Giới thiệu truyện

Đánh giá: 7.6/10 từ 16 lượt Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hai bên yêu thầm nhau, 1v1, Góc nhìn của nữ chính GIỚI THIỆU: Thẩm Tư Chu là nam thần thời trung học, anh rực rỡ như cơn gió mùa hạ, một chàng trai đầy sức sống khiến vô số nữ sinh thầm thương trộm nhớ. Ôn Ý cũng không ngoại lệ. Cô từng ngồi cùng bàn với anh suốt nửa năm. Sau đó, anh chuyển trường, cả hai mất liên lạc. Bảy năm sau khi tốt nghiệp, Ôn Ý tình cờ gặp lại anh trong một quán cà phê. Anh vừa thất nghiệp, không chốn dung thân, Ôn Ý thuận miệng nói: “Hay là cậu dọn đến sống cùng mình đi?” Thẩm Tư Chu giỏi giang việc nhà, không biết đến hàng hiệu, nghèo thì có nghèo nhưng lại dịu dàng, tinh tế. Sống chung một thời gian, Ôn Ý thấy cuộc sống như vậy cũng chẳng tệ chút nào. Cho đến một ngày, cô đứng trước cửa nhà thì bất ngờ trông thấy ông chủ công ty mình, chủ tịch tập đoàn Cảnh Thuận, nằm trong danh sách 500 công ty doanh nghiệp hàng đầu thế giới. Thẩm-nghèo-Tư-khổ-Chu bước đến gần, gọi một tiếng: “Ba.” Ôn Ý: ??? Ôn Ý thường xuyên nhận được những món quà đắt tiền ở cơ quan. Các đồng nghiệp đều cho rằng cô đang được theo đuổi, luôn miệng hỏi cô đấy là ai. Cô để lộ ra vẻ mặt phức tạp, lắc đầu nói: “Khó nói lắm.” Trong văn phòng rộ lên tin đồn, nói có một người đàn ông đã có gia đình muốn bao nuôi Ôn Ý. Không lâu sau, một đồng nghiệp nhìn thấy cậu chủ của công ty, tay trái cầm hộp cơm màu hồng, tay phải ôm áo khoác nữ, đứng trước mặt Ôn Ý hỏi: “Ý Ý, đêm nay anh có thể ngủ trong phòng ngủ không?” Ánh mắt anh tràn đầy sự thâm tình và cưng chiều, một bộ dạng chịu thương chịu khó. Đồng nghiệp:? Ôn Ý và con trai của Chủ tịch đang yêu đương. Ôn Ý cho rằng việc cô gặp lại Thẩm Tư Chu là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mãi cho đến khi cô vô tình phát hiện ra cuốn nhật ký của Thẩm Tư Chuu, mỗi trang đều viết về cô. [Bạn cùng bàn mới của tôi, Ôn Ý.] [Tôi thích cô ấy rất nhiều.] [Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, tôi rất nhớ cô ấy.] […] [Hôm nay cô ấy sẽ đến công ty tôi phỏng vấn, tôi sẽ cố ý canh gác quán cà phê bên cạnh công ty. Cuối cùng tôi cũng quyết định quang minh chính đại đến gặp cô ấy, và cô ấy sẽ nghĩ đó là cuộc hội ngộ của hai đứa.] * Nhẹ nhàng độc lập x Anh trai thâm tình; dẫn chó vào nhà x Chủ mưu từ lâu * Hai bên yêu thầm, gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách, nam chính tuân thủ đạo đức nam giới cả về thể chất lẫn tinh thần. * Đừng bắt bẻ nữ chính. Tag: Chính kịch Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Ôn Ý, Thẩm Tư Chuu┃ Nhân Vật phụ: Xin hãy nhận phần tiếp theo “Gentle Fall” ┃ Cái khác:  Một câu tóm tắt: Hai bên yêu thầm, cửu biệt trùng phùng, sống chung hằng ngày Quan niệm: Người tốt sẽ được đền đáp. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 35

Chương 35

Ôn Ý chưa kịp gửi dấu chấm hỏi đi thì “Thẩm tổng” đã kịp rút lại tin nhắn. Rất nhanh sau đó, anh gửi một tin khác giải thích: [Gửi nhầm người rồi.]

Đối phương là thiếu gia của công ty, cũng là “ông chủ” của cô, Ôn Ý lịch sự đáp lại một câu: [Vâng, tôi hiểu rồi.]

Thoát khỏi khung chat, Ôn Ý liếc nhìn ảnh đại diện của Thẩm Tư Chu, rồi lại nhìn sang ảnh đại diện của “Thẩm tổng”, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nếu tin nhắn đó là do Thẩm Tư Chu gửi thì còn hợp lý, nhưng sao lại trùng hợp đúng lúc sắp tan làm thì người gửi lại là “Thẩm tổng”, và bảo là gửi nhầm?

Điều quan trọng hơn cả là, hai người họ cùng họ, cùng tên.

Một suy đoán táo bạo bất chợt lóe lên trong đầu Ôn Ý.

Cô vốn định nhắn tin hỏi thẳng Thẩm Tư Chu, nhưng lại nghĩ nếu đúng là anh thì anh chắc chắn sẽ không thừa nhận. Thế nên cô quyết định gọi điện cho Tống Trừng Nhượng.

Tống Trừng Nhượng là cố vấn pháp lý của Tập đoàn Cảnh Thuận, đồng thời cũng là bạn lâu năm của Thẩm Tư Chu. Mấy chuyện trong gia đình nhà họ, chắc chắn anh ấy nắm rõ.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Alo?”

Nếu đang bận thì Tống Trừng Nhượng sẽ không nhận cuộc gọi, nên việc anh bắt máy chứng tỏ có thời gian để nói chuyện.

Ôn Ý hỏi trước về thời gian anh về nhà, rồi nhân tiện kể chuyện lần trước cô mua quà, tránh để anh nghiêm túc lỡ miệng khiến mẹ và dì cô khó xử.

“Em dùng tiền của mình à?” Tống Trừng Nhượng hỏi.

“Ừ, là tiền của em.” Ôn Ý biết anh hay lo mình thiếu tiền, vội trấn an:

“Anh yên tâm, em mới nhận lương gần đây, A Nịnh còn giới thiệu việc cho em nữa, em có tiền tiêu rồi. Anh đừng có lỡ miệng đấy.”

“Ừ, biết rồi.”

Ngừng một lát, cô như thể tiện miệng hỏi tiếp: “À đúng rồi, em hỏi anh một chuyện nha. Anh có biết ba mẹ của Thẩm Tư Chu làm nghề gì không?”

Tống Trừng Nhượng nghe xong thì có vẻ hơi khó hiểu, giọng cũng pha chút khó chịu: “Em quan tâm chuyện gia đình cậu ta làm gì?”

“Em chỉ tò mò thôi.”

“Đừng tò mò về cậu ta.”

“……”

Ôn Ý thấy anh không chịu nói thì bèn bẻ lái sang hướng khác, hỏi thẳng luôn: “Sao anh không chịu nói với em? Chẳng lẽ có bí mật mờ ám gì không?”

“Có hay không cũng chẳng liên quan đến em.” Tống Trừng Nhượng đáp hờ hững, giọng điệu bình thản không lộ ra chút cảm xúc nào.

Ôn Ý biết rõ anh không thích cô thân thiết với Thẩm Tư Chu, nên đổi cách hỏi: “Cậu thiếu gia của Tập đoàn Cảnh Thuận ấy, cũng tên Thẩm Tư Chu.”

“Ừm.”

“Anh từng gặp chưa?”

“Gặp rồi.”

Sau đó, chẳng nói gì thêm nữa.

Nếu Tống Trừng Nhượng đã gặp, vậy thì họ không thể là cùng một người, bằng không, chẳng lý nào anh lại giấu cô.

Ôn Ý hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Anh này, sao anh không muốn em ở bên Thẩm Tư Chu vậy?”

“Cậu ta không có ý tốt.”

“Vậy em được yêu đương không?”

“Được.”

“Vậy anh không sợ mấy người khác cũng không có ý tốt với em à?”

Tống Trừng Nhượng im lặng hai giây rồi bình tĩnh nói: “Em đang yêu Thẩm Tư Chu rồi đấy thôi.”

Ôn Ý lập tức phủ nhận: “Không có!”

“Thật không?” Giọng anh vẫn đều đều, nhưng rõ ràng có chút không tin.

Rồi Tống Trừng Nhượng nói tiếp một cách logic rất rõ ràng: “Em hỏi về gia đình cậu ta, rồi còn hỏi lý do anh phản đối, chắc chắn không phải hỏi vu vơ. Chỉ có thể là em và cậu ta đang yêu nhau, hoặc là em đang có ý định như vậy.”

Ôn Ý không khỏi bội phục đầu óc của Tống Trừng Nhượng. Cô còn mơ tưởng có thể moi được thông tin từ miệng anh, thế mà chưa bị vạch trần thân phận đã là may rồi.

“Em chỉ chợt nghĩ tới nên hỏi thôi mà.” Cô cố làm mềm giọng, bắt đầu giở bài “tình thân”: “Em muốn trò chuyện với anh trai một chút cũng không được sao?”

“Em không nói kiểu này đâu. Em đang chột dạ.” Tống Trừng Nhượng tỉnh táo vạch trần.

“Gì vậy, anh đang thẩm vấn phạm nhân à?” Ôn Ý tỏ vẻ không vui.

Tống Trừng Nhượng hình như còn định nói gì thêm thì bên kia vang lên tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất. Anh lập tức hỏi: “Có sao không?”

Một giọng nữ mềm mại trả lời: “Tay bị trầy một chút thôi.”

Tống Trừng Nhượng hạ giọng trầm: “Có thời gian thì nói sau.”

Ngay sau đó, anh dập máy.

Ôn Ý vừa nghe giọng liền nhận ra đó là cô bạn thân Tần Tư Nịnh yêu quý của mình. Tuy không rõ vì sao hai người đang ở cùng nhau, nhưng rõ ràng Tư Nịnh đang giúp cô đánh lạc hướng anh trai.

Tạm thời coi như thoát nạn.

Với thái độ hiện tại của Tống Trừng Nhượng, nếu biết cô và Thẩm Tư Chu đang yêu đương, lại còn sống chung, không chừng sẽ đánh Thẩm Tư Chu một trận tơi tả mất.

Ôn Ý lấy lại bình tĩnh, nhắn tin cho Thẩm Tư Chu: [Anh tan làm chưa? Tối ăn gì?]

Thẩm Tư Chu trả lời rất nhanh: [Vừa họp xong, giám đốc mới giao việc cho tuần này, anh đang xử lý, chưa chắc mấy giờ mới xong. Anh chưa nghĩ tối ăn gì. Em tan làm chưa? Về nhà rồi à? Em tính ăn gì tối nay?]

Nhìn những dòng chữ dài ngoằng như mưa rào trên màn hình, Ôn Ý cảm thấy suy đoán trước đó của mình quả thật hơi sai quá rồi.

Nếu là Thẩm Tư Chu, sao có thể chỉ nhắn đúng một câu được chứ?

Cô lần lượt trả lời từng câu, bảo rằng lát nữa sẽ đặt đồ ăn ngoài. Nếu anh phải làm thêm giờ thì cứ ăn cùng đồng nghiệp đi.

Thật ra Ôn Ý không thích tụ tập ăn uống cùng công ty, nhưng Thẩm Tư Chu lại là người ưa náo nhiệt, không ngại mấy dịp như vậy. Tham gia nhiều một chút có thể giúp anh xây dựng quan hệ tốt với đồng nghiệp và tiền bối, hoàn toàn có lợi.

Thẩm Tư Chu: [Được, anh sẽ cố gắng về sớm.]

Ôn Ý: [Ừm.]

Tan làm, Thẩm Tư Chu gửi bản thiết kế cần chỉnh sửa về email, định tối về nhà dùng máy tính cá nhân sửa tiếp.

Anh quay lại nói với đồng nghiệp ngồi sau lưng: “Hôm nay không đi ăn được rồi, tôi phải về nhà với bạn gái. Hôm khác mời mấy người.”

Đồng nghiệp trêu anh: “Gì cơ, bạn gái dính cậu dữ vậy à? Không rời nổi một phút?”

“Là tôi dính người ta, không rời nổi cô ấy mới đúng.” Thẩm Tư Chu trả lời dứt khoát, khóe môi nhếch lên đầy vui vẻ.

“Không nhìn ra đấy, quý bạn gái ghê.”

“Ừ, cô ấy là bảo bối của tôi mà.” Thẩm Tư Chu tắt máy tính, đứng dậy vỗ vai đồng nghiệp.

“Tôi đi đây, mai gặp nhé.”

Đồng nghiệp rùng mình vì câu nói đó, giơ tay xua xua: “Được rồi được rồi, mai gặp.”

Ôn Ý cất điện thoại, chậm rãi đi bộ về khu chung cư Nhất Hào. Trên đường, cô nhìn thấy một bà bán trái cây ven đường, bèn ghé vào chọn vài quả xoài nhỏ tươi ngon.

Cô nhớ Thẩm Tư Chu thích ăn xoài.

Về đến nhà, cô vào bếp rót nước. Theo thói quen, định lấy nước lạnh thì thấy trên bình đun nước có dán một mảnh giấy [Đun nước nóng! Đừng có lười!]

Là nét chữ của Thẩm Tư Chu. So với hồi cấp ba vẫn y chang, mạnh mẽ ngang tàng. Không biết anh dán lên từ lúc nào.

Cô bật cười, định đi đun nước thì phát hiện bình đã có sẵn nước, là anh đã chuẩn bị từ trước.

Uống xong ly nước ấm, Ôn Ý bỏ quả xoài nhỏ vào tủ lạnh. Vừa kéo cửa tủ ra thì nhìn thấy trong đó có mấy lon nước ngọt ướp lạnh, phía trên cũng dán một tờ giấy viết—[Dạo này trời chuyển lạnh! Không được uống đồ lạnh!]

Bên cạnh còn có một tờ khác—[Dưới tủ phòng khách có nước ngọt.]

Nhìn mấy tờ giấy nhỏ ấy, chẳng hiểu sao, Ôn Ý bỗng thấy nhớ Thẩm Tư Chu.

Dù không có mặt ở nhà, hình bóng anh vẫn hiện diện khắp nơi.

Ôn Ý khẽ cong môi cười, nằm nghỉ một lát trên sofa. Đang định đặt đồ ăn ngoài thì nghe thấy tiếng động từ cửa. Cô chợt nhớ Thẩm Tư Chu đang tăng ca ở công ty, toàn thân lập tức căng cứng, vội bước ra cửa, tiện tay cầm lấy một món đồ trang trí trên tủ.

Còn chưa kịp nhìn qua mắt mèo xem là ai, cửa đã bị người dùng chìa khóa mở ra.

Thẩm Tư Chu xách đồ ăn tối về, thấy Ôn Ý đứng đó mặt mày hoảng hốt, lập tức hiểu ra chuyện gì. Anh giật lấy món đồ trong tay cô, nói: “Em định lấy cái này làm gì, gãi ngứa cho trộm à?”

Anh đặt cây kéo ở tủ lên tay cô: “Anh đã cố ý để dụng cụ ngay cạnh cửa rồi mà, lần sau nhớ lấy cái này.”

“Nhưng cũng sẽ không có lần sau đâu, anh sẽ ở bên em.”

Ôn Ý hoàn hồn, đặt kéo xuống rồi hỏi: “Không phải anh đang tăng ca sao, sao lại về rồi?”

“Anh nói với sếp là nhớ bạn gái quá, thế là được đặc cách cho về.” Thẩm Tư Chu xoa đầu cô, “Đặt đồ ăn chưa? Anh mang thêm phần cho em rồi.”

“Chưa đặt đâu.”

“Vậy thì vừa hay.” Anh giơ túi đồ trong tay lên, nói: “Cơm vịt quay ở tiệm gần công ty anh đó. Anh từng ăn hai lần, hương vị rất chuẩn, ông chủ còn nói tiếng Quảng rất đúng điệu.”

Ôn Ý phì cười: “Anh còn trò chuyện với ông chủ bằng tiếng Quảng nữa à?”

“Chém gió vài câu thôi.” Anh thay dép, đặt cơm vịt quay lên bàn ăn, rồi lấy hai chai nước ngọt từ dưới tủ ra, hỏi cô: “Em không uống nước lạnh hay nước ngọt ướp lạnh đấy chứ?”

“Làm gì dám, anh còn dán cả ‘niêm phong’ lên rồi cơ mà.” Cô đùa lại.

“May mà anh thông minh, dán sẵn giấy nhớ. Không thì lại quên nữa cho xem.” Thẩm Tư Chu mở lon nước ngọt, đặt bên cạnh cô, rồi bày hộp cơm vịt quay cùng đũa ra trước mặt, dịu giọng dỗ dành: “Dạo này trời lạnh, đợi qua dịp 1/5, trời ấm lên rồi hẵng uống.”

Anh nhìn bề ngoài có vẻ cẩu thả, nhưng thực ra mọi chi tiết đều rất chu đáo.

“Biết rồi mà.” Ôn Ý cầm đũa bắt đầu ăn.

Thẩm Tư Chu đầy mong đợi nhìn cô: “Nếm thử xem, có hợp khẩu vị không?”

Ôn Ý gắp một miếng vịt quay, lớp da mỏng, giòn rụm, thịt lại tươi mềm, đậm vị và mọng nước, ăn kèm với cơm đúng là ngon tuyệt.

Cô gật đầu: “Ngon, đúng gu em luôn.”

“Anh biết mà.” Thẩm Tư Chu cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Lúc ở Thâm Thành anh ăn không quen lắm, chỉ có cơm vịt quay với gà hầm nước dừa là tạm được. Hôm nào anh đưa em đi ăn món gà hầm đó nhé.”

Ôn Ý biết khẩu vị anh thiên về thanh đạm, cô cũng từng ăn ở mấy quán nổi tiếng ở Thâm Thành, nghe vậy bèn ngạc nhiên: “Em tưởng anh sẽ rất thích đồ ăn ở Thâm Thành chứ.”

Thẩm Tư Chu lắc đầu: “Thâm Thành phát triển mới hơn chục năm, lịch sử chưa đủ dày, về ẩm thực thì chưa tới, mấy vùng lân cận thì còn khá hơn.”

“Vậy à.” Ôn Ý trêu: “Thế thì ở Thâm Thành anh chịu khổ rồi.”

“Ừ, cũng hơi khổ thật.”

Nói đến đây, cả hai cùng bật cười.

Thẩm Tư Chu vốn là người rất thích không khí náo nhiệt, ăn nhậu cùng đồng nghiệp hay tụ họp bạn bè anh đều thoải mái hòa nhập, chưa bao giờ thấy phiền.

Nhưng so với những hoạt động ấy, anh vẫn thích những lúc ở bên Ôn Ý hơn, cùng nhau ôn chuyện cũ, chia sẻ công việc trong ngày.

Sau bữa tối, họ lấy laptop ra làm việc, lúc này Ôn Ý nhận được tin nhắn từ Tần Tư Nịnh: [Anh trai yêu dấu của cậu bắt đầu nghi ngờ cậu với Thẩm Tư Chu rồi đấy, may mà mình đã lừa cho qua được!]

Ôn Ý trả lời: [Đại ân không lời cảm tạ, vậy thì gả luôn anh mình cho cậu nhé.]

Tần Tư Nịnh: [Hahahahahaha trẫm vô cùng hài lòng!]

Ôn Ý lại hỏi cô: [Sinh nhật năm nay cậu định tổ chức thế nào?]

Cuối tuần này rơi vào kỳ nghỉ lễ 1/5, sinh nhật Tần Tư Nịnh là ngày 3/5, đúng dịp nghỉ nên mọi người đều rảnh. Mỗi năm cô thường tổ chức tiệc mời bạn bè, năm nay chắc cũng vậy.

Tần Tư Nịnh: [Mình vẫn chưa nghĩ ra, năm nào cũng như nhau, thấy hơi chán rồi.]

Tần Tư Nịnh: [Hay là năm nay mình đi du lịch đi? Tổ chức sinh nhật ở nơi khác, Hong Kong thì sao?]

Ôn Ý: [Lễ 1/5 đấy, tỉnh lại đi. Toàn người với người thôi.]

Tần Tư Nịnh: [Á á á á phiền chết mất, anh cậu cũng về Tuyền Thành nữa, để mình nghĩ lại xem sao.]

Ôn Ý đoán là Tống Trừng Nhượng sẽ về trước ngày 3/5, nhưng cô không nói với Tần Tư Nịnh, chỉ đặt điện thoại xuống rồi bật cười khẽ.

Thẩm Tư Chu hỏi: “Sao thế?”

“Tiểu Nịnh sắp sinh nhật vào mùng 3, đang đau đầu không biết tổ chức sao, cô ấy muốn đi du lịch ở Hong Kong.”

“Hong Kong thì hay đấy, nhưng lễ 1/5 thì thôi đi.” Thẩm Tư Chu nghĩ đến cảnh đông đúc, lắc đầu nói.

Ôn Ý hỏi anh: “Anh từng đến đó rồi à?”

Hong Kong cách Thâm Thành khá gần, đi tàu cao tốc chỉ mất mười tám phút. Hồi đó nếu không vì thiếu thời gian, cô đã muốn kết hợp đi Hong Kong chơi luôn rồi.

“Nhà anh có làm ăn với bên đó, anh từng ở mấy tháng.”

Kỳ nghỉ hè hoặc đông, Thẩm Tư Chu thường theo bố mẹ về Thâm Thành, mà Tập đoàn Cảnh Thuận cũng có hoạt động ở Hong Kong, nên mỗi lần đi công tác, họ thường đưa anh theo.

“Bảo sao anh biết nói tiếng Quảng.” Ôn Ý vừa nói vừa chống cằm, chớp mắt nhìn anh.

Thẩm Tư Chu thấy cô tò mò, đuôi giọng hơi nâng lên: “Muốn nghe à?”

“Ừ, nói đi.”

“Anh không biết nhiều đâu, nhưng câu anh nói chuẩn nhất chính là—” Anh từ từ nghiêng người lại gần cô, hạ thấp giọng, chất giọng trở nên trầm ấm, dịu dàng hơn hẳn, rồi nói bằng tiếng Quảng: “bb à, anh rất thích em.”

Ôn Ý nhất thời chưa hiểu: “Gì cơ?”

Anh nhìn cô, không ngại phiền mà lặp lại: “Bảo bối, anh rất thích em đấy.”