Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.3/10 từ 3 lượt Tác phẩm: 作里作气 Tác giả: Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác (Giác Giác Hôm Nay Cũng Muốn Ngủ) Edit: softcorejiejie 53 chương + 4NT – Công chiếm hữu mạnh, chăm thụ như chăm con x Thụ được sủng mà kiêu, ngây thơ vô tâm – Tần Tuế Minh × Kỷ Lạc Cẩn Trích đoạn: 1. Tần Tuế Minh chưa kịp trả lời, Kỷ Lạc Cẩn đã tự ý đáp thay: “Anh ấy về nhà, không đi đâu.” Cúp máy xong, Tần Tuế Minh hỏi: “Ai nói anh không đi?” “Không phải anh nói lát về nhà sao?” Kỷ Lạc Cẩn biết anh không thích ăn ngọt, không khách khí lấy phần tráng miệng mình thích nhất về ăn, vô tội chớp mắt, “Không về nữa à?” Biểu tình của cậu có chút ghét bỏ: “Anh đừng đi cùng em, bọn Cố Sâm Mộc sợ anh lắm, anh đến không ai dám lại gần em, em chỉ có thể chơi với anh thôi.” Cậu được chiều đến mức không biết trời cao đất dày, nói chuyện lúc nào cũng có vẻ thiếu đòn. Tay Tần Tuế Minh nắm chặt đũa rồi lại thả lỏng, anh cầm ly trà bên cạnh uống một ngụm mới cảm thấy bớt tức. Tự mình nuông chiều thì tự mình chịu. Tần Tuế Minh tự nhủ. 2. “Đương nhiên em không muốn đi cùng anh.” Tần Tuệ Minh vuốt tóc cậu, bàn tay dừng ở sườn mặt. “Giờ em chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt, phải không?” Giọng anh lạnh lùng, có vẻ bình tĩnh hơn lúc nãy. Tay anh di chuyển xuống gáy Kỷ Lạc Cẩn, xoa bóp nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng, nhưng lời nói lại đầy kiên quyết: “Không muốn đi cũng phải đi.” “Không thích anh cũng không được chia tay.” 3. “Người như Kỷ Lạc Cẩn…” Trần Bác Đào nhăn mặt: “Phải chiều chuộng, nhưng cũng phải quản lý. Nhưng chiều quá cũng không xong, phải tìm được điểm cân bằng.” “Điểm cân bằng nào?” “Tao biết đếch đâu!” Trần Bác Đào trợn mắt, “Loại khó chiều như em ấy, gái tao cũng chưa từng yêu.” . Softcorejiejie’s note: Sủng công không nên đọc ^^” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 45

Chương 45

Tôn trọng và chúc phúc

Việc bỏ nhà đi chỉ là ý nghĩ thoáng qua, Kỷ Lạc Cẩn giờ cử động một cái cũng thấy mệt. Tát Tần Tuế Minh một cái vẫn chưa hả giận, cậu lại cắn một phát vào vai anh.

Tần Tuế Minh mặc kệ cậu cắn, ôm lấy Kỷ Lạc Cẩn, ngón tay kia nhẹ nhàng v**t v* đôi mắt hơi sưng đỏ của cậu: "Hết giận chưa?"

Kỷ Lạc Cẩn càng cắn mạnh hơn, như muốn cắn anh chảy máu, cắn xong còn phụ thêm tiếng hừ đầy tức giận: "Về nhà! Em muốn về nhà!"

"Không được." Tần Tuế Minh nói "Nếu còn giận thì đánh thêm vài cái."

"Ai thèm đánh anh, người cứng như đá vậy!"

Lòng bàn tay vẫn còn đau, Kỷ Lạc Cẩn đưa tay ra trước mặt Tần Tuế Minh, ủy khuất: "Đau…"

Chính mình đánh người khác, giờ lại bắt nạn nhân thổi cho mình.

Không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Tần Tuế Minh. Kỷ Lạc Cẩn ngủ không đủ giấc, vừa hét lớn vài câu đã thấy mệt lả, mí mắt lim dim: "Mệt quá…"

Tần Tuế Minh kéo chăn đắp cho cậu, tay xoa nhẹ gương mặt: "Ngủ thêm đi, tỉnh dậy gọi anh."

Kỷ Lạc Cẩn cuộn tròn trong chăn, cậu thích nằm nghiêng ngủ, tư thế không được tốt, thường xuyên đạp chăn nên cần người chỉnh chăn cho.

Cậu lớn lên xinh đẹp, có lẽ do khóc nhiều đêm qua, mí mắt mỏng manh lộ rõ những mạch máu xanh, đôi môi vốn nhạt màu giờ đỏ thẫm.

Tần Tuế Minh cúi xuống quan sát kỹ, khóe miệng còn một vết thương nhỏ. Anh chạm nhẹ, cố không đánh thức cậu.

"Lát nữa ăn cơm lại kêu đau rồi làm loạn mất." Tần Tuế Minh nghĩ

Lên giường là bản tính kiểm soát trỗi dậy, mọi lời hứa trước đó đều bị quẳng sang một bên. Tần Tuế Minh biết mình tàn nhẫn, nhưng không thể kiềm chế.

Anh bóp những vùng da non trên cơ thể Kỷ Lạc Cẩn đến ửng đỏ, để lại dấu hôn khắp nơi, không chỉ trên cổ mà đến cả bắp đùi kín đáo.

Tiếng khóc của cậu như mật ngọt, Tần Tuế Minh thích cách cậu gọi tên mình, yếu ớt bất lực, vô cùng ỷ lại.

Vì thế Tần Tuế Minh lừa gạt cậu, nói “Cứ gọi anh như thế đi, anh sẽ dừng lại”, Kỷ Nhạc Cẩn ngây thơ tin lời, cuối cùng lại bị làm cho khóc đến vang dội.

Thường ngày nâng niu như báu vật, nhưng lúc này lại muốn bắt nạt đến cùng. Tần Tuế Minh thừa nhận mình là kẻ xấu xa.

Trong khoảnh khắc ấy, anh chẳng nghe được lời nào của Kỷ Lạc Cẩn. Anh chỉ muốn nghe tiếng khóc, muốn đôi mắt cậu chỉ nhìn mình, đôi tai chỉ nghe mình.

Một tay siết eo, tay kia đè lên bụng, cảm nhận vùng bụng phẳng lặng dần phồng lên, rất nhiều lần.

Nếu không phải sợ Kỷ Lạc Cẩn đối việc này có bóng ma tâm lý, Tần Tuế Minh còn có thể quá đáng hơn nữa.

Sau khi xong việc, anh hôn lên trán cậu, thấp giọng khen:"Bảo bảo ngoan lắm."

Tần Tuế Minh không ngờ cậu dễ dỗ đến thế, hiện tại còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình. Dù dạo này đã có da có thịt hơn một chút nhưng vẫn rất gầy, một tay đã ôm trọn eo.

Anh ngồi tựa đầu giường vỗ về, như đang dỗ đứa trẻ ngủ.

Chỉ nhìn Kỷ Lạc Cẩn một tiếng đồng hồ cũng không thấy chán. Xem đồng hồ, sắp đến giờ dì giúp việc tới.

Tần Tuế Minh vào phòng chính thu dọn chăn đệm tan hoang. Dù dì giúp việc không vào đây, nhưng biết Kỷ Lạc Cẩn da mặt mỏng, anh ném hết vào máy giặt.

Quay lại phòng ngủ khách, chỉ năm phút vắng mặt mà Kỷ Lạc Cẩn đã tỉnh.

Anh lại ôm cậu vào lòng, giống như mang căn bệnh "thèm khát da thịt", khiến anh không rời nổi dù một giây.

“Đừng ôm em nữa…” Kỷ Lạc Cẩn nhíu mày đẩy Tần Tuế Minh ra:“Khó chịu quá.”

Không đẩy được, cậu đành điều chỉnh tư thế, rúc vào lòng người kia thoải mái lướt điện thoại.

Thấy Tần Tuế Minh đột nhiên giơ tay qua, cậu liếc mắt:“Làm gì đấy?”

Tần Tuế Minh không biết lấy ra một cái bấm móng tay từ đâu, anh ôm cậu từ phía sau, kéo tay Kỷ Lạc Cẩn lên: “Cắt móng cho em.”

“Vô cớ cắt móng làm gì…”– Cậu lẩm bẩm, cố rút tay lại nhưng bị giữ chặt. Giãy giụa vài cái không được, đành bất lực để mặc, thôi thì móng cũng dài rồi, cho hắn cắt luôn.

Vừa cắt xong, tiếng mở cửa vang lên. Hẳn là dì giúp việc đến nấu ăn. Tần Tuế Minh buông cậu ra, định ra ngoài dặn dì nấu thanh đạm một chút. Khi anh xoay lưng thay đồ, Kỷ Lạc Cẩn chợt hiểu tại sao mình bị ép cắt móng.

Chiếc quần rộng thùng thình phủ trên eo thon, nhưng lưng Tần Tuế Minh chi chít vết cào đỏ ửng, từng đường gợn máu đều do Kỷ Lạc Cẩn gây ra.

“……”

Cậu vội kéo chăn trùm đầu, che đi gương mặt đỏ bừng.

Cả ngày hôm đó, cậu chẳng phải động tay động chân, ngay cả cơm cũng được Tần Tuế Minh bưng tận giường, đút từng thìa.

Sáng hôm sau bước xuống đất, chân cậu vẫn còn mềm nhũn. Vết hôn trên cổ vẫn chưa lặn, chỉ nhạt đi chút ít. Không biết hắn hút mạnh cỡ nào mà một ngày rồi còn chưa hết?

Mai phải đi học, trời này không thể mặc áo cổ cao. Kỷ Lạc Cẩn càng nghĩ càng tức, hậm hực xông đến trước mặt Tần Tuế Minh: “Ngày mai người ta hỏi về cổ em thì em nói gì?!”

Tần Tuế Minh kéo cậu vào lòng, giọng điềm nhiên: “Cứ bảo em có người yêu.”

Bị dìu đi vài bước, Kỷ Lạc Cẩn chợt nghi ngờ: “Anh cố tình đúng không?

Tần Tuế Minh không trả lời, chỉ khẽ nhếch môi: “Hoặc em cũng có thể để lại dấu trên cổ anh. Thế nào?”

Một cái kéo nhẹ, Kỷ Lạc Cẩn mềm nhũn người ngã vào lòng anh. Cậu nhìn xuống cổ Tần Tuế Minh, yết hầu sắc nét hơn cậu nhiều.

“Nếu em lỡ hút trúng động mạch, anh chết thì em có bị bắt không?” Cậu hỏi rất chân thành.

Tần Tuế Minh gõ nhẹ lên đầu cậu: “Mẹ anh sẽ viết giấy miễn tội. Nhưng em sẽ thành tiểu góa phụ.”

Tay anh luồn dưới áo, bóp nhẹ eo khiến cậu giật mình. Giọng Tần Tuế Minh trầm xuống: “Nếu anh chết vì em, em phải để tang anh cả đời.”

“Góa phụ cái con khỉ!” Kỷ Lạc Cẩn hậm hực: “Anh mà chết, em sẽ tìm người khác yê…”

Câu chưa dứt, cậu đã nhận ngay một cái tét vào mông.

“Nói tiếp đi.” Ánh mắt Tần Tuế Minh lạnh băng.

Kỷ Lạc Cẩn tức giận c*n v** c* anh, từ cắn chuyển thành hút. Phải để hắn xấu hổ như mình mới được!

Nghe tiếng rên khẽ của Tần Tuế Minh, cậu mới buông ra. Đang ngồi trong lòng anh lướt điện thoại, Kỷ Lạc Cẩn nhìn thấy tin nhắn của Cố Sâm Mộc:

[Cố Sâm Mộc]: Cậu thật sự đang yêu đương với Tần Tuế Minh à?
[Kỷ Lạc Cẩn]: Còn giả được nữa sao?
[Cố Sâm Mộc]: …
[Cố Sâm Mộc]: Tôn trọng và chúc phúc.

Tức quá, cậu lại cắn Tần Tuế Minh một phát nữa. Ai cũng thấy rõ bản chất hắn, chỉ có mình bị lừa!

Thứ hai, Kỷ Lạc Cẩn đỏ mặt đến trường, còn Tần Tuế Minh thản nhiên đi làm, cổ anh đầy dấu hôn nhưng mặt không hề biến sắc.

Trưa đó, Kỷ Vịnh Trạch đến tìm, mắt dán ngay vào cổ anh: “Cái cổ này là sao? Cậu thật sự theo đuổi được rồi à? Chơi ghê thế, người yêu cậu hung dữ lắm nhỉ?”

Tần Tuế Minh ngồi đối diện "anh vợ tương lai", mặt lạnh như tiền: “Không hung. Rất đáng yêu.”