Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.8/10 từ 8 lượt Say khi uống say mèm, tôi nhắn một tin cho Tạ Quan Nam, anh bạn thanh mai trúc mã kiêm tổng tài của tôi: “Giới thiệu cho em một anh bạn trai đi?” Anh trả lời ngay: “Yêu cầu?” Tôi buột miệng bịa đại: “Không cần tiêu chuẩn gì cao siêu đâu, chỉ cần tuổi tác ngang tầm, thân cao tám thước, cơ bụng tám múi, vừa có tiền vừa đẹp trai, lại phải chung thủy và si tình…” Tin nhắn kế tiếp, anh ấy gõ được nửa thì lại xóa. Tôi cũng chẳng để ý, lê lết vào phòng tắm tắm rửa. Lúc bước ra, tôi còn đang quấn tạm khăn tắm, điện thoại bỗng reo lên: “Mở cửa.” Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?” Anh ấy chẳng nói chẳng rằng, đè tôi vào tường: “Dư Thi, em có bị ngốc không vậy? Hồi đại học anh tỏ tình với em, em từ chối thì thôi đi, bây giờ lại còn bảo anh đi tìm bạn trai cho em?” Tôi bị anh ấy hôn đến mê mẩn, hồn phách như bay khỏi xác, nhưng tôi vẫn cố vùng vẫy mà lí nhí biện bạch: “Anh tỏ tình hồi nào chứ? Chẳng phải hôm đó anh chơi ‘thật hay thách’ rồi bị thua hay sao hả?” Anh ấy nghiến răng nói: “Anh đã bảo rồi, anh chọn ‘nói thật’.” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1

Chương 1

1

Hai chữ ấy vừa thốt ra, tôi c h ế t đứng tại chỗ như bị s ét đ ánh giữa trời quang.

Tôi lục lại ký ức, bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng coi chuyện đó là thật!

Cung phản xạ của tôi quả thực là dài đến tận mấy năm ánh sáng.

Tôi ấp úng như người mới học nói: “Gì cơ? Nói thật á? Em cứ tưởng là anh thua… với lại tụi mình cũng thân mà…”

Thôi, không nói nữa thì hơn.

Càng nói lại càng sai.

Căn phòng bật điều hòa mát lạnh, vậy mà tôi lại cảm thấy nóng ran như ngồi trên lửa, đành gượng gạo đánh trống lảng: “Ờm… có hơi nóng đúng không?”

Anh ấy vẫn không buông tôi ra, áp sát như cũ: “Ừ, hơi nóng thật.”

Tôi vừa bị anh h ôn đến mức đầu óc choáng váng, lúc này mặt đỏ bừng như con tôm luộc. Người mà ngày thường tôi có thể choàng vai bá cổ, giờ đến cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn.

Tôi giơ hai tay lên, khẽ đẩy anh một cái: “Có gì thì nói đàng hoàng, nóng thì anh tránh xa em ra chút.”

Anh bỗng cười khẽ: “Dư Thi, em đỏ mặt rồi.”

Đúng vậy, tôi đỏ mặt thật.

“Không dám nhìn anh à?”

Đương nhiên không dám rồi anh giai!!

“Sờ thử chỗ này nè, cơ ngực anh có đủ tiêu chuẩn không?”

Nóng b ỏng tay.

Cái tên c h ế t t iệt này, từ khi nào đã học được cách trêu người như thế hả?

“Hay là em s ờ xuống chút nữa thử xem, coi cơ bụng có vừa ý em không?”

2

Nghe thế thì tôi chuồn luôn.

Tạ Quan Nam cao tận 1m89, còn tôi chỉ khiêm tốn 1m65, đẩy anh ấy không nổi nhưng lách dưới cánh tay anh thì được.

Chỉ là… động tác hơi mạnh, khiến kh ăn t ắm t uột mất.

Vị tổng tài ban nãy còn lắm lời đùa cợt, giờ thì đỏ cả vành tai, ánh mắt chỉ dám nhìn lên trần nhà.

Tôi cuống cuồng m ặc đồ ngủ, mặt đỏ như quả gấc chín.

Mặc dù từng gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ “thành thật với nhau” như thế này!

“Xin lỗi xin lỗi…” Tôi h oảng l oạn, lời nói chẳng qua đầu, th ần k inh như ch ập m ạch.

Anh ấy bị tôi chọc cười, quay người lại: “Không sao, anh không để ý đâu.”

Lần này tới lượt tôi chất vấn: “Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy qua đây làm l oạn gì vậy?”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, dứt khoát: “Chẳng phải em nhờ anh giới thiệu bạn trai cho em sao?”

Tôi chết lặng… Tâm tư trong lòng rối như tơ vò.

Anh ấy lại gật đầu: “Sao thế? Tuổi tác xấp xỉ nhau, cao tám thước, bụng tám múi, vừa giàu vừa đẹp, lại còn ch ung t ình, anh thấy mình khá hợp với tiêu chí em đưa ra đấy.”

Anh ấy lại tiếp tục ép hỏi:

“Vậy thì anh tự tiến cử, lại còn tự đưa mình đến tận nơi, em thấy thế nào?”

3

Đòi giới thiệu đối tượng mà thành ra giao hàng hỏa tốc, tốc độ này đúng là đáng gờm.

Nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn lúc nãy thì l ửa giận trong tôi lại b ốc lên ngùn ngụt.

“Em thấy chuyện anh h ôn em lúc nãy, chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau.”

“Anh h ôn em, em giận à?” Bỗng nhiên anh ấy hỏi ngược lại tôi.

Nói thật thì… tôi chẳng giận gì cả.

Tôi tiếp tục giải thích: “Em nhờ anh giới thiệu đối tượng chủ là lúc đó em uống s ay, nói đùa thôi.”

Nghe tôi nói vậy, Tạ Quan Nam thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Nhưng anh tưởng là thật đấy.”

Anh ấy không có ý định cho qua chuyện: “Với lại anh thừa nhận, lúc đó anh thật sự muốn h ôn em.”

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh ấy: “Về đi, khuya rồi.”

Tôi cảm thấy bây giờ mình chẳng khác gì đang nói chuyện với người s ay, vả lại người s ay không phải tôi… Mà là anh ấy!

Anh ấy cũng không còn xúc động như trước, ngồi xuống rồi cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Khó khăn lắm tôi mới đưa anh ấy ra đến tận cửa lớn.

Ngay lúc đó điện thoại vang lên, là cuộc gọi của cô bạn thân tôi, Du Du.

Giọng cô ấy vang to như tiếng pháo n ổ giữa đêm, tựa như mũi tên x uyên mây, đ âm th ẳng vào tai tôi và Tạ Quan Nam:

“Dư Thi, mẹ cậu nhờ tớ tìm đối tượng cho cậu, dạo này tớ vừa nhắm được một người, mai gặp thử luôn nhé?”