Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.8/10 từ 8 lượt Say khi uống say mèm, tôi nhắn một tin cho Tạ Quan Nam, anh bạn thanh mai trúc mã kiêm tổng tài của tôi: “Giới thiệu cho em một anh bạn trai đi?” Anh trả lời ngay: “Yêu cầu?” Tôi buột miệng bịa đại: “Không cần tiêu chuẩn gì cao siêu đâu, chỉ cần tuổi tác ngang tầm, thân cao tám thước, cơ bụng tám múi, vừa có tiền vừa đẹp trai, lại phải chung thủy và si tình…” Tin nhắn kế tiếp, anh ấy gõ được nửa thì lại xóa. Tôi cũng chẳng để ý, lê lết vào phòng tắm tắm rửa. Lúc bước ra, tôi còn đang quấn tạm khăn tắm, điện thoại bỗng reo lên: “Mở cửa.” Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?” Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, đè tôi vào tường: “Dư Thi, em có bị ngốc không vậy? Hồi đại học anh tỏ tình với em, em từ chối thì thôi đi, bây giờ lại còn bảo anh đi tìm bạn trai cho em?” Tôi bị anh ấy hôn đến mê mẩn, hồn phách như bay khỏi xác, nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy mà lí nhí biện bạch: “Anh tỏ tình hồi nào chứ? Chẳng phải hôm đó anh chơi ‘thật hay thách’ rồi bị thua hay sao hả?” Anh ấy nghiến răng nói: “Anh đã bảo rồi, anh chọn ‘nói thật’.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 6

Chương 6

Lúc này tôi mới phát hiện Tạ Quan Nam thật sự đã say.

Bước chân loạng choạng, vừa vào phòng đã suýt ngã.

“Anh ổn không đấy?” Tôi hoảng hốt đỡ lấy anh ấy mà tư thế này chẳng khác nào hai người đang ôm nhau.

Tôi chỉ còn cách vội vã đóng cửa lại.

Lần đầu tiên tôi thấy một Tạ Quan Nam như vậy.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn tôi, người mang mùi rượu nhè nhẹ.

Những ngón tay dài và thon, nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

Anh lấy ngón tay chọc nhẹ má tôi, giọng anh mang theo sự tủi thân khó tả:

“Sao em lại từ chối anh chứ? Tim anh đau lắm.”

“Anh thật sự có cơ bụng tám múi, em muốn nhìn lại không?”

“Hẹn hò với anh đi, được không? Anh đã thích em nhiều năm rồi.”

“Anh sẽ đưa hết thẻ cho em, từ giờ lương anh do em phát.”.

“Anh nói thật mà, em thật sự không động lòng chút nào sao? Anh thích em đến thế kia mà!”

Hơi thở của anh phả ngay bên tai tôi, từng lời thì thầm khiến môi anh thỉnh thoảng chạm nhẹ vào vành tai tôi.

Mặt tôi đỏ đến tận mang tai.

Không thể chịu nổi nữa, tôi chỉ đành dỗ dành:

“Tạ Quan Nam, anh uống nhiều rồi. Để em đưa anh về phòng nghỉ nhé?”

Vừa nghe vậy, anh ấy liền đứng thẳng dậy:

“Anh không say.”

Rồi lảo đảo đi đến chiếc ghế sofa trong phòng tôi, ngồi phịch xuống:

“Anh đến… để nói với em… vì sao…”

Tôi chăm chú lắng nghe.

Anh ấy… ngủ mất rồi.

Quả nhiên, tửu lượng kém thật.

Một Tạ Quan Nam say xỉn đúng là khó hầu hạ.

Anh ngủ rất ngoan, chẳng khác gì một đứa trẻ bị “tắt nguồn”.

Tôi lay anh mãi mà không có phản ứng.

Thậm chí khi xoay người, anh còn lăn thẳng từ ghế xuống đất.

Tôi cố gắng đỡ anh dậy không được, người say bất tỉnh nặng vô cùng.

Tôi lại thử kéo chân anh kết quả là đầu anh đập vào cạnh giường, còn tôi vì kéo không nổi mà ngã chổng vó lên người anh.

Cú va chạm vào cơ ngực anh làm môi tôi đau rát.

Hơn nữa, với chiều cao cách biệt như vậy, đúng là thử thách quá sức.

Tôi đành thở dài, lấy chăn đắp cho anh.

Muốn nằm sao thì nằm, tôi chịu thua rồi.

Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa.

Đồng hồ sinh học của tôi tự động đánh thức tôi dậy.

Không mở mắt thì thôi, vừa mở mắt ra tôi đang nằm trong lòng Tạ Quan Nam.

Chuyện này… không bình thường chút nào.

Trời ơi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, tay lại đặt trên cơ bụng anh mà tất cả đều không phải là tôi tự nguyện!

Quan trọng hơn… là anh không mặc áo!!!

Không thể phủ nhận, cảm giác cũng… không tệ.

Đột nhiên, giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi:

“Thế nào? Thoải mái không?”

Tôi không thể để bị lép vế, quyết định phản công:

“Sao tự nhiên anh chạy lên giường em làm gì? Nhưng cũng tạm được đấy, cảm giác khá ổn, nhưng vẫn còn chỗ cần rèn luyện thêm.”

Anh bất đắc dĩ, cúi sát lại bên tai tôi:

“Dư Thi, bây giờ… anh thật sự rất khó chịu.”

Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy ngủ không mặc đồ.

Tôi hận cái đầu của mình nhạy bén quá mức.

Càng hận hơn khi cơ thể cũng nhạy bén chẳng kém, chỉ mới nghe một câu “rất khó chịu”, cả người tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tay chân cứng đờ, đầu óc thì như bị nhúng vào nước sôi.

Tôi lập tức bật dậy, giành quyền chủ động:

“Anh nói sẽ cho em biết lý do, thế mà lại đến đây ngủ bẹp dí luôn dưới đất. Nửa đêm sao lại bò lên giường em? Còn cởi hết đồ là sao?”

Anh ấy tỏ vẻ không tin nổi:

“Anh ngủ dưới đất á? Anh đâu có cái sở thích kỳ cục đó?”

“Em còn nhớ rất rõ, anh vừa vào phòng là nằm bẹp dưới đất, sống chết không chịu dậy, còn lải nhải nói em không cần anh…”

Anh ngồi bật dậy:

“Dư Thi, anh chỉ say thôi, chứ đâu có bị ngốc.”

Nói rồi, anh tự nhiên bước vào phòng tắm, chẳng thèm che đậy gì:

“Anh đi tắm cho tỉnh táo chút đã.”

Cuối cùng cũng đợi anh ấy tắm xong, đi ra, anh chỉ quấn mỗi khăn tắm, tay chỉ vào trán hỏi tôi:

“Em đã làm gì anh vậy, chỗ này đau quá.”

Lúc này tôi mới để ý, chỗ anh va vào cạnh giường hôm qua đã sưng một cục nhỏ.

Anh vừa xoa vừa nói tiếp:

“Dù em thua cược, anh vẫn muốn nói cho em biết, Dư Thi, lúc đó anh không biết em sẽ nghe thấy câu đó. Thật ra, anh đã nói dối.”

“Anh rất thích em, thậm chí đã quyết định theo đuổi em.”

“Chỉ là hồi còn học đại học, có người bị thần kinh, cứ thấy anh thân với cô gái nào, cô ấy sẽ gặp chuyện xui. Anh nghĩ nếu dùng lý do đó để giữ khoảng cách, em sẽ không bị liên lụy.”