Đế BáChương 457
Giới thiệu truyện

Bước vào thế giới huyền huyễn đầy màu sắc của Đế Bá, nơi một tiểu tử bất tử Nhân tộc từng gieo mầm những điều kỳ diệu từ ngàn vạn năm trước. Chứng kiến Thúy Trúc hóa thần, cá chép lột xác thành Kim Long, và cô bé năm xưa trở thành Cửu Giới Nữ Đế! Liệu Lý Thất Dạ, sau giấc ngủ dài, sẽ đối diện với những gì trong thế giới đầy rẫy những Yêu Thần, Tiên Thú, và Nữ Đế do chính mình tạo nên? Với sự pha trộn độc đáo của các thể loại bách hợp, cổ đại, cung đấu, dị giới, dị năng, gia đấu, hài hước, hệ thống, huyền huyễn, tiên hiệp, trọng sinh, xuyên không, đam mỹ… Đế Bá hứa hẹn mang đến một hành trình tu luyện và khám phá đầy bất ngờ và thú vị.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 457

Chương 483: Diêu Quang cổ quốc tính cái gì (1)

Lý Thất Dạ hờ hững hỏi:

– Nếu ta không thả thì sao?

– Giết không tha!

Con ngươi Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ co rút, thần qung đáng sợ tuôn ra như ánh ban mai, thần quang như lửa bắn lên cao.

Thấy sư huynh Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ giá lâm, Quỷ Phù Thụ phồng lá gan cao giọng quát:

– Tiểu tạp chủng, mau thả ta! Đến lúc đó sẽ không đơn giản là giết
ngươi! Đối địch với Diêu Quang cổ quốc ta, với Diêu Quang cổ quốc bách
tộc ta, đạp diệt tông môn của ngươi, đồ sạch cửu tộc nhà ngươi!

Diêu Quang cổ quốc là cường quốc có nhiều chủng tộc nhất Đông Bách
Thành. Đệ tử Diêu Quang cổ quốc ít có nhân tộc, có thể nói Diêu Quang cổ quốc là cổ thánh thu nhận nhiều tu sĩ các tộc, con dân nhất Đông Bách
Thành.

Diêu Quang cổ quốc được gọi là nước bách tộc cũng có lý. Hai vị tiên đế
của Diêu Quang cổ quốc không thuộc nhân tộc, Diêu Quang tiên đế chính là thạch nhân tộc, Phục Ma tiên đế là Thiên Ma tộc, bởi vậy mới bảo Diêu
Quang cổ quốc có bách tộc.

Mạng sống của Quỷ Phù Thụ nằm trong tay người khác nhưng gã vẫn kiêu
ngạo như vậy, điều này khiến nhiều học sinh khó chịu, nhất là học sinh
Đại Thế viện. Nhưng nghĩ đến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ có mặt, nghĩ
sau lưng bọn họ có Diêu Quang cổ quốc chống lưng, dù không phục thì các
học sinh đành bất đắc dĩ thở dài. Vào phút mấu chốt này hành động sáng
suốt nhất là tha mạng cho Quỷ Phù Thụ, dù gì đã đánh bại gã, có mặt mũi
rồi. Tha mạng cho Quỷ Phù Thụ, không kết thù sống chết với Diêu Quang cổ quốc là sáng suốt nhất.

Học sinh Đại Thế viện mở miệng nói:

– Lý đạo huynh, hòa thuận vẫn hơn, luận bàn một chút là được.

Học sinh Đại Thế viện đang đưa bậc thang cho Lý Thất Dạ xuống.

Lý Thất Dạ làm Đại Thế viện hãnh diện, các học sinh Đại Thế viện càng
nên đoàn kết với nhau vào lúc này. Mọi người thấy rõ Lý Thất Dạ đâm lao
phải theo lao, nếu hắn giết Quỷ Phù Thụ sẽ bị Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng
Võ vô tình đánh chết, kết thù sinh tử với Diêu Quang cổ quốc.

Vì tọa bạc thang cho Lý Thất Dạ, các học sinh Đại Thế viện lên tiếng
khuyên nhủ, hy vọng hắn và Trì Tiểu Điệp an toàn rút ra khỏi bão tố này.

Học sinh Đại Thế viện khác khuyên:

– Đúng vậy! Lý học trưởng, mọi người luận bàn một chút là được, cần gì đánh nhau chết sống?

Bọn họ tìm bậc thang cho Lý Thất Dạ, giữ lại mặt mũi.

Học sinh Đỉnh Thế viện cười khẩy nói:

– Ha ha, một đám nhà quê đê tiện cũng biết đoàn kết, tìm bậc thang.

Học sinh Đỉnh Thế viện nói làm học sinh Đại Thế viện tức điên, nhưng bọn họ cố nhịn, lên tiếng khuyên ngăn Lý Thất Dạ. Đối với học sinh Đại Thế
viện thì bảo vệ Lý Thất Dạ, để hắn an toàn rút lui mới là quan trọng
nhất.

Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nhìn xuống Lý Thất Dạ, cao cao tại thượng nói:

– Sự kiên nhẫn của ta có hạn.

Quỷ Phù Thụ nghe học sinh Đại Thế viện khuyên Lý Thất Dạ, dù mạng sống nằm trong tay hắn nhưng gã đã không còn sợ hãi.

Quỷ Phù Thụ cười khẩy nói:

– Ha ha, lúc này mới định tìm bậc thang xuống? Muộn rồi! Tiểu tạp chủng, hiện tại còn kịp xin lỗi nhận sai với ta!

Mạng Quỷ Phù Thụ nằm trong tay Lý Thất Dạ mà gã quá kiêu ngạo, các học sinh Đại Thế viện tức điên.

– Chỉ bằng vào ngươi? Bằng vào Diêu Quang cổ quốc? Có là gì?

Lý Thất Dạ ung dung cười nói:

– Đừng nói là Diệu Quang Cự Tử gì đó, dù lão tổ của các ngươi tự mình đến thì ta vẫn sẽ giết ngươi!

Bùm một tiếng, chín mặt trời bay lên, bỗng chốc thái dương tinh hỏa giăng khắp thiên địa.

Quỷ Phù Thụ bị đốt cháy, gã gào thét:

– Không!!!

Quỷ Phù Thụ không dám tin mọi thứ là sự thật, có sư huynh ủng hộ nhưng Lý Thất Dạ vẫn giết gã!

Tiếng hét văng vẳng, trong phút chốc Quỷ Phù Thụ bị đốt thành tro, bụi
bay khỏi tay Lý Thất Dạ, không còn một mẩu xương. Chín mặt trời vô tình
đốt cháy, trời còn bị đốt thủng chứ nói gì một thân xác?

Trong khoảnh khắc này mọi người ngây ngẩn. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ
tự mình đến, có Diêu Quang cổ quốc làm chỗ dựa nhưng vẫn không cứu được
Quỷ Phù Thụ. Ngay trước mắt bao người, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đốt Quỷ Phù
Thụ ra tro.

Hành động quá kiêu ngạo, mới rồi Quỷ Phù Thụ còn ngông cuồng thách thức
nhưng so với Lý Thất Dạ thì không đáng một đồng. Ngay trước mắt bao
người, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ khoe ra vũ lực đe dọa, Lý Thất Dạ
nhẹ nhàng đốt chết Quỷ Phù Thụ. Lý Thất Dạ hoàn toàn không xem Diệu
Quang Cự Tử ra gì, không để Diêu Quang cổ quốc vào mắt. Đây là cái tát
vào mặt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, vào Diêu Quang cổ quốc.

Nhiều người ngẩn ngơ, học sinh Đỉnh Thế viện hút ngụm khí lạnh.

– Muốn chết!

Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nổi giận, huyết khí ngập trời, thần quang
như kiếm. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ vươn ra một tay, các sợi pháp tắc kêu leng keng, bàn tay to nghiền ép hư không, trấn áp thánh vương!

Ong ong ong ong ong!

Đóng băng vạn dặm, tiên băng như kiếm. Trong khoảnh khắc đó từng cột
huyền băng khổng lồ đâm lên mặt đât, mỗi cây huyền băng như thần kiếm
kèm theo kiếm khí ngút trời chặn lại bàn tay to của Diệu Quang Cự Tử.

Một thanh âm trong trẻo vang lên:

– Như thế nào? Tổ Hoàng Võ, chỉ cho phép Diêu Quang cổ quốc các ngươi khi dễ người, không cho người ta ăn h**p lại?

Một thiếu nữ phẩy quạt bước tới, một cô nương nữ giả nam trang, phong độ phiên phiên, trọc thế công tử, làm bao nhiêu thiếu nữ khuynh tâm, trừ
Băng Ngữ Hạ ra còn ai?

Băng Ngữ Hạ đột nhiên xuất hiện ngăn Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ lại,
cách ăn mặc như thiếu niên làm các học sinh ngơ ngác nhìn nhau.

Băng Ngữ Hạ, truyền nhân Băng Vũ cung. Mặc dù Băng Vũ cung thường điệu thấp nhưng không ai dám khinh thường.

Lý Thất Dạ liếc Băng Ngữ Hạ, bình tĩnh nói:

– Tiểu cô nương, chuyện nơi này không liên quan nàng. Đã có người kiếm ta gây sự thì ta sẽ tự tay bẻ gãy xương người đó.

Băng Ngữ Hạ liếc xéo Lý Thất Dạ, khép quạt bước lên Đoạn Long đài, phong độ hút hồn.

Băng Ngữ Hạ nói:

– Ai bảo ta muốn giúp ngươi? Ta chỉ khiêu chiến Diêu Quang cổ quốc.

– Băng cô nương, hãy suy nghĩ kỹ lại!

Mắt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ b*n r* tia sáng thần uy lăng nhân, khí
thôn sơn hà. Dù là đối thủ đều phải công nhân Tổ Hoàng Võ phong độ xuất
sắc.

Băng Ngữ Hạ cầm quạt vỗ lòng bàn tay, ung dung nói:

– Tổ Hoàng Võ, ta cần gì suy nghĩ? Mọi người đều nói ngươi một thân tu
thuật song đế, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi dung hợp quán thông như
thế nào? Nhìn xem đế thuật của ngươi vô địch hay Tiệt Thiên Thủ của ta
giỏi hơn!

Băng Ngữ Hạ khiêu chiến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ làm mọi người ngơ
ngác nhìn nhau. Nhưng ngẫm nghĩ thì Đông Bách Thành không chỉ có Tổ
Hoàng Võ, Bá Hạ, Hổ Nhạc mới được kiêu ngạo. Đông Bách Thành thời đại
bàn về danh vọng thì ba người nổi nhất, khiến người nghe biến sắc mặt.
Có người cho rằng tương lai thiên hạ là võ đài của Diệu Quang Cự Tử Tổ
Hoàng Võ, Bá Hạ, Hổ Nhạc.

Sự thật thì Băng Ngữ Hạ truyền nhân Băng Vũ cung có kém gì cho cam?