Giới thiệu truyện

Đánh giá: 1.5/10 từ 6 lượt Ngày bệnh viện gửi thông báo bệnh tình nguy kịch cho tôi, cũng là ngày vợ cũ của tôi và bạch nguyệt quang của cô ấy đăng ký kết hôn.  Năm xưa khi chúng tôi kết hôn, cô ấy chỉ hận không thể giấu kín mối quan hệ của chúng tôi với tất cả mọi người.  Thế nhưng khi đăng ký kết hôn với bạch nguyệt quang của cô ấy, cô ấy lại muốn cả thế giới biết họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp.  Tôi cố gắng gượng hơi tàn gọi mấy cuộc cho cô ấy, mong cô ấy đến lo hậu sự cho tôi, nhưng cô ấy lại tắt máy hết, thậm chí còn chặn số tôi.  Toàn thân tôi đau đớn như bị dao cắt, chỉ có thể cười thảm một tiếng: “Dù sao cũng là vợ chồng ba năm, vậy mà cô lại bạc bẽo đến thế…”  Đúng giữa trưa, hôn lễ thế kỷ của cô ấy và bạch nguyệt quang diễn ra đúng hẹn, náo nhiệt vô cùng, còn tôi trong phòng cấp cứu, lắng nghe tiếng máy móc y tế càng lúc càng mờ ảo, cô độc ra đi.  Giữa một mớ hỗn độn, tôi chợt nghe thấy tiếng của em họ Lý Cảnh Tu.  “Anh họ, anh họ, tỉnh dậy đi!”   Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 620 Chương 619 Chương 618 Chương 617 Chương 616

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 602

Chương 602

Đối phương vẫn không nói gì. Tôi đoán có lẽ tín hiệu không tốt nên cúp máy.

Nhưng vừa cúp chưa được mấy giây, điện thoại lại reo, vẫn là số lạ đó.

Tôi bắt máy lần nữa, vẫn không ai nói gì: "Đừng đùa với tôi kiểu này, có gì thì nói nhanh đi, rốt cuộc là ai?"

Lần này, đối phương cúp máy trước.

Tôi cảm thấy khó hiểu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở nhật ký cuộc gọi ra xem, số lạ này đã gọi rất nhiều lần, tôi bắt máy ba lần. Lần trước bắt máy là đêm Cố Manh Manh tỏ tình với tôi, cũng là đêm Giang Vũ Vi gặp chuyện.

Tim tôi đột nhiên thắt lại, đồng tử co rút.

Vậy nên, người ở đầu dây bên kia vừa rồi — chính là Giang Vũ Vi!

Người đẹp trong giới đầu tư

Cô ta đúng là bị bệnh mà, gọi điện đến lại im hơi lặng tiếng, làm cái trò thần bí gì thế? Khiến tôi giật mình!

Tôi lẩm bẩm vài câu chửi thề, dứt khoát chặn số điện thoại này. Vừa nghĩ đến Giang Vũ Vi vẫn còn ở bệnh viện dây dưa với Trần Dật Nhiên, chuyện tốt sắp thành, nửa đêm còn chạy đến quấy rầy tôi một cách im lặng, cơn bực bội trong lòng tôi càng dâng trào, không nhịn được lại mắng thêm vài câu.

Từ đó về sau, tôi vừa bận rộn chăm sóc cậu út hồi phục, vừa vùi đầu học hành, buổi tối còn phải "nấu cháo điện thoại" với Cố Manh Manh. Cô ấy giờ cũng đã có chút tiếng tăm, nhưng lại bảo với tôi là không bận, ngày mai sẽ có thời gian bay đến thăm tôi.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ đến vào buổi chiều và phải quay về ngay trong buổi tối. Tôi nghe thấy cô ấy chỉ có ngần ấy thời gian rảnh rỗi, đi đi về về vất vả như vậy, trong lòng cứ băn khoăn, không muốn cô ấy đến. Thế nhưng cô ấy chẳng nói chẳng rằng, đến chiều tôi đã nhận được điện thoại của cô ấy, nói rằng cô ấy đã đến, đang ở ngay cửa phòng bệnh.

Tôi ngạc nhiên mở cửa, nhìn thấy Cố Manh Manh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn tôi: "Diệp Thu, em đến rồi đây."

Lúc đó tôi đã ngớ người.

Trên đời này có ai có thể cưỡng lại tình yêu chân thành và nồng nhiệt như vậy chứ, tôi cũng không ngoại lệ. Ít nhất vào khoảnh khắc này, tình cảm giữa chúng tôi đã vượt qua ranh giới bạn bè.

Cố Manh Manh dùng hành động của mình để nói cho tôi biết, cô ấy không còn chỉ là cô bạn thanh mai trúc mã Cố Manh Manh của tôi nữa, mà là người con gái vì tình yêu mà vượt ngàn dặm đến đây, dù chỉ có bốn giờ cũng muốn gặp tôi một lần, là bạn gái của tôi.

Sau khi thăm cậu út, tôi đưa cô ấy đi dạo khắp nơi. Giờ cô ấy đã có chút tiếng tăm nên không tiện lộ diện, chúng tôi bèn tìm một chỗ ăn uống, trò chuyện về chuyện cũ, tâm sự chuyện nhà, và cả những dự định tương lai của mỗi người.

Hiện tại, tôi một lòng muốn mở công ty, tạo dựng sự nghiệp, nỗ lực theo đuổi ước mơ, biến điều mình yêu thích thành công việc kiếm được nhiều tiền.

Cố Manh Manh lặng lẽ nhìn tôi, không chút do dự nói: "Tương lai, sự nghiệp và anh, em đều muốn."

Tôi lại thấy cái vẻ mạnh mẽ của cô ấy, ngẩn người một chút, cười đáp: "Được thôi được thôi, anh chờ em."

Không biết vì sao cô ấy lại thở dài, nắm lấy tay tôi, ôm eo tôi, cả người rúc vào lòng tôi. Mãi một lúc sau mới quyến luyến buông ra, chuẩn bị ra sân bay.

Trước khi đi, cô ấy nói với tôi rằng thời gian tới cô ấy sẽ rất bận, nhưng nhất định sẽ đến gặp tôi vào ngày sinh nhật tôi.

Sinh nhật tôi sắp đến rồi, còn hơn một tháng nữa thôi.

Tôi nhìn cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Được!"

Tiễn Cố Manh Manh đi rồi, cuộc sống của tôi cũng tăng tốc. Thầy Tần không ngừng thúc giục, tôi bèn đi học nâng cao trước. Ngày đi học, tôi nghe nói Diệp Trấn Quốc đã phá sản, bị bắt vào tù, tài sản đang được thanh lý.