Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.5/10 từ 32 lượt Tác giả: Phàn Nguyệt Lượng/Điềm Nị Tiểu Mễ Chúc Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Tu chân, Xuyên sách, Sống lại, Chủ thụ, Mỹ cường thảm, Chỉ yêu một người, Tình cảm, HE Giới thiệu: Sau khi chết đi, Mị Lục mới biết, thì ra thế giới mà y đang sống chỉ là một quyển sách. Trong cuốn sách ấy, y thậm chí chẳng được xem là nhân vật phụ, chỉ là một kẻ qua đường xuất hiện thoáng qua. Nam chính trong cốt truyện là một thiếu niên tên Hộc Luật Yển, vốn là trưởng tử Hộc Luật gia, gia tộc đứng đầu tứ đại thế gia của tu chân giới. Hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, định trước sẽ phong quang vô hạn, nhưng khi còn đỏ hỏn lại bị đưa đi, trở thành đứa trẻ lưu lạc giữa nhân gian. Từ nhỏ, Hộc Luật Yển đã chịu đủ tủi nhục, hắn lớn lên từ những tháng ngày giãy giụa giữa bùn lầy nhuốc nhơ. Một ngày nọ, Hộc Luật gia tìm được hắn, mang hắn trở về. Những tưởng từ đây hắn có thể sống đúng với số mệnh thuộc về mình, nào ngờ lại bị đẩy thẳng lên tế đàn… Tu chân giới có một truyền thuyết: Người Hộc Luật mang thể chất đặc biệt. Nếu đem họ hiến tế, lấy tay, mắt, lưỡi làm dược dẫn, có thể giúp các đại năng thoát khỏi tử kiếp. Mà Hộc Luật Yển—chính là dược dẫn ấy. — Linh hồn của Mị Lục phiêu dạt suốt mấy trăm năm, tận mắt chứng kiến Hộc Luật Yển tự tay giết chết toàn bộ những kẻ đã dùng hắn làm dược dẫn. Cuối cùng, giữa biển máu ngập trời, hắn tự bạo mà chết. Đến khi mở mắt lần nữa, y nhận ra mình đã quay về năm tháng trọng bệnh. Ngày ấy, khi còn đang hôn mê, y vô tri vô giác được mẫu thân cho uống chén thuốc sắc từ trái tim Hộc Luật Yển. Một lần nữa sống lại, Mị Lục bước chân vào vực sâu, tìm thấy Hộc Luật Yển khi hắn đã cụt tay, mù mắt, câm lặng. Hộc Luật Yển đã thoi thóp hơi tàn, hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu về phía Mị Lục, máu đỏ từng dỏng chảy ra từ hốc mắt trống rỗng. Gương mặt hắn đầy vẻ mờ mịt. “…Hộc Luật Yển.” Mị Lục quỳ xuống xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn. “Ta đến đưa ngươi đi.” — Người từng gặp ánh sáng, há bằng lòng sống mãi trong đêm? Nhân vật chính: Mị Lục, Hộc Luật Yển. — 🔖 Lưu ý khi đọc: Bối cảnh cổ đại, giá trị quan của nhân vật không phù hợp với hiện đại.Công thảm là thảm thật, điên là điên thật, nhưng mọi hành động của hắn đều vì báo thù chứ không giết hại người vô tội bừa bãi (về sau sẽ dần tốt hơn).Thụ không phải thánh mẫu. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 91

Chương 91: Từ bỏ

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Mị Lục bị mắng là … cầm thú, mà người mắng lại chính là mẹ ruột của y.

Mấu chốt là…

Y thực sự có ý định làm chuyện đó với Hộc Luật Yển.

Mị Lục thậm chí còn không thể phản bác, gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên tận mang tai, ngượng ngùng mấp máy môi cả buổi trời cũng không nặn ra nổi một câu tử tế.

Vốn dĩ Cổ Thu còn ôm một tia hy vọng rằng mình đã hiểu lầm, nhưng vừa nhìn thấy phản ứng này của Mị Lục thì biết ngay là không có hiểu lầm gì cả, cơn tức giận bà ngay lập tức xen lẫn cả một luồng khiếp hãi trào dâng thẳng lên tận đỉnh đầu.

Cổ Thu nhìn quanh trái phải, thấy xung quanh không có ai bèn kéo Mị Lục ra sau cây cột, hạ giọng chất vấn: "Hai đứa rốt cuộc là quan hệ gì? Thật sự đã kết thành bạn lữ rồi à?"

Mị Lục hơi xấu hổ, nhưng do dự một lúc vẫn đành phải cắn răng đáp: "Chính là quan hệ như mẹ đã thấy đấy…"

"…" Cổ Thu im lặng một lát, giọng mơ hồ nói: "Mẹ thấy đâu có gì gọi là quan hệ đứng đắn đâu."

Mị Lục: "…"

Cổ Thu buông tay Mị Lục ra, lùi lại một bước, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt phức tạp đánh giá y từ đầu đến chân: "Mẹ thấy con hoàn toàn không đếm xỉa đến sự phản kháng của người ta mà cưỡng ép đấy."

Mị Lục thở dài, dở khóc dở cười: "Mẹ à, mẹ hiểu lầm rồi, con đâu có…"

"Không có mà con còn leo cả lên người ta?" – Cổ Thu không chút khách khí ngắt lời lời biện hộ yếu ớt của y.

"Đó là bởi vì…" Mị Lục nói được nửa câu thì nghẹn lại.

Bởi vì phần còn lại… thật sự quá khó mở miệng.

Cổ Thu đâu biết y định nói gì, ánh mắt u ám trừng y: "Bởi vì sao?"

Mị Lục hít sâu một hơi, nhanh như chớp nói: "Bởi vì… con khỏe hơn hắn một chút, nên con đương nhiên là người dùng sức nhiều hơn."

Nói xong, mặt Mị Lục đã đỏ đến mức có thể nhỏ máu, hai tay thõng bên người nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm, đủ để thấy trong lòng bối rối đến nhường nào.

Nghe xong, Cổ Thu sững người, sau đó lại lặng lẽ trở nên im lặng.

Trong mắt bà hiện lên sự kinh ngạc rõ ràng, bà kín đáo liếc Mị Lục từ đầu đến chân một lượt, hé môi như muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hiện giờ đang là giữa mùa đông, nhà họ Mị tọa lạc ở khu phồn hoa nhất kinh thành, nhưng để tránh phô trương, họ không lập kết giới rộng như các thế gia hay tông môn khác.

Đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống, có thể thấy mặt đất bên dưới đã phủ một lớp tuyết trắng mỏng.

Ao sen cũng đã cạn khô, toát lên vẻ tiêu điều lạnh lẽo.

Là chủ nhân của viện này, Mị Lục đã rời đi suốt mấy năm, tuy mỗi ngày vẫn có người hầu đến quét dọn, nhưng không khí nơi này vẫn hiển nhiên thiếu sức sống, càng khiến khung cảnh thêm hoang vắng.

Giờ chủ nhân đã trở về, dù gió lạnh trong viện thổi đến buốt giá, Cổ Thu vẫn thấy mắt mình nóng rực.

Chẳng mấy chốc, dòng nước nóng bỏng nơi khóe mắt lại bắt đầu rục rịch trào ra.

Cổ Thu cúi xuống nhìn đôi tay đang buông thõng của Mị Lục, bàn tay trắng trẻo xinh đẹp ấy đã bị gió lạnh làm cho run run, các khớp ngón tay nổi rõ, đỏ ửng vì giá rét.

Nhìn đến đây, lòng bà mềm hẳn.

Bà tiến đến, chỉnh lại áo choàng vắt hờ trên vai y, miệng tuy còn trách móc nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều: "Con đúng là chẳng có chừng mực gì hết, không thấy người ta còn yếu ớt sao? Đời còn dài lắm, lo gì không có dịp làm mấy chuyện đó."

"…" Mị Lục nghẹn nơi cổ họng, rồi khẽ thở dài: "Là con quá bốc đồng."

Cổ Thu chỉnh áo xong, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ủ rũ của Mị Lục, không nhịn được bật cười khúc khích, bà nhẹ nhàng vỗ đầu y: "Hai đứa còn trẻ, mẹ hiểu được, về sau để ý hơn chút. Dù có xúc động cũng phải coi hoàn cảnh."

Mị Lục khiêm tốn tiếp thu dạy bảo: "Vâng, mẹ."

Cổ Thu len lén lau vài giọt nước mắt nơi khóe mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Mị Lục một hồi rồi mới hỏi: "Hai đứa kết thành bạn lữ từ khi nào?"

"Cũng chưa hẳn là bạn lữ đâu, bọn con còn chưa có kết thành bạn lữ." – Mị Lục nhỏ giọng nói – "Chỉ là cùng nhau trải qua mấy năm nay thôi."

Giữa tu sĩ với nhau, kết thành bạn lữ còn phức tạp hơn cả hôn nhân thế tục, không những phải tổ chức nghi thức, mà còn phải bỏ rất nhiều tiền bạc và công sức để rèn dây bạn lữ.

Chỉ riêng việc chế tạo hai sợi dây bạn lữ đã cần đến cả chục thợ thủ công cùng vô số thiên tài địa bảo, một khi dây được đeo lên cổ tay thì rất khó tháo xuống, hơn nữa còn giúp đôi bên tâm ý tương thông, lập tức biết được vị trí của đối phương.

Thế nhưng xét đến thời gian, tiền bạc và nhiều vấn đề lớn nhỏ khác, tu sĩ lựa chọn rèn dây bạn lữ không nhiều, phần lớn là kiểu đính hôn từ nhỏ như cha mẹ y – Mị Hà Phong và Cổ Thu.

Cổ Thu nói: "Ai bảo kết thành bạn lữ là nhất định phải có dây bạn lữ?"

Mị Lục gãi đầu khó hiểu: "Không phải muốn kết thành bạn lữ thì bắt buộc phải có dây bạn lữ hay sao?"

Tuy rằng dây bạn lữ không thể đảm bảo hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng ít ra cũng ràng buộc phần nào quan hệ của họ với người khác.

"Có người cần, có người không. Dây bạn lữ đâu phải mớ dây rẻ tiền bán ngoài chợ." – Cổ Thu khẽ chạm vào ngực y, giọng mang theo nhiều tầng ẩn ý – "Quan trọng là lòng con, con nhìn nhận mối quan hệ này thế nào."

Lực bà dùng rất nhẹ, nhưng đầu ngón tay lại như mang theo ma lực, nện thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim Mị Lục.

Chớp mắt, một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa trong ngực y.

Mỗi lúc một đậm, không thể xua tan.

Tấm lòng của y…

Y nghĩ là y thích Hộc Luật Yển.

Bất kể tình cảm ấy thuộc về loại yêu thích nào—là tình bạn, là tình yêu, hay chỉ là thứ cảm giác dựa dẫm sinh ra từ quãng thời gian dài bên nhau—thì nó đều là một phần không thể tách rời.

Y chưa từng trải qua tình yêu.

Nhưng y nguyện gọi tình cảm này là tình yêu.

Đó chính là tấm lòng của y.

Cuộn len rối ren nghẽn trong lồng ngực bỗng được gỡ rối, Mị Lục đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, máu nóng trong người dường như dồn thẳng lên đầu.

Y nghe thấy tiếng tim mình đập.

Một nhịp… lại một nhịp… nhanh dần.

"Mẹ." – Mị Lục không kìm được mà ôm chầm lấy Cổ Thu – "Cảm ơn mẹ."

Cổ Thu nhẹ vỗ lưng y, giọng ấm áp: "Con đã trưởng thành rồi, nhiều chuyện đã có quyết định riêng, mẹ sẽ không can thiệp, chỉ mong con bình an khỏe mạnh."

Nghe đến đó, sống mũi Mị Lục bỗng cay xè.

Giây kế tiếp, nước mắt không kìm được trào ra.

"Mẹ, con xin lỗi…" – Mị Lục cố gắng kiềm nén để giọng nói mình không run quá – "Con lẽ ra nên sớm quay về… chỉ là…"

Y nghẹn ngào – "Con chỉ là…"

Y chỉ là quá thờ ơ.

Chỉ là quá ích kỷ.

Chỉ là không coi trọng bất kỳ ai – kể cả chính mình.

Câu trả lời đơn giản là vậy.

Nhưng chúng như từng cây kim nhọn đâm thẳng vào cổ họng y, đau buốt không nói thành lời.

May mà Cổ Thu không ép y phải nói tiếp, vừa vỗ về lưng y vừa chuyển chủ đề: "Cha con cũng cần nói chuyện, ông ấy về rồi, con định lúc nào đến gặp?"

Mị Lục hít mũi một cái, cố nén chua xót trong lòng, giọng vẫn run nhẹ: "Để lát nữa con sẽ đến gặp cha."

"Được." – Cổ Thu tưởng Mị Lục không yên tâm về Hộc Luật Yển, bèn nói – "Vậy con đi xem hắn thế nào trước đi."

Mị Lục nghĩ đến chuyện mình đi ra đã khá lâu, không biết Hộc Luật Yển đã tỉnh chưa, bèn định quay lại phòng.

Đi được vài bước, y đột nhiên sực nhớ một vấn đề vô cùng quan trọng.

"Mẹ." – Mị Lục quay đầu gọi, ngập ngừng hỏi – "…Mẹ không phản đối bọn con sao?"

Y vốn tưởng Mị Hà Phong và Cổ Thu sau khi biết quan hệ của họ sẽ phản đối kịch liệt, nhưng thái độ lúc nãy của Cổ Thu lại hoàn toàn không phải như vậy.

Cổ Thu mỉm cười nói: "Nếu là bốn, năm năm trước, mẹ và cha con chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng con đi mất từng ấy năm, dù không hiểu nổi, mẹ con cũng phải học cách hiểu. Chỉ cần con quay về, bọn ta chẳng cầu gì khác."

Mị Lục ngây người cất tiếng:

"…mẹ…"

"Huống hồ hắn đã hai lần cứu mạng con, các con muốn thế nào thì cứ thế ấy đi." Cổ Thu khựng lại chốc lát, rồi nói tiếp:

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại—"

"Gì ạ?"

"Hắn vẫn chưa biết chuyện con lấy nửa trái tim hắn, đúng không?" Cổ Thu liếc nhìn ngực Mị Lục, ánh mắt dần tối lại, "Con định nói cho hắn biết chứ?"

Lúc này Mị Lục mới sực nhớ đến chuyện ấy, niềm vui vừa ánh lên nơi mày mắt liền chậm rãi tan biến. Y trầm mặc hồi lâu rồi mới đáp:

"Hắn biết."

"Biết?! Hắn thật sự biết?!" Cổ Thu hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời ấy, cơn chấn động mạnh mẽ khiến sắc mặt bà biến đổi tức thì.

"Phải." Mị Lục gật đầu, "Hắn biết."

"Hắn biết từ bao giờ?"

"Từ lúc bắt đầu."

"…Sao hắn biết được?"

"Hắn cảm nhận được." Mị Lục nói thật, "Ngay lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã cảm nhận được."

"Vậy… vậy mà hắn vẫn…" Cổ Thu như không thể tiêu hóa nổi sự thật này, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Bà nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Hộc Luật Yển lại biết nửa trái tim mình nằm trong người Mị Lục.

Với những gì Hộc Luật Yển từng làm, lẽ ra hắn không thể nào thích Mị Lục.

Lẽ ra hắn phải là người đầu tiên giành lại trái tim của mình mới đúng.

Vậy mà Hộc Luật Yển không làm gì cả…

Hộc Luật Yển hắn—

Rốt cuộc đang nghĩ gì?

Hắn thật sự có thể yêu một kẻ đã lấy mất nửa trái tim mình?

Gương mặt Cổ Thu tràn ngập vẻ không tin nổi. Bà nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng khó khăn thốt ra câu tiếp theo:

"Vậy mà hắn vẫn cùng con…"

Mị Lục bỗng nhớ đến lúc mới gặp Hộc Luật Yển ở đời này, khi đó hắn quả thực rất ghét sự tồn tại của y, vì y đã lấy mất trái tim hắn.

Hắn trăm phương ngàn kế gây khó dễ, thậm chí còn lấy tính mạng ra uy h**p.

Còn chuyện vì sao sau này lại yêu y…

Thật ra, ngay cả y cũng không rõ.

Lúc ở bên Hộc Luật Yển, y gần như chưa từng nghĩ đến chuyện trái tim. Nếu không nhắc đến, y suýt nữa đã quên mình còn đang dùng trái tim của người khác.

Mị Lục ngơ ngác nhìn Cổ Thu, thoáng chốc không biết nên mở lời thế nào.

Cổ Thu bước lên hai bước, ghé sát bên tai y thì thầm:

"Cho dù hiện giờ hắn có mạnh mẽ đến đâu, không có trái tim cũng chỉ là ngọn lửa không tim đèn. Đến lúc cháy gần cạn, có thể hắn sẽ lấy lại tim để tiếp tục sống."

Sắc mặt Mị Lục dần tái đi.

"Còn con thì khác. Con không có thể chất đặc biệt như hắn, cũng chưa từng lên tế đàn. Nửa trái tim ấy là sợi chỉ cuối cùng giữ lấy mạng sống con. Nếu sợi chỉ ấy đứt…"

Mi mắt Mị Lục khẽ run, y cắt ngang lời bà:

"Mẹ."

Giọng Cổ Thu cũng hơi run, bà nhìn y chằm chằm hồi lâu, dịu giọng hỏi:

"Mẹ không phải muốn chia rẽ hai đứa, nhưng nếu hắn không biết thì không sao, còn nếu hắn đã biết, giữa hai con tất nhiên sẽ có vết rạn. Hiện giờ chưa thấy gì, nhưng sau này, nếu có ai châm ngòi…"

"Con đã nghĩ kỹ về hậu quả chưa?"

"Con không biết." Mị Lục khó nhọc nuốt nước miếng, vô thức lựa chọn né tránh, "Để sau hãy nói… sau này thế nào, sau này rồi tính."

Y nói xong liền xoay người đi vào nhà, như thể đang trốn tránh hồng thủy mãnh thú.

Ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào, liền bị ai đó bất ngờ ôm chặt.

Người ấy rất thành thạo mà dụi mặt vào hõm cổ y, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói có vẻ uể oải và lười biếng:

"Ngươi đi lâu quá rồi đó."

Hai tay Mị Lục khựng giữa không trung một lát, rồi chậm rãi ôm lấy lưng Hộc Luật Yển.

Y giả vờ không có gì, bình tĩnh đáp:

"Ta nói chuyện với mẹ một chút."

"Ta biết." Hộc Luật Yển nói, "Nên mới không quấy rầy hai người."

Giọng hắn giống như một đứa trẻ vừa làm được việc tốt, đang đợi được khen ngợi. Mị Lục nghe xong, cảm giác nặng nề trong lòng liền tan đi quá nửa.

Y không nhịn được khẽ xoa đầu hắn, cười nói:

"Sao lần này nghe lời vậy?"

Hộc Luật Yển "hừ" một tiếng:

"Không thể để mẹ ngươi có ấn tượng xấu về ta."

Mị Lục buồn cười lùi lại, nâng mặt hắn lên hôn nhẹ một cái:

"Còn muốn ngủ nữa không?"

"Không đâu." Hộc Luật Yển nói, "Ngủ đủ rồi."

Mị Lục hỏi:

"À đúng rồi, túi Càn Khôn của ta đâu? Trong đó có mấy hộp cao dược, để ta bôi thuốc cho cánh tay ngươi."

"Ta cất vào tủ rồi."

"Giúp ta lấy ra nhé."

Mị Lục bị Hộc Luật Yển kéo vào buồng trong. Đồ đạc trong tủ được xếp ngay ngắn chỉnh tề, Hộc Luật Yển cực kỳ thành thạo, nhanh chóng lôi từ tầng dưới cùng ra chiếc túi Càn Khôn quen thuộc của Mị Lục.

Trước đây trong nhà đều do Lưu Ly và Phỉ Thúy thu dọn. Nay Mị Lục vẫn chưa thấy bóng dáng hai người ấy, lại nhìn dáng vẻ của Hộc Luật Yển chẳng khác gì chủ nhà, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ:

"Từ lúc trở về đến giờ, là ai đang dọn dẹp phòng này vậy?"

"Ta." Hộc Luật Yển đóng tủ, ngồi xuống bên giường.

"Ngươi á?" Mị Lục đứng cạnh giường, cầm hộp cao, kinh ngạc quan sát Hộc Luật Yển mấy lượt, "Sao lại tự làm mấy việc này? Việc này cứ giao cho Lưu Ly với Phỉ Thúy là được mà."

Hộc Luật Yển thuận thế ôm lấy eo y, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt dịu dàng như nước:

"Sau này chúng ta cứ sống ở đây đi."

Động tác mở hộp cao của Mị Lục khựng lại:

"Ý ngươi là gì?"

Hộc Luật Yển nhìn thẳng vào mắt y, ngữ điệu kiên quyết:

"Ta từ bỏ rồi."

"Từ bỏ cái gì?"

"Ta không muốn tìm những khí quan còn lại nữa." Hộc Luật Yển nói, "Ta từ bỏ tất cả rồi."