Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.4/10 từ 9 lượt Văn án:  Chênh lệch 7 tuổi/Cưới trước yêu sau/Nhà cũ bốc cháy (*) Hồi còn nhỏ, Thi Họa được nhà họ Hạ ở Kinh Bắc nhận nuôi, cô ăn nhờ ở đậu, bị bắt nạt, bị trêu chọc, chỉ có thiếu gia nhỏ của nhà họ Hạ, Hạ Hành, bảo bọc cô. Từ đó về sau, Hạ Hành có một cái đuôi nhỏ bám theo. Thi Họa luôn nghĩ Hạ Hành yêu mình, mãi đến đêm trước ngày đính hôn, Hạ Hành ôm bạch nguyệt quang đang mắc bệnh nan y, nóng nảy nhìn cô: “Ông nội, Họa Họa thật sự chỉ là em gái của con thôi, đời này con sẽ không cưới ai ngoài Thanh Uyển!” Đứng trước trò hề này, Thi Họa bật cười. Nhưng ánh mắt của cô lướt qua Hạ Hành, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sofa cách đó không xa…đang hút xì gà. Qua làn khói trắng, cô từ từ nhìn thấy góc mặt thâm trầm và tinh tế của anh. Hạ Nghiên Đình —— người con trai thứ chín của gia tộc, tự phụ, kiêu ngạo, ra tay tàn nhẫn, là người cầm quyền thật sự của nhà họ Hạ. Nghe đồn anh lạnh lùng, cấm dục, đời sống cá nhân vẫn luôn là một ẩn số. Cô gái nhỏ dũng cảm như hồ ly lém lỉnh, đi đến trước mặt người đàn ông, tủi thân mếu máo: “Chú Chín… A Hành lại bắt nạt con.” Cả căn phòng im lặng như tờ. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về nơi đó, chỉ thấy người đàn ông bên này dập điếu xì gà, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò. Lâu thật lâu sau, anh vỗ vỗ đùi, “Đến đây, ngồi cùng chú Chín.” 2. Mọi người đều nghĩ kế hoạch cậy thế Hạ Nghiên Đình của Thi Họa là phí công vô ích. Mãi đến khi giới thượng lưu lan truyền tin đồn Hạ Nghiên Đình vung hàng trăm triệu để chế tác trang sức cao cấp, may đo váy cưới độc nhất vô nhị, thậm chí còn mua một lâu đài xa hoa tột độ. Có người hỏi đến, người đàn ông này cũng hờ hững nói: “Chuẩn bị nhà tân hôn.” Mà chấn động hơn nữa, nữ chính của đám cưới thế kỷ này…là Thi Họa. Không ai biết, Hạ tiên sinh đã quen biết cô bé này từ hồi còn nhỏ, muốn chạm cũng không dám chạm, ngày đêm nhung nhớ… Cô là bé cưng mà anh giấu kín trong lòng suốt bao năm qua. # Gả cho chú Chín # Sau khi bị từ hôn, tôi có tất cả # Chấn động! Nhà cũ lạnh lùng, cấm dục đã bốc cháy [Ông trùm Kinh Cảng x Người đẹp biên tập viên] Tiểu kịch trường: Sau khi kết hôn, Thi Họa tìm thấy một xấp phong thư cũ dưới ngăn kéo trong phòng làm việc của chồng mình. Giấy cũ ố vàng, anh trân trọng bảo quản. Tổng cộng ba mươi sáu bức thư, là những lời hồi âm của cô cho người bạn qua thư, Rodolphus tiên sinh. Đầu ngón tay của cô khẽ run rẩy, hơi thở nặng nề. Ba năm ròng rã, từ Liên Cảng đến Kinh Bắc, anh là người bạn qua thư đã bầu bạn cùng cô trong hơn một ngàn ngày đêm đơn độc của cuộc đời. “Thật lòng không biết, trong căn nhà ẩm ướt và nóng bức tại Liên Cảng năm đó, cô là ánh trăng soi sáng anh.” (*) Càng lớn tuổi thì tình cảm càng mãnh liệt. Nhân vật chính: Hạ Nghiên Đình x Thi Họa Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 38

Chương 38

Giọng nói lạnh lùng của anh động lòng người, không hiểu sao lại rất mê hoặc.

Đầu ngón tay trắng trẻo của Thi Họa khẽ run rẩy, muỗng sứ rơi xuống, chạm vào đáy chén.

Cô ngơ ngác ngước mắt, trái tim như lỡ mất một nhịp, cô kinh ngạc nhìn anh, giọng nói vô cùng hoảng hốt: “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”

“Em nghĩ kỹ xem.”

Hạ Nghiên Đình ý nhị cong môi, giống như đang châm chọc cô, hoặc giống như đang dẫn dắt cô nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Tâm trí của Thi Họa rối bời, làn da trắng trẻo sau tai đỏ bừng lên, cô thật sự không nhớ nổi…

Trong đầu chỉ xuất hiện mấy mảnh ký ức vụn vặt phiêu đãng.

Răng môi hòa hợp, tình ý tràn lan.

Nhưng chuyện đó không thể xảy ra giữa cô và Hạ Nghiên Đình.

Cho nên chỉ có thể là một giấc mơ mà thôi.

Thi Họa cắn chặt môi dưới, hàng mi dài khẽ run rẩy, cô không còn dám nhìn vào mắt anh, giọng nói yếu ớt đến mức không nghe được: “Em, em không nhớ được, dì Liên nói em đã bất tỉnh, xin lỗi, có phải em đã… gây rắc rối cho anh không, xin lỗi…”

“Được rồi.” Dường như cảm nhận được sự bất an của cô, anh hờ hững gạt vấn đề sang một bên.

Thi Họa tò mò từ tận đáy lòng, không thể không nhìn lén anh, cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã gặp phải đôi mắt đen nhánh của anh khẽ rũ xuống, làm cô sợ đến mức phải vô thức nuốt nước bọt.

Hình như hôm nay anh vẫn chưa ra khỏi nhà, chỉ mặc áo sơ mi đen, ngay cả khi dáng ngồi lười biếng và nhàn nhã như vậy, bờ lưng vẫn thẳng tắp.

Ánh nắng ban trưa chói mắt, phòng ăn không bật đèn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính, phủ ánh sáng rực rỡ lên gương mặt bắt mắt của anh, tôn lên vẻ lạnh lùng, cấm dục, như một vị thần không nhiễm bụi trần.

Nếu cô thật sự làm gì anh, đó chính là một tội ác…

Cô không dám nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ tưởng tượng thôi đã là quá đáng rồi.

Cô cố che giấu sự chột dạ, nhẹ nhàng xin lỗi: “Tửu lượng của em không cao lắm, chắc là đã nói bậy gì đó, làm anh chê cười.”

Nói bậy?

Anh xùy một tiếng, rất nhẹ, nhưng vô cùng mỉa mai.

Giống như nghe thấy một trò đùa rất hoang đường.

Vành tai của Thi Họa đỏ bừng, nóng hổi, cô cắn môi, chần chừ hỏi: “Anh cười cái gì? Rốt cuộc là… em đã nói gì với anh?”

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thật sự căng thẳng.

Sợ tối hôm qua cô phá hỏng chuyện lớn, nếu cô thổ lộ bí mật trong lòng, sau này thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Hạ Nghiên Đình im lặng thật lâu, sau đó lại nhàn nhạt nhìn cô: “Em nói em muốn làm bạn tốt nhất thế giới với anh, van xin anh đồng ý.”

Thi Họa: “…”

Buổi chiều, tòa nhà Đài truyền hình Kinh Bắc.

Thi Họa ngồi tại bàn của mình, trông như đang làm việc không ngừng tay, nhưng thật ra đầu óc lại mơ mơ màng màng.

Cô không nhớ mình đã thoát khỏi phòng ăn của Nhạn Tây Ngự Phủ và đến đơn vị bằng cách nào.

Hình như Hạ Nghiên Đình không hề nói đùa với cô.

Hẳn là trong lúc say mèm tối hôm qua, cô đã biến mình thành trò cười.

Càng lúc càng có nhiều ký ức nóng hổi trỗi dậy từ nơi sâu nhất trong đại não của cô, cô đỏ mặt, thỉnh thoảng tim lại đập thật nhanh.

Hình như thái độ của Hạ Nghiên Đình trên bàn ăn ám chỉ anh không hài lòng về việc cô mất sạch ký ức.

Vậy rốt cuộc là anh bất mãn cái gì?

Ở nơi sâu nhất trong ký của cô có một hình ảnh thiêu đốt cô từ đầu đến chân, là cô chủ động hôn, không phải, nói đúng lý ra, là cô cưỡng hôn.

Có khi nào… là thật không?

Nghĩ đến khả năng này, cô tái mặt, đôi môi khô khốc, cô vội vàng uống một ngụm nước đá, sau đó đưa tay vuốt ngực mình.

Tiểu Nguyễn phát hiện hôm nay cô có gì đó bất thường, lại lo lắng hỏi han: “Chị sao thế, chị không khỏe sao?”

Thi Họa lắc đầu, nói cho có lệ: “Chị không sao.”

Suy đoán này làm cô hoảng hốt, cô không muốn nghĩ nữa.

Bất kể như thế nào, cô cũng phải vờ như đêm qua không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, đến tầm bốn giờ chiều, Lương Sắt Hề lại chủ động mời cô lần nữa, cắt ngang dòng suy tư của cô.

Thi Họa xuống quán cà phê dưới lầu gặp cô ấy.

Lương Sắt Hề thật sự bàn bạc cùng cô vài chi tiết liên quan đến buổi phỏng vấn, hai người họ nói chuyện công việc hơn mười phút, nhưng buổi gặp mặt tiến triển theo chiều hướng bất ngờ.

Cô Lương không nhịn được nữa, ngón tay xinh đẹp cầm lấy hai tấm thiệp mời thếp vàng, thận trọng đưa đến trước mặt Thi Họa.

Giọng nói du dương của cô ấy hơi e thẹn: “Cô Thi, tôi có một yêu cầu muốn làm phiền cô. Đây là thiệp mời đến buổi triển lãm tranh của tôi, sẽ diễn ra vào chủ nhật tuần sau, nhờ cô chuyển cho Hạ Nghiên Đình giúp tôi được không, nghe nói anh ấy rất hiểu biết về tranh trừu tượng đương đại, tôi muốn mời anh ấy đến buổi triển lãm tranh cá nhân của tôi…”

Lương Sắt Hề vừa dứt lời, Thi Họa lại bình tĩnh hỏi cô ấy: “Cersei, cô và Hạ Nghiên Đình là bạn học đại học, cô tự liên lạc với chú ấy không được sao?”

Thi Họa hơi không cam tâm, thật ra cô rất ngưỡng mộ Lương Sắt Hề, cũng hiểu được tâm tình của cô ấy.

Dù sao thì thích một người ngoài tầm với cũng là một điều rất khó khăn.

Tính cách của Lương Sắt Hề hoàn toàn trái ngược với cô, cô chỉ biết chôn vùi tình cảm của mình thật sâu trong lòng.

Nhưng Lương Sắt Hề đã sống một cuộc đời tốt đẹp từ hồi còn nhỏ, cô ấy hòa đồng, rực rỡ, tự tin, xuất chúng, chắc chắn sẽ có dũng khí để hành động.

Nhưng Thi Họa tự nhủ mình thật sự không làm được, cũng không muốn làm người trung gian lúng túng đâu.

Làm sao cô có thể làm bà mối cho người chồng hợp pháp của mình với… một người phụ nữ khác?

Lương Sắt Hề ủ rũ, nhưng cô ấy không nhận ra Thi Họa có ý nghĩ khác, chỉ thuận miệng dốc bầu tâm sự: “Tôi muốn liên hệ anh ấy cũng thật sự rất khó khăn. Hồi còn học ở Harvard, tôi đã đích thân hỏi thông tin liên lạc của anh ấy, WhatsApp, WeChat, Faceboook… Cái nào anh ấy cũng không có. Có trời mới biết tôi khổ sở thế nào, đến tận ngày hôm nay, tôi cũng chỉ có thông tin liên lạc của thư ký anh ấy mà thôi, cô Thi, tôi thật sự mong cô có thể giúp tôi, dù sao anh ấy cũng là chú Chín của cô, nhất định là cô muốn gặp anh ấy cũng… không khó lắm, đúng không?”

Nhìn thấy tình cảm chân thành trong ánh mắt của cô ấy, Thi Họa cảm thấy vừa chua chát vừa đau xót.

Nụ hôn nóng bỏng không rõ thực hư lại lướt qua tâm trí cô, nỗi lòng cô càng khó tả.

Cô uống một ngụm Americano đá, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn xác nhận lại, cô có thích Hạ Nghiên Đình không?”

Lương Sắt Hề ngẩn người, đuôi mắt lá liễu dài hẹp của cô ấy khẽ cong lên, trông Thi Họa dịu dàng và hướng nội, hình như Lương Sắt Hề cũng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy.

Cô ấy gật đầu không do dự: “Phải, hình như cô đã nhìn ra rồi.”

Lương Sắt Hề chưa từng hoài nghi mối quan hệ giữa Thi Họa và người trong lòng mình, cũng rất thành thật với Thi Họa, cô ấy khẽ thở dài: “Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, chỉ mong có thể làm bạn với anh ấy, bắt đầu từ tình bạn, tôi không có hứng thú với mối quan hệ mì ăn liền, chỉ thật sự hy vọng có thể hiểu anh ấy, sau đó từ từ… Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.”

Hiện tại, ngay cả chủ động ngỏ lời với anh cũng khó.

Hàng mi của Thi Họa cụp xuống, như cây quạt che chắn đôi mắt màu hổ phách của cô, làm người ta không cách nào nhìn ra cảm xúc.

Lương Sắt Hề không đoán được thái độ của cô, đợi một hồi lâu, Thi Họa cũng không trả lời, tự dưng cô ấy bất an: “Cô Thi, sao cô lại không nói gì?”

Thi Họa ngẩn người mấy giây, cuối cùng cũng ngước mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt rực rỡ của Lương Sắt Hề, cô làm công tác tư tưởng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng ——

“Cersei, tôi phải nói thẳng chuyện này với cô.”

Lương Sắt Hề kinh ngạc: “…Chuyện gì?”

Thi Họa chậm rãi lên tiếng, đôi môi màu anh đào khỏe mạnh của cô không tô son, nhưng không hiểu sao trông nó lại mềm mại và xinh đẹp hơn mọi ngày.

Giọng nói của cô dịu dàng và mềm mại như chim hoàng oanh, phẳng lặng như mặt nước: “Theo tôi biết, Hạ Nghiên Đình đã kết hôn, là kết hôn bí mật.”

“…” Gương mặt quyến rũ của Lương Sắt Hề đột ngột trở nên sợ hãi và vô vọng, cô ấy thật sự không tin nổi, nửa phút sau, cô ấy mới hoang mang hỏi, “Sao lại như vậy, sao tôi lại chưa từng nghe qua chuyện này, mọi người đều nói anh ấy không có phụ nữ bên cạnh, là thật sao?”

“Thật.”

Thi Họa rất bình tĩnh.

Tuy cô còn trẻ tuổi, nhưng khí chất lại điềm tĩnh, chững chạc, nói chuyện không nhanh cũng không chậm, tạo cảm giác rất đáng tin. Nếu không, cô đã không thể ngồi trong phòng phát sóng thời sự của Đài truyền hình Kinh Bắc ngay sau khi tốt nghiệp rồi.

Mặc dù quen biết Thi Họa không lâu, nhưng Lương Sắt Hề tin rằng Thi Họa sẽ không lừa gạt mình.

Mà chưa kể, trên đời này làm gì có ai dám khuấy đảo đời sống riêng tư của Hạ Nghiên Đình chứ?

Chán sống rồi à?

Gương mặt của Lương Sắt Hề vẫn rực rỡ, nhưng mọi cảm xúc đều chùng xuống, ánh mắt u ám.

Sau một hồi lâu mới nhìn chằm chằm vào mắt của Thi Họa, yếu ớt hỏi: “Vậy vợ của anh ấy là…”

Giọng nói trong trẻo của Thi Họa vang lên: “Tôi biết vợ của chú ấy, nhưng không tiện tiết lộ, Cersei, xin lỗi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Họa bảo: Đánh dấu chủ quyền.jpg _(:D∠)_