim đi ăn ở *khách sạn Ritz Carlton, đoàn mình tính cả ekip phải mấy chục người ấy chứ!”

“Ritz Carlton là khách sạn năm sao cao cấp, tớ nghe bảo một món ăn thôi cũng đã bốn chữ số rồi.”

“Chịu chi thật sự, một bữa ăn bằng cả nửa năm tiền lương của mình rồi, người bình thường ai mà dám vào đó.”

“Chuẩn luôn, không ngờ Phó tổng không chỉ đẹp trai mà còn hào phóng đến vậy, đúng là mấy tin đồn trên mạng không hẳn đã đúng.”

“Tin đồn gì cơ?”

“Các cậu chưa nghe à? Trước trên mạng có tin đồn tổng giám đốc tập đoàn Phó thị là ông chú trung niên béo phệ dầu mỡ ấy.”

Nói rồi, nhân viên kia còn cố ý hạ thấp giọng hơn nữa: “Trước đây Minh Ý vào đề cử của giải thưởng truyền hình ấy, trên mạng ồn ào hết cả lên. Còn có người bảo Minh Ý với Phó tổng có chuyện mờ ám, nói Phó tổng là gã đàn ông trung niên thích kiểu minh tinh nữ da trắng dáng đẹp như Minh Ý đấy.”

“Cái này tớ cũng từng thấy rồi, nhưng không tin lắm. Giờ thì chứng minh tớ đúng rồi nhé, nhan sắc Phó tổng như thế kia, tiểu thư quý tộc còn xếp hàng dài ấy chứ, người ta cần gì phải bao nuôi minh tinh giới giải trí đâu.”

“Nhưng mà cậu nói cũng phải, nhan sắc Minh Ý đúng là rất hợp với Phó tổng, hai người đều có khí chất đặc biệt, đều là kiểu nhìn một lần là không quên được.”

“Cậu nói vậy tớ mới để ý đấy, cặp đôi tổng tài cấm dục và mỹ nhân lạnh lùng, nghe cũng hợp lý đấy nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa!!!”

Bên này các cô gái đang bàn luận sôi nổi, Minh Ý đứng phía sau không biết nói gì, mặt vô cảm khép cửa phòng trang điểm lại.

Minh Ý: “……”

Cứ coi như cô chưa nghe thấy gì hết đi.

*

Không biết có phải nhờ “viên đạn bọc đường” của Phó Thời Lễ hay không, mà buổi chiều quay phim cực kỳ thuận lợi. Minh Ý cảm thấy rõ ràng tất cả mọi người trong đoàn đều tràn đầy nhiệt huyết, ai cũng muốn hoàn thành thật tốt công việc để nhanh chóng đi ăn nhà hàng năm sao.

Cảm giác này,

Lần trước Minh Ý nhìn thấy là khi bạn cùng phòng của cô nhờ cả lớp giúp cắt giá trên app mua sắm…

Trước khi kết thúc buổi chiều, Thịnh An Ninh đúng giờ trở lại phim trường đón Minh Ý. Nhưng vừa bước vào phim trường cô đã thấy có gì không đúng lắm.

Mở cửa phòng trang điểm thấy Minh Ý chỉ có một mình, cô mới hỏi ngay: “Hôm nay đoàn phim bị sao thế? Sao chị vừa ra ngoài một lát quay lại ai cũng lạ lạ?”

Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn: “Lạ chỗ nào cơ?”

“Thì là…” Thịnh An Ninh suy nghĩ vài giây, cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Lạ vì phấn khởi quá ấy.”

Minh Ý nghe xong nhịn không được bật cười.

“Em cười gì đấy?”

Minh Ý thu lại ý cười, ngẩng đầu nhìn Thịnh An Ninh: “Chiều nay Phó Thời Lễ đến đoàn phim.”

“Phó Thời Lễ?” Thịnh An Ninh chớp mắt: “Ông chồng của em tự dưng đến làm gì?”

“Ai biết được, chắc là dạo này rảnh quá.”

“Thế thì liên quan gì đến mọi người bên ngoài?”

“Phó Thời Lễ hôm nay rải tiền, bao cả đoàn phim đi ăn.”

“?” Thịnh An Ninh ngẩn người: “Cả đoàn á?”

“Ừm,” Minh Ý gật đầu, “Còn ở Ritz Carlton nữa.”

“Ritz Carlton á?!!”

Nghe thấy cái tên này, Thịnh An Ninh kinh ngạc tới mức giọng cao lên một tông. Phải biết rằng Ritz Carlton là nơi chỉ dành riêng cho hội viên, người bình thường có tiền cũng không vào được.

Giờ thì cô ấy hiểu vì sao nhân viên bên ngoài ai cũng kích động như thế, thiếu điều cầm loa đi rêu rao hôm nay là ngày lành tháng tốt luôn rồi.

Hoàn hồn lại, Thịnh An Ninh hỏi: “Ông chồng em sao tự nhiên lại mời cả đoàn đi ăn thế này, còn chọn nơi sang trọng vậy?”

Minh Ý nhún vai: “Ai mà biết được, có người muốn vung tiền thì em cản sao nổi? Hơn nữa, tiền tiêu cũng đâu phải tiền của em.”

Nói xong, Minh Ý mới nhớ tới chuyện quan trọng: “À đúng rồi, chiều nay chị đi bàn về chương trình tạp kỹ thế nào rồi ạ?”

“Chị cũng đang định nói với em đây.”

Thịnh An Ninh lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đưa cho Minh Ý: “Đây là hợp đồng chiều nay chị tạm thời bàn bạc với bên đối tác, vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, em xem qua trước đi.”

Minh Ý nhận lấy hợp đồng: “Chắc chắn rồi à?”

“Cũng khoảng tám chín phần.” Thịnh An Ninh nói tiếp: “Chương trình này là một show thực tế ngoài trời, mỗi khách mời sẽ được giao nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tích điểm ấy.”

Nói đến đây, Thịnh An Ninh khẽ nâng cằm chỉ vào hợp đồng trên tay Minh Ý: “Hợp đồng này của em ký ba tập trước, nếu em thể hiện tốt, thích ứng được với dạng chương trình này, chị định bàn thêm với bên kia để em làm khách mời cố định luôn.”

Minh Ý cúi đầu lướt qua hợp đồng, thấy vài điều khoản quan trọng không có vấn đề gì thì trả lại cho Thịnh An Ninh. Với những việc thế này, Minh Ý hoàn toàn tin tưởng vào Thịnh An Ninh.

“Chương trình bao giờ thì bắt đầu quay ạ?”

“Chuyện này thì chưa rõ, vì chương trình mới ra mắt, đài truyền hình vẫn đang chuẩn bị. Chiều nay chị có hỏi qua bên phụ trách, họ bảo chắc là khoảng tháng ba, tháng tư năm sau. Chương trình ngoài trời nên phải chờ thời tiết ấm lên chút mới tiện.”

Minh Ý gật đầu cười: “Vất vả cho chị rồi ạ.”

Hai người đang nói chuyện thì nhân viên bên ngoài gõ cửa bước vào: “Chị Minh Ý, chị An Ninh, làm phiền hai chị chút, đạo diễn Trần thông báo đoàn nghỉ rồi, nếu không còn việc gì thì có thể tới Ritz Carlton luôn.”

Thịnh An Ninh gật đầu: “Được rồi, cảm ơn em nhé.”

Sau khi nhân viên ra ngoài, Minh Ý và Thịnh An Ninh cũng thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện vừa lên xe tới khách sạn.

Đến nơi Minh Ý mới biết, Phó Thời Lễ đã bao luôn một nửa số phòng ở tầng sáu khách sạn, mỗi phòng ngồi được khoảng chục người. Phòng lớn nhất có hai đạo diễn, nhà sản xuất cùng dàn diễn viên chính từ vai ba trở lên, đương nhiên còn có “con dê béo” hôm nay, à không, là đại kim chủ – Phó Thời Lễ.

Minh Ý và Thịnh An Ninh xuất phát muộn, trên đường lại gặp kẹt xe, nên tới muộn nhất.

Hai người bước vào, mọi người đã ngồi kín chỗ, chỉ còn lại hai ghế trống cạnh Chu Dạng và quản lý của cậu ta. Thịnh An Ninh cố tình ngồi giữa Minh Ý và Chu Dạng, để Minh Ý ngồi cạnh Tống Ninh.

Thấy mọi người đến đủ, Phó Thời Lễ thoáng nhìn qua Minh Ý vài giây rồi mới bảo Tần Xuyên cho người mang đồ ăn lên.

Đồ ăn được dọn ra, Minh Ý nhìn những món ăn vừa ngon vừa đẹp trên bàn, bất giác đưa tay xoa nhẹ cái bụng đang bắt đầu réo lên.

Trưa nay cô gần như chưa ăn gì, mà quan trọng nhất là, món nào trên bàn cũng đều là món cô thích ăn.

Thấy vậy, Minh Ý hồ nghi ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ, cái tên này đang giở trò gì thế không biết?

Chưa kịp thu hồi ánh mắt, điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ, màn hình hiển thị một tin nhắn WeChat chưa đọc.

Minh Ý cầm điện thoại lên mở ra xem.

[Phó Thời Lễ: Sao giờ mới tới?]

Minh Ý vẫn còn giận dỗi từ hôm qua, cô cau mày nhắn lại: [Liên quan gì đến anh?]

Sau đó lại nhắn thêm: [Minh Ý: Còn chưa hỏi anh đấy? Sao tự dưng lại rầm rộ mời cả đoàn đi ăn thế này? Tiền nhiều quá à?] [Minh Ý: Mấy món trên bàn không phải anh cố tình gọi đấy chứ?]

Nhắn xong, Minh Ý không chịu nổi cơn đói, liền cầm đũa gắp món sườn xào chua ngọt gần mình nhất, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.

Một lúc sau, khi cô ăn xong hai miếng sườn trong đĩa, điện thoại lại sáng lên lần nữa.

Minh Ý mở điện thoại ra xem.

[Phó Thời Lễ: Em muốn hiểu thế cũng được.]

Minh Ý sững người, chưa kịp phản ứng, màn hình đã bật thêm một tin nhắn mới:

[Phó Thời Lễ: Coi như anh tạ lỗi với em.]

Tác giả có lời muốn nói:
Phó tổng thì làm gì có ý xấu nào đâu, anh ấy chỉ muốn ăn cơm với vợ để xin lỗi thôi mà, sợ cô từ chối nên mới kéo cả đoàn phim làm bình phong thôi.