Độc Tôn Tam GiớiChương 374
Giới thiệu truyện

Bước vào thế giới đầy màu sắc của Độc Tôn Tam Giới, nơi mà thể loại tiên hiệp, huyền huyễn, và trọng sinh hòa quyện một cách đầy lôi cuốn. Theo chân Giang Trần, một Thiên Đế Chi Tử, nay mang thân phận thiếu niên bị chèn ép, từng bước vùng lên, vượt qua những âm mưu cung đấu, gia đấu, và khám phá những dị năng tiềm ẩn. Liệu Giang Trần có thể khẳng định vị thế độc tôn của mình giữa tam giới, vượt qua những thử thách dị giới và những thế lực hắc ám? Hãy cùng dõi theo hành trình đầy máu và nước mắt, nơi chỉ kẻ mạnh nhất mới có quyền sinh tồn, trong một câu chuyện hài hước nhưng không kém phần nữ cường này.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 374

Chương 374: Luật Vô Kỵ hăng hái 2

Tuy Giang Trần yêu nghiệt, danh tiếng rất thịnh, nhưng cuối cùng chỉ là một người trẻ tuổi đi vận khí cứt chó, những tiểu thông minh, vận khí tốt kia của Giang Trần, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, Luật Vô Kỵ không tin Giang Trần có thể tránh được kiếp này.

– Cậu, giới nghiêm đã hủy bỏ. Ta phải đi thông tri bọn hắn thoáng một phát, đồng thời làm một ít bố trí.

Luật Vô Kỵ nói.

Dương Chiêu nghĩ chốc lát, lại nói:

– Ngươi đi, nhất định phải coi chừng, không nên bị người theo dõi. Nếu không, một khi sự tình bại lộ, thế cục tốt sẽ lập tức mất đi, ngược lại kéo chúng ta vào Thâm Uyên vạn kiếp bất phục.

Luật Vô Kỵ cười nói:

– Cậu, Long Nha vệ chúng ta là làm gì chứ? Đều là chúng ta theo dõi người khác, bị người khác theo dõi? Cái này không cần phải lo lắng đi à nha?

– Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, hiện tại mỗi một bước, đều phải chú ý cẩn thận. Một cái không cẩn thận, tiếp theo tất cả sẽ mất hết.

Dù sao Dương Chiêu cũng lão luyện thành thục, càng thêm cẩn thận.

Long Nha vệ tầm đó, biết rất rõ thủ đoạn lẫn nhau, muốn theo dõi, đích thật là không có khả năng.

Hơn nữa, dùng chút nhân thủ của Giang Trần, muốn theo dõi Luật Vô Kỵ, hiển nhiên là không đủ dùng. Về phần Diệp Dung, tuy hôm nay thân là Thái tử, nhưng muốn nói đến nhân mạch, đồng dạng còn không bằng hắn.

Nói cách khác, luận trình độ thủ hạ tinh nhuệ, Dương Chiêu không e ngại Diệp Dung. Ít nhất giai đoạn hiện tại, hắn là hoàn toàn không e ngại.

Bằng không mà nói, hắn sẽ không bỏ mặc Luật Vô Kỵ như vậy. Ở trong lúc mấu chốt này, hắn không ngăn cản Luật Vô Kỵ đi gặp người Truy Mệnh Ám Môn, hiển nhiên là có nắm chắc tuyệt đối, ở phương diện tai mắt, có thể áp chế thế lực Diệp Dung tuyệt đối.

Luật Vô Kỵ cũng không phải người ngu, sau khi đi ra Dương Chiêu phủ, cũng không có vội vã đi ra ngoài. Mà là đợi cả buổi, lúc này mới khởi hành.

Sau khi khởi hành, cũng không có đi thẳng vào vấn đề, mà ở trên đường quanh đi quẩn lại, thẳng đến vững tin sau lưng không có bất kỳ ánh mắt theo dõi, lúc này mới đi đến chỗ Truy Mệnh Ám Môn ẩn dấu.

Lần này Luật Vô Kỵ rất cẩn thận, minh trạm ám trạm một đường yểm hộ, hiển nhiên cũng là vì đề phòng bị người theo dõi, có thể nói cẩn thận từng li từng tí.

Huyết Tam thấy Luật Vô Kỵ xuất hiện, hơi có chút ngoài ý muốn:

– Tại sao ngươi lại đến? Hẳn là, trong vương đô Thiên Quế Vương Quốc, ngươi có thể hoành hành không sợ?

Huyết Tam không muốn Luật Vô Kỵ rêu rao như vậy.

– Có phải từng sát thủ, cũng cẩn thận giống như ngươi hay không?

Luật Vô Kỵ cười nói.

– Ta đến, tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ. Lần này tới, là mang tin tức tốt đến.

– Tin tức tốt gì?

Huyết Tam nhíu mày.

– Thái tử Diệp Dung, rốt cục chịu không được áp lực, hủy bỏ giới nghiêm rồi. Ngươi nói có tính tin tức tốt hay không? Dưới tình huống không có giới nghiêm, hơn nữa chúng ta yểm hộ cùng cung cấp tiện lợi, tin tưởng kế hoạch ám sát của các ngươi, sẽ không có độ khó gì a?

Truy Mệnh Ám Môn rất bức thiết muốn giết Giang Trần, nhưng mà Luật Vô Kỵ muốn Giang Trần chết, hoàn toàn không kém Truy Mệnh Ám Môn, thậm chí càng cường liệt.

– Hủy bỏ giới nghiêm?

Huyết Tam có chút kinh ngạc.

– Cái này có phải là âm mưu hay không?

Xuất thân sát thủ, trời sinh cẩn thận. Luật Vô Kỵ cùng Dương Chiêu, đầu tiên chứng kiến là cơ hội. Mà Huyết Tam, đầu tiên nghĩ đến, lại là âm mưu.

– Âm mưu?

Luật Vô Kỵ cười nhạo nói.

– Ngươi không thấy được tấu chương vạch tội như bông tuyết trong triều nên mới nói vậy, Diệp Dung vừa lập làm Thái tử, lại dám mạo hiểm sơ suất, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành. Một Thái tử mới lập, có bao nhiêu căn cơ? Ngươi biết giới nghiêm, mang đến bao nhiêu bất tiện cho những vương công đại thần kia sao? Hắn giới nghiêm nhiều một ngày, tấu chương vạch tội sẽ nhiều một chồng. Ngươi nói hắn chịu nổi sao?

Huyết Tam đối với nội chính của Thiên Quế Vương Quốc không có hứng thú, hắn bất đồng Luật Vô Kỵ, hắn là sát thủ, hắn cân nhắc đầu tiên, là bài trừ bất luận nguy cơ gì.

Bỗng nhiên hủy bỏ giới nghiêm, mặc dù có các loại nguyên nhân, nhưng mà Huyết Tam nghĩ tới trước tiên, là sau lưng chuyện này, có phải ẩn chứa âm mưu gì hay không?

– Huyết Tam, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ. Tuy Diệp Dung là Thái tử, nhưng mà cậu ta, ở vương đô vẫn có lực khống chế nhất định. Lời nói không dễ nghe một chút, hiện tại Diệp Dung muốn âm mưu gì, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực. Thế lực cùng nội tình của hắn, còn chưa đủ để bố trí một đại cục như vậy. Hơn nữa, lần này ngươi mang đến, đều là tinh binh cường tướng, dù có chút ít âm mưu, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió? Huyết Tam, không phải ở sâu trong nội tâm ngươi, vẫn e ngại Giang Trần chứ?

Luật Vô Kỵ cũng không ngốc, vậy mà dùng tới phép khích tướng.

Chỉ là, sử dụng phép khích tướng đối với một sát thủ, kia là phí công.

Huyết Tam cười lạnh một tiếng, dùng một loại ánh mắt nhìn người ngu nhìn Luật Vô Kỵ.

– Nếu như Giang Trần là bao cỏ như ngươi, ta sẽ không e ngại.

Huyết Tam không lưu tình mỉa mai.

– Đáng tiếc, Giang Trần không phải, căn cứ tình báo của chúng ta, Giang Trần này, không dễ dàng đối phó như vậy. Giang Trần, Truy Mệnh Ám Môn ta tất giết. Nhưng mà, giết như thế nào, bố trí như thế nào, Luật Vô Kỵ ngươi còn chưa đủ tư cách hỏi tới. Ngươi phải làm, là cung cấp tiện lợi, phối hợp chúng ta. Mặt khác, ngươi không có tư cách lắm miệng, hiểu chưa?

Luật Vô Kỵ mặt trầm như nước:

– Huyết Tam, ngươi đây là xem thường ta?

Huyết Tam cười nhạt một tiếng:

– Hi vọng sau lần hợp tác này, ngươi có thế để cho ta coi trọng.

Trong lòng Luật Vô Kỵ giận dữ, tuy là hợp tác, nhưng hắn chịu không được nhất, là loại cảm giác bị người miệt thị xem thường này.

Bất quá, hắn rốt cuộc là người có chút lòng dạ, tuy tức giận, nhưng cũng biết, hiện tại hắn và Truy Mệnh Ám Môn là quan hệ hợp tác, không đáng bởi vì miệng lưỡi chi tranh mà ảnh hưởng.

Hơn nữa, Luật Vô Kỵ cũng biết, người của Truy Mệnh Ám Môn, Luật Vô Kỵ hắn cũng không thể trêu vào. Cũng không phải nói Truy Mệnh Ám Môn mạnh đến cỡ nào.

Nhưng mà thế giới sát thủ, tựa như giòi trong xương, một khi bị theo dõi, phiền toái nhiều lắm, không chết không ngớt.

Ngay khi Luật Vô Kỵ đi ra ngoài, Phệ Kim Thử Vương phụ trách giám thị Luật Vô Kỵ lập tức điều động một đám tử tôn tinh nhuệ, từ tuyến đường dưới đất, tập trung lộ tuyến của Luật Vô Kỵ.

Mà Phệ Kim Thử Vương, thì trước tiên mang tình báo về cho Giang Trần.

Nghe nói Luật Vô Kỵ xuất động, Giang Trần cũng mừng rỡ. Lập tức thông tri Diệp Dung, âm thầm điều khiển thế lực tinh nhuệ, dựa theo tuyến đường Phệ Kim Thử Vương cung cấp, bố trí xong một Thiên La Địa Võng.

Đương nhiên, đây hết thảy, đều đang tiến hành âm thầm, thần không biết, quỷ không hay.

Giang Trần và Diệp Dung đều rất rõ ràng, tại vương đô, thế lực của Dương Chiêu rắc rối khó gỡ, ánh mắt rất đông, nếu như gióng trống khua chiêng, sẽ đánh rắn động cỏ.